Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 157

Cập nhật lúc: 2024-11-23 00:08:38
Lượt xem: 2

Nụ cười của Vu Thu Nguyệt cứng lại, sau đó cười khan hai tiếng: “Thiếp cũng không biết hôm nào Hầu gia sẽ đến, nên ngày nào cũng chuẩn bị sẵn một nồi canh.”

Cận Thiệu Khang cười cười, không nói thêm gì nữa. Sao hắn có thể không biết tâm tư của nàng ta, trò khóc lóc kể khổ của a hoàn kia trước mặt Thái phu nhân, chắc chắn do nàng ta sắp xếp! Hắn hiểu dụng ý của nàng ta, chẳng qua nàng ta cũng chỉ muốn hắn tới thăm mà thôi. Nhưng lòng hắn bỗng trống rỗng, những lúc ở bên Nhược Lan hắn không có cảm giác ấy. Mỗi nụ cười, mỗi câu nói của Nhược Lan đều khiến hắn vô cùng vui vẻ, khiến trái tim hắn ấm áp, thời gian thường trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết một đêm.

Nhưng hắn lại không muốn ở lại đây, người con gái này là người mà hắn đã cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ để rước về phủ, đứa con trong bụng nàng ta mang dòng m.á.u của hắn, khi nàng ta ôm hắn và cầu xin hắn ở lại, thực sự hắn không nhẫn tâm đẩy nàng ta ra.

Chỉ ở bên nàng ta một tối, Nhược Lan cũng biết nàng ta đang mang thai nên không thể có chuyện gì kia với hắn, như vậy, liệu Nhược Lan có giận không? Đột nhiên hắn lại thấy nực cười chính bản thân mình. Cận Thiệu Khang ơi là Cận Thiệu Khang, ngươi cũng thật quá cọi trọng bản thân mình rồi, Nhược Lan sẽ không giận, bởi vì nàng vốn chẳng bận tâm.

Đã từng, nàng đã từng thích hắn như thế...

... Nhược Lan đã từng cảm thấy đời này kiếp này không thể không có Hầu gia hắn....

Tình cảm sâu sắc đến vậy, sao có thể nói thu về là thu về chứ? Không nhìn thấy sự nỗ lực của hắn sao? Không nhìn thấy sự hy sinh của hắn sao? Đúng là một cô nàng không có lương tâm...

Cận Thiệu Khang thấy chua xót vô cùng.

Bữa cơm trôi qua trong những lời độc thoại của Vu Thu Nguyệt và sự trầm tư của Cận Thiệu Khang.

Cơm nước xong, Vu Thu Nguyệt nói với Cận Thiệu Khang, “Hầu gia bận rộn cả ngày có lẽ cũng mệt rồi, chi bằng đi tắm rửa cho thoải mái. Thu Nguyệt sẽ cho người chuẩn bị nước nóng trong căn phòng nhỏ bên cạnh, Hầu gia có muốn tắm không?”

Cận Thiệu Khang chẳng còn cách nào: “Cũng được.”

Vu Thu Nguyệt đưa Cận Thiệu Khang vào phòng. Căn phòng nhỏ này cách phòng chính không xa, bài trí hết sức đơn giản. Một chiếc giường lớn, một rương, một bàn, nhưng đồ đạc đều là loại gỗ đỏ thượng hạng, trên giường cũng trang trí hết sức tinh tế.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm ngọt lịm, khiến xương cốt người ta mềm nhũn. Cận Thiệu Khang thoáng chau mày, ánh mắt lóe sáng.

Giữa phòng đặt một chiếc bình phong được điêu khắc tinh tế, sơn màu xanh sẫm, bên trong nước nóng bốc hơi mờ mịt.

Vu Thu Nguyệt cười nói: “Tất cả đã chuẩn bị xong rồi, Hầu gia vào đi, Thu Nguyệt xin lui ra trước.” Nói rồi quay người đi ra, còn đóng cửa lại.

Cận Thiệu Khang bước vào trong, cởi y phục, rồi vào bồn tắm.

Bên kia, sau khi Vu Thu Nguyệt ra rồi, bèn gọi Ngọc Liên vào phòng.

Ngọc Liên cúi đầu, mặc một chiếc áo voan mỏng dính, làn da trắng hồng, bộ dạng vô cùng ngượng ngùng, nhìn yếu đuối động lòng.

Ánh mặt Vu Thu Nguyệt tức tối nhìn vào khuôn n.g.ự.c đầy đặn của Ngọc Liên, sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng để tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại.

“Chuyện mà ta dặn ngươi, ngươi đã nhớ cả chưa?”

Ngọc Liên đỏ mặt đáp: “Nô tỳ đã nhớ rồi.”

Vu Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Ngọc Liên, nói từng lời từng chữ rõ ràng: “Tối nay nếu ngươi có thể được ở bên Hầu gia thì sau này sẽ được tận hưởng vinh hoa phú quý; nếu thất bại, ta sẽ tìm cho ngươi một kