Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 177

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:00:05
Lượt xem: 10

Tưởng Nhược Nam thấy cô ta lúc này rồi mà vẫn còn nói được những lời vô sỉ như vậy, bất giác sắc mặt sầm xuống, “Các ngươi có ân nghĩa với ta? Trước kia ta còn nhỏ, không hiểu, lại tưởng cả nhà các ngươi quan tâm ta thật, đối với ta tốt thật, nhưng các ngươi cho rằng cả đời này ta sẽ không hiểu ra sao?”

Tưởng Sính Đình tức tới mức nghẹt thở, khẽ giật lùi lại phía sau một bước: “Ngươi nói vậy... là có ý gì, những lời không có lương tâm ấy, ngươi... ngươi cũng nói ra được sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thế ư, là ta không có lương tâm ư?” Tưởng Nhược Nam ép sát một bước, hai mắt nhìn thẳng vào cô ta, nhả từng câu từng chữ, “Tưởng Sính Đình, khi ấy ngươi đưa chủ ý này ra có thật là vì muốn tốt cho ta không? Lẽ nào ngươi không biết làm như vậy rất nguy hiểm, lẽ nào ngươi không biết cho dù có thành công, An Viễn Hầu cũng sẽ không đối tốt với ta sao? Đương nhiên, ngươi chưa từng nghĩ cho hoàn cảnh mà ta sẽ rơi vào, ngươi chỉ nghĩ, chỉ cần ta không vào được cung, thì ngươi có thể vào cung! Còn ta sống hay chết, sau này ta sống thế nào, ngươi cần gì phải quan tâm!”

Sắc mặt Tưởng Sính Đình càng lúc càng trắng bệch, cô ta lắp ba lắp bắp phân bua: “Không... Không phải như thế, ngươi ngậm m.á.u phun người! Khi đó ta muốn chia sẻ ưu phiền với ngươi, ta đâu có nghĩ được nhiều như thế!”

“Ngươi có thể không thừa nhận, giờ ngươi có thừa nhận hay không đã không còn quan trọng nữa! Nhưng, ngươi cần phải trả giá cho những gì mà ngươi đã làm, ngươi muốn vào cung, ta sẽ khiến ngươi không được toại nguyện!” Nói xong, Tưởng Nhược Nam muốn quay người bỏ đi.

Tưởng Sính Đình vội vội vàng vàng kéo nàng lại: “Không nói về những chuyện ấy thì nhà ta đối với ngươi cũng coi như có ơn dưỡng dục, vì vậy, ngươi cũng không thể đối xử với ta thế này được!”

Tưởng Nhược Nam quay đầu lại cười nhạt, “Nhà ngươi đã nuôi không ta ư? Hàng tháng triều đình đều phát bạc cho gia đình ngươi, tài sản của cha ta gia đình ngươi cũng có một phần. Các ngươi mặt không biến sắc nhận bạc nhận tiền, nhưng đã từng thật lòng quan tâm tới ta bao giờ chưa? Mẫu thân ngươi đã thật lòng dạy dỗ ta bao giờ chưa? Những chuyện đấy thôi cũng bỏ qua, dù sao ta cũng không phải người của nhà ngươi, các ngươi không tận tình với ta, ta có thể hiểu. Nhưng các ngươi lại bỉ ổi cướp không tài sản cha ta để lại, đây là ơn dưỡng dục của gia đình ngươi sao?”

Tưởng Sính Đình lo lắng buông tay, ánh mắt hoảng loạn: “Cái gì mà cướp không tài sản, chuyện không có, ngươi đừng nói bừa!”

“Điền thổ, trang viên, nhà cửa mà cha ta để lại đều có ghi chép, chỉ cần điều tra sẽ biết cha ta đã để lại không ít tài sản, rốt cuộc các ngươi đã bòn rút của ta bao nhiêu? Ngươi tưởng các ngươi có thể nuốt trôi được sao?”

