Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:04:34
Lượt xem: 125
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
lúc , hai chủ tớ họ thấy tiếng Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang trò chuyện từ xa vọng . Vu Thu Nguyệt giật , đống hoa cỏ dập nát xung quanh, chẳng nghĩ ngợi gì, giật lấy chiếc đèn lồng tay Lệ Châu thổi tắt, đó nhanh nhẹn kéo tay Lệ Châu nấp hòn giả thạch.
Không lâu thấy tiếng bước chân hai ngang qua đình nghỉ chân.
Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang xuống ghế đá, lúc đầu thấy đống hoa cỏ dập nát đất. Tưởng Nhược Nam vội vàng chỉ cho Cận Thiệu Khang xem: “Liệu chó hoang vườn?”
Cận Thiệu Khang đáp: “Nô tài trong phủ càng ngày càng chẳng .”
Tưởng Nhược Nam tiếc nuối: “Hoa thế mà, thật đáng tiếc…”
“Nếu nàng thích, ngày mai cho trồng .”
Tưởng Nhược Nam dựa lòng , Cận Thiệu Khang ôm lấy nàng: “Có lạnh ?”
Tưởng Nhược Nam lắc đầu: “Không lạnh.” Rồi chỉ lên trăng: “Thiệu Khang, xem trăng càng ngày càng tròn , đợi khi chúng săn về, lẽ cũng chuẩn tới tết Trung Thu.”
Cận Thiệu Khang siết chặt vòng tay, tì cằm lên đầu nàng: “Nàng sai , đợi khi về chính là đêm động phòng hoa chúc của hai !”
“Háo sắc!” Tưởng Nhược Nam mắng, “Chỉ nghĩ đến động phòng.”
Cận Thiệu Khang cúi xuống thơm lên má nàng một cái, “Nhược Lan, nàng thế thật oan uổng cho quá. Ta động phòng là bởi vì khi động phòng nàng mới chính thức trở thành vợ , nàng đợi ngày từ lâu .”
Vu Thu Nguyệt nấp hòn giả thạch, sắc mặt trắng bệch. Cô rằng, thì cũng thể những lời tình ý nồng nàn bằng thứ giọng dịu dàng như . Trước , những lúc hai bên , họ nhiều, cách thể hiện cũng chẳng mật nhiệt tình lắm. Cô vẫn tưởng đó là điều bình thường, ai chẳng An Viễn Hầu nổi tiếng thủ lễ? bây giờ mới , thì cũng lúc buông lơi bản , chỉ điều, đối tượng là cô mà thôi.
Tưởng Nhược Nam khẽ ngẩng đầu lên: “Thiệu Khang, thực một chuyện mãi vẫn hiểu.”
Cận Thiệu Khang , dịu giọng: “Chuyện gì?”
“Thiệu Khang”? Vu Thu Nguyệt run rẩy, hai mắt mở to. Tiện nhân, ngươi dựa cái gì, dựa cái gì?
“Rốt cuộc thích ở điểm gì?” Tưởng Nhược Nam khẽ hỏi. Thực , bây giờ câu hỏi còn quan trọng nữa, nhưng nàng vẫn kìm tò mò. Bản nàng xinh , cũng dịu dàng, chẳng tài năng khí chất gì, thích nàng ở điểm nào chứ?
“Nhược Lan, tự dưng nàng hỏi thế, chẳng thế nào. Cũng thể vì nàng , nàng lương thiện, hiếu thuận, nỗ lực, dũng cảm, thông minh, lanh lợi…” Cận Thiệu Khang chầm chậm đáp, giọng điệu khẳng định, dường như cho rằng dùng từ ngữ nhất đời dành cho nàng cũng gì là quá đáng. Trong lòng , nàng cái gì cũng .
mãi mãi, bỗng hoang mang: “Hình như chỉ thế, như thế vẫn đủ, để nghĩ thêm…”
“Đủ , cần nữa…” Nàng , bỗng thấy hối hận vì hỏi câu ngốc nghếch . Nàng , “Vớ vẩn, như , chỉ riêng khoản … Thiếp .”
Cận Thiệu Khang áp tay lên khuôn mặt nàng, “Ai bảo ? Trong mắt , chẳng ai bằng nàng.”
Tưởng Nhược Nam mà thấy vô cùng ngọt ngào, nàng ngả hẳn lòng . Hai tay vòng qua ôm lấy eo , thỏa mãn, hạnh phúc.
Một lát , Cận Thiệu Khang lên tiếng: “Không sớm nữa, chúng về thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-190.html.]
Tưởng Nhược Nam “ừm” một tiếng, hai tay cầm tay rời khỏi đình.
Cho tới khi chắc chắn họ xa, Vu Thu Nguyệt mới khỏi hòn giả thạch, sắc mặt cô trắng như mặt quỷ, âm trầm đáng sợ. Cô theo hướng họ , đột nhiên bật tiếng sắc lạnh.
Hay cho một đôi tình ý , cho mối tình sâu như biển. Tưởng Nhược Lan, ngươi cướp của tất cả, giờ ngươi đắc ý lắm ? Những thứ lẽ thuộc về , tình cảm của Hầu gia, vị trí chủ mẫu, vinh quang của Hầu phu nhân, đều là của ! Ta sẽ buông tay chịu thua ! Ta quyết chờ chết!
Vân Mộng Hạ Vũ
Lệ Châu bên cạnh gương mặt cô mà bất giác rùng .
Cả tối, Vu Thu Nguyệt ngủ .
