Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 159

Cập nhật lúc: 2024-11-23 14:54:00
Lượt xem: 0

Bị nàng ta nói vậy, nghe như Thái hậu đang thiên vị Nhược Lan rồi. Thái hậu tức tới mức đỏ cả mặt, nhưng nhất thời không tìm được lời nào để đối đáp.

Lưu viện sử và các thái y thấy Quý phi nhắc tới mình, bất giác nhìn nhau ra hiệu, không hẹn mà cung cúi gằm đầu muốn né tránh. Chuyện lần này lớn như thế, bọn họ không thể gánh vác nổi tránh nhiệm.

Hoàng hậu đứng bên điềm đạm lên tiếng: “Liệu có phải trong Vĩnh Hòa cung có kẻ đáng nghi không...”

Từ quý phi quả quyết đáp: “Hoàng hậu, nô tài trong cung của thần thiếp đều là những người đã theo thần thiếp nhiều năm rồi, rất đáng tin cậy. Chỉ có hai cung nữ được trực tiếp tiếp xúc với việc ăn uống của thần thiếp, là những người thần thiếp vô cùng tin tưởng, quyết không thể mưu hại thần thiếp được!”

Lúc này, Hoàng hậu cũng không biết nói gì nữa.

Tưởng Nhược Nam cười nhạt một tiếng, đúng là từng từ từng chữ đều như muốn ép nàng vào đường chết.

Cảnh Tuyên Đế nãy giờ vẫn đang chú ý tới Tưởng Nhược Nam, thấy nụ cười này của nàng, bất giác chau mày hỏi: “Tưởng Nhược Lan, ngươi cười gì thế? Trẫm đang hỏi ngươi, tại sao ngươi không trả lời, ngươi phải biết, đây là cơ hội duy nhất để ngươi giải thích!”

Tưởng Nhược Nam có chút bất ngờ quay sang nhìn hắn, chẳng phải hắn rất muốn lấy mạng nàng sao, đây không phải cơ hội rất tốt ư? Tại sao lại cho nàng cơ hội giải thích? Thật không thể hiểu được cấu tạo não của tên cẩu Hoàng đế này...

“Hoàng thượng, thần phụ cười chẳng có ý gì khác, thần phụ chỉ có một chuyện không thể lý giải nổi.” Tưởng Nhược Nam đáp.

Cảnh Tuyên Đế ngồi xuống bên giường, nhìn nàng, giọng bỗng trở nên vô cùng dịu dàng: “Ồ, chuyện gì không thể lý giải?”

Tưởng Nhược Nam cười cười, chậm rãi nói: “Trước khi thần phụ vào cung còn tưởng Hoàng thượng triệu thần phụ vào để giúp Từ quý phi giải tỏa muộn phiền, nhưng tại sao lâu như vậy rồi, chẳng ai hỏi liệu thần phụ có thể giữ được long thai, mà ngược lại, luôn tìm cách giăng lưới để ghép tội cho thần phụ. Xin thứ cho thần phụ nói thẳng, thế này chẳng phải quy trình có phần đảo lộn ư?”

Những lời của Tưởng Nhược Nam giống như b.o.m nổ trong điện, khiến mắt tất cả mọi người đều sáng rực lên.

Cảnh Tuyên Đế “xoạt” một tiếng đứng bật dậy, vui mừng hỏi: “Ý ngươi muốn nói, ngươi có thể giữ được long thai trong bụng Quý phi!”

Các thái y quay sang nhìn nhau, Hầu phu nhân này có phải đã lỡ lời không? Trong tình trạng như vậy, đến cả viện sử đại nhân còn không dám chắc chắn, mặc dù nàng ta biết một chút về các phương pháp thực liệu, nhưng liên quan đến hoàng tự đâu phải chuyện nhỏ!

Thái hậu mở miệng nở nụ cười, vội vàng nói: “Đúng, đúng, ai gia tại sao lại không nghĩ đến, Nhược Lan có lẽ có cách!”