“Ngươi...” Tưởng Sính Đình chẳng còn gì để nói. Khi đó cha mẹ cô ta dám làm như thế là vì ức h.i.ế.p Tưởng Nhược Lan ngu ngơ chẳng hiểu chuyện, nhưng không ngờ bây giờ chuyện gì nàng ta cũng biết.

“Không nói được gì nữa phải không?” Tưởng Nhược Nam trừng mắt lườm cô ta, “Không bao lâu nữa, thẻ bài của ngươi sẽ bị loại, bị đuổi ra khỏi cung. Sau khi về, hãy nói với cha mẹ ngươi, mau nhả những thứ không thuộc về họ ra, nếu không, đừng trách ta không nể mặt các người!” Nói xong quay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại nữa.

Tưởng Sính Đình nhìn theo bóng nàng tức tối giậm chân, nhưng chẳng thể làm gì được.

Sau chuyện này, Tưởng Nhược Nam cho rằng việc Tưởng Sính Đình bị loại là việc chắc như đinh đóng cột, ngay cả đến bản thân Tưởng Sính Đình cũng nghĩ như thế. Mấy ngày tiếp theo cô ta chẳng có tâm trạng làm bất kỳ việc gì, chỉ đợi kết quả mà mình đã biết sẵn. Nhưng mấy ngày liền qua đi, chẳng có chút động tĩnh nào, thái độ của các nữ quan đối với cô ta vẫn như trước, khi sắp xếp lại phòng, cũng vẫn tính tên cô ta trong đó, không hề có bất kỳ điều gì khác thường, khiến Tưởng Sính Đình thấy rất lạ.

Người nữa cũng cảm thấy lạ là Tưởng Nhược Nam, sao Thái hậu vẫn chưa chịu gạt bỏ thẻ bài của Tưởng Sính Đình chứ? Lẽ nào chuyện trước đó xảy ra với nàng, bà không còn quan tâm nữa? Nhưng không giống thế, khi ấy nghe xong hình như Thái hậu đã rất giận mà.

Chuyện này nàng không tiện thăm dò từ phía Thái hậu, dù gì Thái hậu cũng đã biết, nên làm thế nào người tự có chủ kiến của mình, bản thân nàng nếu tỏ ra quá mức quan tâm thì sẽ lại càng khiến người nghi ngờ nàng có dụng tâm khác. Tưởng Nhược Nam quyết định không nghĩ đến chuyện ấy nữa, để mặc Thái hậu xử lý.

Cứ thế, cho tới trước hôm ngự tuyển chính thức, Tưởng Sính Đình mới hoàn toàn yên tâm, xem ra, Thái hậu đúng là không hề trách tội gì cô ta! Nghĩ thế, cô ta không kìm được mà cảm thấy đắc ý, chỉ cần hôm nay biểu hiện thật tốt trước mặt Hoàng thượng, được Hoàng thượng yêu thích thì sau này căn bản không cần phải nhìn sắc mặt Tưởng Nhược Lan nữa!

Buổi ngự tuyển lần này do Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái hậu đích thân lựa chọn. Bốn người một tổ, lần lượt bước lên trước Hoàng thượng giới thiệu về bản thân, thể hiện tài nghệ của mình, đồng thời trả lời những câu hỏi của Hoàng hậu, Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng thích, người sẽ rút thẻ bài, sau đó giữ lại trong cung thị sát, qua được vòng thị sát này mới được sắc phong, chính thức trở thành phi tần của Hậu cung, đón nhận sự sủng hạnh của Hoàng thượng. Đương nhiên cũng có những người chưa hết thời gian thị sát đã được Hoàng thượng sủng hạnh. Ba năm trước, Thục phi chính là người đó, ngay đêm ngự tuyển đã được Hoàng thượng sủng hạnh và sắc phong làm phi.

