Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 171

Cập nhật lúc: 2024-11-23 14:54:59
Lượt xem: 6

Nói thật, suy nghĩ của Hoàng hậu không khiến hắn bất ngờ, nữ nhân trong hậu cung làm gì có ai đơn giản chứ? Ngay đến Thái hậu cũng chẳng phải vẫn đang sống thế ư? Điều khiến hắn bất ngờ chính là câu trả lời của Tưởng Nhược Nam. Bình thường thấy nàng cố ý muốn tiếp cận Hoàng hậu, mà quan hệ với Thục phi lại thành ra thế này. Theo lý, đề nghị của Hoàng hậu rất có lợi dù là với chính Hoàng hậu hay với bản thân nàng, hắn tưởng nàng sẽ đồng ý, nhưng không ngờ, nàng lại nói ra những lời như thế.

“... Thần phụ phải luôn giữ cho trái tim mình rõ ràng ngay thẳng mới có thể đối mặt với tất cả...”

Khi hắn nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên là cười, lại có người nói ra những lời nực cười như thế? Nhưng không biết tại sao, câu nói ấy tiến thẳng vào nơi sâu thẳng trái tim hắn, chần chừ ở mãi đó không chịu đi.

“Tưởng Nhược Lan, nàng không biết ngượng mà dám nói rằng mình đi ngay ngồi thẳng sao? Chưa gặp ai mặt dày như nàng!” Cảnh Tuyên Đế cười.

Tưởng Nhược Nam lúc này mới nhớ đến tính cách của Tưởng Nhược Lan, nhớ lại cảnh mình đứng trên mặt Hoàng hậu, mặt không đỏ tim không run mà nói những lời ấy, mặt nàng bỗng đỏ ửng lên.

Lần đầu tiên Cảnh Tuyên Đế thấy bộ dạng ngượng ngùng đỏ mặt của nàng, thấy rất kỳ lạ, hắn ghé người tới, cúi đầu nhìn vào mặt nàng: “Tưởng Nhược Lan, nàng còn biết xấu hổ nữa ư?” Nói xong phá lên cười thành tiếng.

Tưởng Nhược Nam nghe hắn cười lại càng thêm ngượng ngùng, chỉ hận không thể cho hắn một cái bạt tai.

“Nàng cũng không cần phải xấu hổ, trước kia mặc dù nàng ngông nghênh ngang bướng, nhưng cũng chưa thật sự làm tổn thương ai.” Cảnh Tuyên Đế thu lại nụ cười, khẽ nói.

Tưởng Nhược Nam ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt hắn còn sót lại chút hồng hào sau khi cười, nhìn hắn như thế này không còn đáng sợ như thường ngày.

Những lời này nghe như hắn đang an ủi nàng? Nàng thầm nghĩ. Nhắc đến những người bị Tưởng Nhược Lan hại thì rất nhiều, Lưu Tử Đồng, Cận Thiệu Khang, thậm chí là Vu Thu Nguyệt, nhưng có lẽ “mức độ” đó đối với Hoàng đế mà nói không tính là làm tổn thương.

Cảm thấy Cảnh Tuyên Đế càng lúc càng tiến gần mình, Tưởng Nhược Nam giật lùi về phía sau một bước.

Cảnh Tuyên Đế có chút buồn phiền, không khách khí gì nói: “Sau này nàng không cần hễ nhìn thấy ta là như nhìn thấy ma thế, ta sẽ không truy cứu việc nàng lừa dối mình nữa!”

Tưởng Nhược Nam đang vô cùng căng thẳng, nghe thấy câu này của hắn suýt nữa thì phì cười thành tiếng, hắn có lẽ là vị Hoàng đế duy nhất tự ví mình là ma. “Hoàng thượng, người nói thật không?” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn hỏi.

“Vua không nói chơi!” Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng hừ một tiếng.

Lúc này Tưởng Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười tươi tắn, rồi lập tức lại nhớ đến một chuyện khác, thăm dò hỏi: “Vậy những lời thần phụ nói với Hoàng thượng lần trước?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-171.html.]