Hoàng hậu đi đến bên cạnh Thái hậu, “Thái hậu, đừng nói là người, ngay cả thần thiếp cũng bị những lời của Từ quý phi làm cho rối bời, không nghĩ đến chuyện này nữa!” Sau đó lại nhìn Từ quý phi, cười nói: “Muội muội, nếu Nhược Lan có cách giữ được đứa con trong bụng muội, muội sẽ không nghi ngờ nàng ấy nữa đâu nhỉ?”

Tâm trạng Từ quý phi bỗng trở nên rất phức tạp, từ sau khi bị chảy máu, nàng ta đã biết đứa con này có lẽ không thể giữ được nữa. Sau đó đến Lưu viện sử cũng nói không dám chắc, nàng ta gần như đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng, trong lúc đau khổ cùng cực đã nảy sinh ý định độc ác, nhân chuyện đứa con mà “xử lý” luôn kẻ chướng mắt kia. Con nàng ta không thể c.h.ế.t vô ích, c.h.ế.t oan uổng cũng được.

Nhưng đột nhiên Tưởng Nhược Nam lại cho nàng ta một tia hi vọng, đương nhiên, có thể giữ lại long thai là lựa chọn tốt nhất. Có con thì bản thân nàng ta mới có chỗ dựa để tranh giành vinh hoa phú quý! So với việc sinh được đứa con này ra thì việc bức hại Tưởng Nhược Nam đã không còn quan trọng như nàng ta nghĩ nữa!

Nàng ta nhìn Tưởng Nhược Nam, hỏi lại rõ ràng: “Ngươi thật sự có thể giữ lại long thai cho bổn cung?”

Thực ra nàng cũng không dám chắc cả mười phần, nhưng vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, cũng đành cố cứu ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống mà thôi. Hiện giờ các thái y đã bó tay, có lẽ cách của nàng sẽ giúp được nàng ta.

Tưởng Nhược Nam nhìn Từ quý phi, mỉm cười: “Đúng là thần phụ có cách giúp Từ quý phi giữ long thai, nhưng trước khi bắt đầu vào việc, thần phụ phải làm rõ một chuyện!”

“Chuyện gì?” Từ quý phi vội vàng hỏi, những người còn lại cũng tò mò nhìn Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam quyét mắt nhìn khắp lượt bọn họ, cuối cùng dừng lại nơi Từ quý phi, nhướng một bên mày lên, chậm rãi hỏi: “Trước khi thần phụ tiến hành giữ long thai cho Quý phi, thần phụ cần phải biết nguyên nhân thật sự khiến Quý phi bị chảy máu. Chỉ có biết được nguyên nhân chính xác, thần phụ mới có thể dựa vào đó để đưa ra phương pháp giữ thai; nếu nguyên nhân không rõ ràng, thần phụ cũng đành buông tay!”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Sắc mặt Từ quý phi thêm phần trắng bệch, khí thế bỗng chốc tiêu tan, nàng ta cúi đầu: “Nguyên nhân... nguyên nhân...”

Tưởng Nhược Nam ngắt lời nàng ta: “Nếu Từ quý phi vẫn muốn đổ tội cho thần phụ thì không cần nữa đâu, phương pháp thực liệu của thần phụ tuyệt đối không có vấn đề gì. Hàng ngay thần phụ đều xem kết quả chẩn mạch của thái y cho nương nương rồi mới lên thực đơn; còn về thực đơn của thần phụ, chắc chắn phải được thái y xem qua mới dám cho nương nương áp dụng. Nếu nương nương không tin, chúng ta có thể làm thử nghiệm, thần phụ sẽ dùng phương pháp thực liệu đã dùng cho nương nương thử nghiệm cho những thai phụ khác. Một người không đủ thì mười người, mười người vẫn chưa đủ thì một trăm người. Nếu một trong số họ vì dùng thực đơn của thần phụ mà xảy ra hiện tượng như nương nương, vậy Nhược Lan chẳng còn gì để nói nữa, cam tâm tình nguyện chịu tội!”

Những lời này nói rất có tình có lý, quan trọng là khi nàng nói thần thái vô cùng tự tin, khí thế chẳng khẳng khái ngạo nghễ, khiến người ta không thể không tin vào nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng lúc này, trong đầu bất giác nghĩ tới cảnh xảy ra trong rừng cây, nàng thân mặc áo trắng, nước mắt tèm lem, bộ dạng của nàng vô cùng thuần khiết thanh cao, nhất thời khiến hắn si mê.

Cho đến khi giọng nói lanh lảnh trong trẻo của Tưởng Nhược Nam lại vang lên lần nữa, mới khiến sự chú ý của hắn dồn cả vào nàng.

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh: “Thần phụ tin rằng không phải phương pháp thực liệu của thần phụ có vấn đề, mà Lưu viện sử cũng nói sức khỏe của nương nương không có vấn đề, vậy thì nguyên nhân có chút lẫn lộn khó phân biệt. Trong khi chưa làm rõ được nguyên nhân, thần phụ không thể đưa ra phương pháp chữa trị thích hợp với nương nương. Cho dù miễn cưỡng cũng không có hiệu quả! Vì vậy mong nương nương cung cấp một vài chi tiết liên quan, có lẽ từ đó thần phụ có thể tìm được nguyên nhân thật sự khiến nương nương bị ra máu.”

Giờ nàng đã ngả bài, nếu nàng ta không chịu nói ra nguyên nhân thật sự thì nàng cũng không giữ thai cho nàng ta được, xem trong lòng Từ quý phi, tính mạng Tưởng Nhược Nam ta quan trọng hay là tính mệnh long thai của Quý phi quan trọng. Muốn hại ta, long tử trong bụng ngươi phải cùng theo bồi táng! Chọn cái nào, tùy ngươi quyết định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-159.html.]

“Hơn nữa, nương nương, Nhược Lan phải nhắc nhở người rằng, càng kéo dài thời gian thì hi vọng giữ thai càng nhỏ. Nếu mất m.á.u quá nhiều, giữ lại thai nhi cũng chẳng có ý nghĩ gì nữa. Vì vậy, mong nương nương có thể nhanh chóng nghĩ ra chút manh mối!” Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta cười nói.

Nhìn bộ dạng cười tươi thắng lợi của Tưởng Nhược Nam, Từ quý phi hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng ta có thể chọn thế nào đây? Nếu nhờ chuyện này mà một mũi tên trúng hai đích, lật đổ được Hoàng hậu và Tưởng Nhược Nam, thì nàng ta cũng đành chấp nhận hi sinh long thai, con sau này sinh cũng chưa muộn. Nhưng vấn đề là, Tưởng Nhược Nam không dễ đối phó như nàng ta nghĩ, Hoàng hậu nhìn thì dịu dàng ôn hòa, nhưng lời nói hành động đều rất kín kẽ. Nếu còn tiếp tục kiên trì đóng kịch, e rằng sẽ tổn thất lớn, chi bằng giữ lại long tự trong bụng còn mưu sự về sau.

Nghĩ đến đây, Từ quý phi tay đỡ trán, vờ như đang nung nấu suy nghĩ, một lát sau bèn chau mày, chầm chậm nói: “Được Hầu phu nhân nhắc nhở, bổn cung bỗng nhớ ra một chuyện. Hôm qua khi bổn cung tắm, lúc bước ra khỏi thùng gỗ, trượt chân ngã, bụng dưới đập vào thành thùng, khi đó bổn cung thấy không đau lắm, cho là không sao, nên không để ý...” Thực ra sau khi đập vào thành thùng gỗ bụng có hơi đau, không lâu sau thì thấy ra máu, khi đó nàng ta rất hoảng, cho rằng không giữ được đứa con nữa, lại sợ Hoàng thượng vì chuyên này mà trách tội nàng ta không bảo vệ được hoàng tự, nên mới nghĩ ra âm mưu đổ tội cho Tưởng Nhược Nam.