Tưởng Sính Đình và Lâm Đan Phượng cùng hai tú nữ khác trong cùng một tổ. Trong tổ này, Tưởng Sính Đình và Lâm Đan Phượng là hai người có nhan sắc nổi trội hơn cả. Ngày ngự tuyển, Tưởng Sính Đình tự dưng lại bị sốt cao, không thể tham dự được lần ngự tuyển này. Kết quả tổ của cô ta, vì vắng cô ta mà Lâm Đan Phượng đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của Hoàng thượng, được Hoàng thượng giữ lại thẻ bài. Còn thẻ của Cận Yên Nhiên lại bị gạt ra ngoài, sau đó Tưởng Nhược Nam mới biết, thì ra Ninh Vương ngắm trúng Yên Nhiên nên đã sớm cầu xin Hoàng đế ban cho nàng ấy. Ninh Vương là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Cảnh Tuyên Đế nhưng vốn có quan hệ rất tốt với hắn, Cảnh Tuyên Đế đương nhiên không tiếc gì đệ đệ một mỹ nữ.

Tưởng Nhược Nam nghe tin Tưởng Sính Đình bị bệnh không thể tham gia ngự tuyển, ban đầu nàng còn tưởng Thái hậu hành động, nhưng sau hôm ngự tuyển, Thái hậu lại cười nói với nàng: “Xem ra đường muội này của con chắc chắn phải gặp kiếp nạn ấy, cũng tốt, đỡ cho ta phải bận tâm.” Vẻ mặt Thái hậu khi nói thần thần bí bí, chẳng rõ ràng, nhưng có thể khẳng định là, việc Tưởng Sính Đình bị ốm không liên quan tới Thái hậu. Hơn nữa hình nhưThái hậu còn có dự định nào đó phía sau, Tưởng Nhược Nam không hỏi, lặng lẽ đợi xem sự việc tiến triển thế nào.

Không lâu sau, Cận Yên Nhiên chính thức được chỉ hôn cho Ninh Vương, phong làm Vương phi. Sau khi có sắc phong, cũng là lúc Yên Nhiên rời cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-177.html.]

Hôm ấy, Tưởng Nhược Nam đến Trữ Tú cung từ biệt Cận Yên Nhiên, khi trở ra có ngang qua phòng của Tưởng Sính Đình, đột nhiên nghe thấy bên trong tiếng cô ta gào thét.

“Nhất định là ngươi, buổi tối trước hôm ngự tuyển, nhất định là ngươi đã gạt chăn của ta xuống, rồi lại mở cửa sổ ở mé giường của ta ra, khiến ta bị cảm lạnh không thể tham gia ngự tuyển, để ngươi có thể thu hút được sự chú ý của Hoàng thượng!”

Một giọng nói khác, dịu dàng nhỏ nhẹ, vô cùng dễ nghe vang lên, Tưởng Nhược Nam nhận ngay ra đây là giọng của Lâm Đan Phượng. Nhưng lúc này, giọng nói ấy lại hết sức lạnh lùng.

“Tỷ tỷ có chứng cứ không, không có chứng cứ thì đừng nói bừa, cẩn thận lại chuốc thêm phiền phức cho mình.”

“Không cần chứng cứ ta cũng biết là ngươi, Tú Hà nói với ta rằng buổi tối thấy ngươi dậy đi đến bên giường của ta!” Tú Hà đương nhiên cũng là một tú nữ khác trong phòng.

“Cô ta nói vậy là tỷ tỷ tin ngay, thế nếu muội nói muội nhìn thấy cô ta dậy thì sao? Tỷ cũng chạy tới trước mặt cô ta mà gây sự vô cớ ư?”

Tưởng Sính Đình hình như vô cùng tức giận, giọng nói cũng bắt đầu run lên, “Ngươi hãy cứ đợi đấy, ta sẽ nói với đường tỷ của ta bẩm báo lại Thái hậu và Hoàng hậu, để họ biết rằng ngươi là một đứa con gái nham hiểm!”