Cảnh Tuyên Đế cũng cười: “Sao, thì ra nàng cũng biết sợ? Ta còn tưởng nàng trời không sợ đất không sợ kia!”

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, bĩu bĩu môi.

Cảnh Tuyên Đế ngẩng cao đầu, “Tội này tạm thời treo lại đấy đã, mạng của nàng ta cũng để lại đó, nếu sau này nàng mà dám ăn nói hàm hồ, ta sẽ cùng xử một thể!”

“Đa tạ ân điển của Hoàng thượng.” Lần này Tưởng Nhược Nam cam tâm tình nguyện hành lễ với hắn. Mặc dù nàng thấy lạ trước sự thay đổi của Hoàng đế, nhưng giờ điều ấy không còn quan trọng nữa.

Nhìn đôi mắt đen rực rỡ của nàng, nhìn nụ cười của nàng, Cảnh Tuyên Đế đột nhiên thấy vui. Cảm giác vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng này chưa từng xảy ra khi hắn đối mặt với bất kỳ ngươi con gái nào, Cảnh Tuyên Đế nhất thời thấy hoang mang.

“Nếu Hoàng thượng không còn việc gì khác, thần phụ xin cáo từ trước.” Đứng một mình với Hoàng đế, để người khác nhìn thấy sẽ không hay.

Lần này Cảnh Tuyên Đế không ngăn nàng nữa, khe khẽ “ừm” một tiếng.

Tưởng Nhược Nam quay người đi về phía cửa cung. Đi được hai bước, không kìm được quay đầu lại, thấy Cảnh Tuyên Đế vẫn đứng đó nhìn theo mình. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống người hắn, làm minh châu, chỉ vàng trên long bào phát sáng lấp lánh, khiến người ta có cảm giác vô cùng hoa lệ.

Thấy nàng đột nhiên quay đầu lại, Cảnh Tuyên Đế ngẩn người, sau đó quay mặt đi một cách thiếu tự nhiên, khẽ húng hắng hai tiếng.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu...” Tưởng Nhược Nam do dự lên tiếng, nhưng còn chưa nói xong, Cảnh Tuyên Đế đã sầm mặt, lạnh lùng ngăn lại: “Những chuyện này nàng không cần quản!” Thấy nàng bị vẻ mặt của mình dọa cho sợ hãi, thần sắc hắn bỗng dịu xuống, mỉm cười: “Nàng chỉ cần giữ vững tấm lòng trong sạch không hổ thẹn của mình là được rồi, những chuyện khác nàng không phải quản, mà cũng không quản được!”

“Thần phụ hiểu rồi.” Tưởng Nhược Nam quay người, trong lòng có chút buồn bã, sao những lời hắn nói nghe như có cảm giác trêu trọc nàng vậy? Bị Hoàng đế trêu đùa thì biết làm sao chứ? Chỉ có thể nén giận, cùng lắm thì thầm rủa trong lòng mấy câu để tự hạ hỏa mà thôi.

Tưởng Nhược Nam buồn bực rời đi.

Cảnh Tuyên Đế đứng đó nhìn theo bóng nàng, khóe miệng nhếch lên cười, cho tới khi bóng nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn. Từ trước tới nay hắn không biết rằng, thì ra nhìn theo bóng dáng một người cũng là một việc vui vẻ như thế.

Từ sau khi nhận được lời hứa của Cảnh Tuyên Đế, Tưởng Nhược Nam không còn sợ vào cung nữa. Nàng bỗng có cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời gian này, tình trạng ra m.á.u của Thục phi cũng bắt đầu có chuyển biến tốt. Tưởng Nhược Nam thấy yên tâm hơn, đứa trẻ này thế là đã giữ lại được rồi. Nếu còn tiếp tục bị ra máu, nàng cũng đành phải từ bỏ nó thôi, bởi vì dù có miễn cưỡng giữ lại được, sau này sinh ra cũng sẽ có vấn đề.

 

Loading...