Sau khi nói xong, nàng ta len lén liếc nhìn sắc mặt Cảnh Tuyên Đế, chỉ thấy mặt hắn không biểu cảm, không thể nhìn ra tâm trạng của hắn trên đó.

Tưởng Nhược Nam vỗ tay: “Thần phụ nghĩ có lẽ chính là nguyên nhân này! Vừa rồi Lưu viện sử chẳng phải cũng nói rằng có khả năng nguyên nhân là do tác động của ngoại lực ư? Viện sử đại nhân, có phải không?” Nàng nhìn Lưu viện sử hỏi.

Lưu viện sử gật đầu đáp: “Rất có khả năng là thế!”

Hoàng hậu đứng bên cạnh cười dịu dàng: “Từ quý phi, bổn cung không có ý gì, nhưng chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên được chứ, suýt nữa khiến Nhược Lan phải hàm oan. Cũng may muội ‘kịp thời’ nhớ ra, nếu không Nhược Lan và long tự đều gặp...” Đột nhiên nhớ ra hai từ “tai ương” là hai từ không lành, vội vàng nuốt vào trong bụng.

Thái hậu cũng điềm đạm tiếp một câu: “Có thể nhớ ra thì tốt...”

Nghe những lời trào phúng lạnh sống lưng của họ, Từ quý phi không thốt nổi lên lời.

Lúc này, Cảnh Tuyên Đế đột nhiên đứng dậy, thản nhiên buông một câu: “Từ quý phi không tận lực bảo vệ hoàng tự, từ ngày hôm nay giáng xuống làm Thục phi!” Nói xong chắp tay sau lưng, cất bước ra khỏi nội điện.

Từ quý phi nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, nàng ta giơ tay với: “Hoàng thượng, Hoàng thượng!”

Nhưng, thân hình cao lớn của Cảnh Tuyên Đế đã biến mất ngoài cửa.

Từ quý phi buông tay, cả người như tê dại.

Hoàng hậu đi đến bên nàng ta, cười cười: “Thục phi, muội hãy chịu khó nghỉ ngơi đi!” Hoàng hậu cố ý nhấn mạnh hai từ “Thục phi” khi nói.

Thục phi tức tới toàn thân run rẩy, nhung lại không dám lên tiếng.

Hoàng hậu và Thái hậu cùng rời đi. Lúc này, Tưởng Nhược Nam mới đến bên giường nàng ta, cười nói: “Thục phi nương nương, bây giờ bắt đầu quá trình giữ thai!”

***

Phương pháp giữ thai mà Tưởng Nhược Nam dùng cũng không có gì đặc biệt. Đầu tiên phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, đến đại tiểu tiện cũng giải quyết trên giường luôn. Sau đó, thuốc giữ thai của thái y đương nhiên không thể thiếu, kết hợp với phương pháp giữ thai bằng thực liệu của Tưởng Nhược Nam.

Thời gian này, vì phải điều trị cho Thục phi nên ngày nào Tưởng Nhược Nam cũng vào cung. Ban đầu nàng còn rất lo lắng, sợ lại một lần nữa bị Hoàng đế quấy rối và trừng trị, dù sao lần trước nàng cũng bạo gan nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, kẻ nhỏ nhen như Hoàng đế sao có thể tha cho nàng chứ?

Nhưng kỳ lạ là, liên tiếp mấy ngày, Cảnh Tuyên Đế không thấy xuất hiện trước mặt nàng, sự lo lắng trong lòng Tưởng Nhược Nam cũng dần lắng xuống. Nàng bất giác nghĩ, lẽ nào bị nàng mắng tới mức lương tâm trỗi dậy rồi? Lại nghĩ, lần trước xảy ra chuyện Thục phi bị ra máu, biểu hiện của Cảnh Tuyên Đế cũng rất đáng ngờ...