Lâm Đan Phượng cười cười, “Tưởng tiểu thư, nếu đường tỷ của tiểu thư thật sự chịu giúp, thì tiểu thư có cần phải ở đây nhe nanh múa vuốt với ta không? Nếu đường tỷ nhà tiểu thư quan tâm tới tiểu thư thì cứ bảo đường tỷ tới gặp Thái hậu nói một tiếng là xong, lập tức sẽ được sắc phong, hà tất phải khổ sở ở đây gây phiền phức cho ta?”

Ngay sau đó là tiếng bước chân, hình như có ai đó định ra khỏi phòng, Tưởng Nhược Nam vội vàng nấp sang một bên. Không lâu sau, Lâm Đan Phượng đẩy cửa bước ra.

Trong phòng vang lên tiếng khóc lóc của Tưởng Sính Đình cùng tiếng đồ đạc bị ném xuống đất.

Tưởng Nhược Nam bước vào phòng, nàng tức giận hét lên với cô ta: “Đang ở trong cung, ngươi đừng làm nhà họ Tưởng mất mặt thêm nữa!”

Mặc dù nàng rất không muốn thừa nhận những người họ hàng này, nhưng trong mắt mọi người, Tưởng Sính Đình chính là họ hàng của nàng.

Tưởng Sính Đình đang tức giận, đâu còn hơi sức mà để ý tới nàng, chỉ tiếp tục đập phá đồ đạc.

Tưởng Nhược Nam cười nhạt: “Đập đi, tiếp tục đập đi, để tất cả mọi người đều biết thì ra Tưởng Sính Đình là một cô gái không được giáo dục. Giờ cùng lắm ngươi mới chỉ bị gạt thẻ bài, nhưng nếu những lời đồn đại này truyền ra ngoài, thì liệu sau này có ai dám tới hỏi ngươi làm vợ nữa không?” Nói xong, nàng lườm cô ta một cái, quay người bỏ đi.

Tưởng Sính Đình ngẩn người, dừng động tác trên tay lại, nằm bò ra giường mà khóc lóc thảm thiết, khóc một hồi, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Giờ chỉ mình Tưởng Nhược Lan mới có thể cứu cô ta thôi, chỉ cần một câu của Tưởng Nhược Lan, cô ta lập tức sẽ được giữ lại. Cô ta phải tới cầu xin tỷ tỷ, biết đâu khi cô ta tới cầu xin, nhận sai, tỷ tỷ sẽ giúp, dù gì trước kia cô ta cũng đã từng thân thiết với tỷ tỷ mà!

Nghĩ tới đây, cô ta vội vàng lau nước mắt trên mặt, chạy đuổi theo Tưởng Nhược Nam.

Ra khỏi Trữ Tú cung, nàng đi thẳng tới cửa cung. Khi đi đến một rừng giả thạch, Cảnh Tuyên Đế bỗng dưng xuất hiện sau một tảng đá.

Tưởng Nhược Nam thực sự thấy rất lạ, tại sao lần nào Cảnh Tuyên Đế cũng đứng đợi nàng ở phía trước, cứ như hắn nắm rất rõ lịch trình của nàng vậy. Trước kia nàng còn tưởng là trùng hợp, nhưng đâu thể lần nào cũng trùng hợp thế này? Tưởng Nhược Nam đi qua hành lễ với hắn.

“Chúc mừng Hoàng thượng đã tuyển được những mỹ nữ như hoa như ngọc.” Tưởng Nhược Nam cười, nói.

Câu này Hoàng hậu cũng đã nói, Thục phi cũng đã nói, rất nhiều phi tần cũng đã nói, mà bọn họ khi nói câu ấy, mỗi người một vẻ, nhưng không hẹn mà cùng có chút ngấm ngầm ghen tức bên trong, hắn còn chê họ không đủ bao dung hiền thục. Nhưng lúc này, Tưởng Nhược Nam tươi cười vui vẻ rạng rỡ nói với hắn câu ấy, lời chúc mừng xuất phát tự tận đáy lòng kia lại khiến hắn thấy khó chịu.

Loading...