Nay trái tim Hầu gia dành hết cho tiện nữ , việc tiện nữ đó sinh đích tử chỉ là chuyện sớm muộn! Cho dù bản sinh thứ trưởng tử cũng chẳng thể đổi tất cả. Lẽ nào , cứ như thế tiện nữ đó đè đầu cưỡi cổ? Lẽ nào cô tiện nữ Tưởng Nhược Lan chiếm hết vinh quang của ? Vu Thu Nguyệt tài mạo song , nếu thể cam tâm chịu để khác áp đặt, cam tâm sống đời nhu nhược thì tủi nhục bước Hầu phủ với phận thất!
bây giờ còn cách nào, làm mới vùng lên ? Phải làm thế nào mới giành tất cả những thứ thuộc về ?
Ánh mắt Vu Thu Nguyệt sắc như dao, khóe miệng dần nhếch lên thành nụ nhạt.
***
Sáng hôm , khi Tưởng Nhược Nam dạo ở Hậu hoa viên gặp Vu Thu Nguyệt cũng đang tản bộ ở đó. Tưởng Nhược Nam để ý tới cô nên bỏ .
Vu Thu Nguyệt thấy, nhớ những lời tối qua, lửa giận bốc lên, cô kìm nén mà buột miệng khiêu khích: “Tỷ tỷ, tại thấy bỏ , lẽ nào tỷ chột ư?”
Tưởng Nhược Nam nhạt một tiếng, dừng bước, cô , đáp: “Di nương cũng thật kỳ lạ, tại chột ?”
Tưởng Nhược Nam bỗng phát hiện , Vu Thu Nguyệt hôm nay chút khác lạ. Bình thường khi gặp nàng, dù cam tâm tình nguyện thế nào thì bề ngoài cô vẫn vờ cung kính. hôm nay, dường như cô thứ gì đó kích thích, vứt bỏ mặt nạ của , để lộ bộ mặt thật vốn .
Vu Thu Nguyệt từ từ bước về phía nàng, khóe miệng nhếch lên khó hiểu, “Đầu tiên, xin chúc mừng tỷ tỷ, chẳng bao lâu nữa sẽ động phòng cùng Hầu gia, và cũng chẳng bao lâu nữa sẽ sinh đích tử. Sau đó tiếp quản gia quyền từ tay Thái phu nhân, trở thành chủ mẫu thực sự của Hầu phủ, uy phong lẫm liệt một đời!”
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng cô , “Ta là chính thất, tất cả những việc đó là đương nhiên thôi! Cũng chẳng gì chúc mừng cả.”
Nụ của Vu Thu Nguyệt vụt tắt, hai tay nắm chặt, trừng mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi đáp trả: “ ngươi đừng quên, cái danh ‘chính thất’ ngươi cướp từ tay . Nếu vì ngươi thì mới là chính thất, mới là chủ mẫu của Hầu phủ! Giờ ngươi cướp của tất cả, còn cho phép Hầu gia tới thăm . Tưởng Nhược Lan, ngươi cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy tội khi ? Sao ngươi thể đường hoàng, nghiễm nhiên như thế, ngươi thật quá vô sỉ!”
“Vu Thu Nguyệt, tại cảm thấy , cảm thấy hổ thẹn với ngươi?” Tưởng Nhược Nam cũng thẳng mắt cô , từng câu từng chữ rõ ràng, điềm đạm: “Ngươi thể thích Hầu gia, gả cho Hầu gia, tại thể? Khi ngươi còn gả về Hầu phủ cơ mà. Nếu như , tại thể lấy Hầu gia chứ?”
Thế giới vốn là thế giới đặt quyền lợi lên hàng đầu, quyền lợi quyết định tất cả. Cách làm của Tưởng Nhược Lan là ngang ngược, nhưng đối với thế giới mà Tưởng Nhược Lan sống, cách làm đó hề sai! Chỉ là Nhược Lan lựa chọn con đường , hậu quả Nhược Lan cũng thể gánh chịu. Nhược Lan trả giá vì sự lựa chọn của .
Tưởng Nhược Nam tiếp: “Ngay khi bắt đầu cạnh tranh, ngươi hơn về diện mạo tài năng, nhưng gia thế của mạnh hơn ngươi nên thắng! Ngươi nhận thua, ! Ngươi hạ thấp phận đích nữ của , tình nguyện Hầu phủ làm , bắt đầu vòng cạnh tranh thứ hai. Ngươi dùng đủ cách để nhận sự ủng hộ và thương xót của tất cả trong Hầu phủ, còn nhạo và khinh thường vì hành động ép hôn của . Do đó Hầu gia vô cùng căm ghét , hận . Ta là chính thất, nhưng bỏ mặc đêm tân hôn mà chạy đến với ngươi, cùng ngươi động phòng hoa chúc, còn đánh thương. Trận chiến thứ hai , ngươi thắng!”
Nghĩ đến chiến thắng lẫy lừng của đêm động phòng hoa chúc, Vu Thu Nguyệt bất giác hất cằm tự đắc: “Những điều đó đều do ngươi tự chuốc lấy!”
Tưởng Nhược Nam lạnh, tiếp tục : “Ngươi cũng sai, mỗi đều chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của . Vì thua và thừa nhận. Suốt một thời gian dài đấy, thất sủng, đời chê, lườm nguýt. Mà thế thôi cũng đủ, ngươi còn ngừng giở thủ đoạn, nhằm đạp xuống bùn đen, vĩnh viễn ngày vùng lên.”
Vu Thu Nguyệt trái ngó , thấy ai, bèn đáp: “Không sai, chính giở trò với ngươi, nhưng cũng chỉ là vì lấy những thứ vốn thuộc về . Chẳng ngươi chúng đang cạnh tranh ? Nếu như , tại thể làm thế?”