Tưởng Nhược Nam nghĩ đi nghĩ lại nghĩ mãi không thông, nhưng con người nàng là thế, nghĩ không thông thì gạt phắt đi. Chỉ cần Hoàng đế không quấy rồi nàng nữa thì thế giới này thái bình rồi, tìm nguyên nhân làm gì chứ?

Hoàng đế không còn tìm nàng, nàng cũng không bẩm lại chuyện này với Thái hậu, thêm một chuyện chi bằng bới một chuyện vẫn hơn.

Nhưng gần đây Thái hậu lại rất hứng thú với chuyện của nàng, mỗi lần Tưởng Nhược Nam vào thỉnh an hoặc cạo gió cho bà, Thái hậu luôn hỏi chuyện Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang, hơn nữa còn ra sức khuyên nàng nhanh chóng động phòng với hắn.

“Nhược Lan, con đừng cố chấp giống cha mình, con có biết vì cái tính cố chấp ấy mà cha con phải chịu bao nhiêu khổ cực không? Việc hủy hôn con cũng đừng nghĩ đến nữa, đấy là chuyện không thể, giờ việc duy nhất con phải làm là nhanh chóng động phòng cùng Hầu gia, sớm mang tử tự. Chỉ khi con có con rồi, thì đứa con trai mà Vu thị sinh ra mới không còn đáng sợ. Ai gia có cách khiến mẹ con cô ta mãi mãi không thể thành trở ngại ngáng đường con.”

Tưởng Nhược Nam vâng vâng dạ dạ, nhưng không nhận lời cũng chẳng phản đối. Nàng biết Thái hậu quan tâm tới nàng, nhưng nàng cũng biết Thái hậu không thể hiểu và ủng hộ suy nghĩ của nàng. Có điều, may mà Thái hậu không ép, nên nàng cũng chẳng cảm thấy áp lực.

Thái hậu thấy bộ dạng ấy của nàng, biết nàng chẳng để tâm tới lời mình nói, nhớ lại năm đó người ấy cũng có bộ dạng thế này, cũng cố chấp thế này, bất giác người thở dài. Giống như hết cách với nàng, hiện giờ Thái hậu cũng không biết phải làm gì cho Tưởng Nhược Nam nữa.

Thái hậu hứng thú với việc riêng của Tưởng Nhược Nam, còn Hoàng hậu lại hứng thú với chuyện của Từ Thục phi hơn. Mỗi lần Tưởng Nhược Nam đến Khôn Ninh cung thỉnh an, Hoàng hậu sẽ hỏi đến vấn đề sức khỏe của Thục phi, mà chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu, nên Tưởng Nhược Nam đều kể lại rất thật.

Hôm nay, sau khi Tưởng Nhược Nam đến Khôn Ninh cung, Hoàng hậu lại nhắc tới Thục phi.

“Mười sáu tuổi Thục phi đã vào cung, suốt ba năm nay đều được Hoàng thượng vô cùng ân sủng, từ Quý nhân lên thẳng Quý phi. Mặc dù giờ bị giáng xuống một cấp, nhưng theo bổn cung thấy, sau này cô ta sinh con trai, e là Hoàng thượng sẽ lại phong cô ta làm Hoàng quý phi.”

Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh Hoàng hậu, lẳng lặng lắng nghe.

Hoàng hậu cầm ly trà trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm, nói tiếp: “Nhược Lan có lẽ còn không hiểu Thục phi, người này giữ thù rất lâu. Bổn cung nhớ từng có một phi tần không thận trọng trong lời ăn tiếng nói đã mạo phạm cô ta, khi đó cô ta không có biểu hiện gì, nhưng sau này phi tần kia bị một con mèo cào rách mặt, mà con mèo đó là do Thục phi nuôi dưỡng, súc sinh phạm lỗi, Hoàng thượng không thể trách phạt Thục phi, chỉ đánh c.h.ế.t con mèo ấy mà thôi. Còn phi tần đó vì bị hủy hoại dung nhan, nhất thời nghĩ quẩn, đã nhảy xuống hồ tự vẫn!”

Loading...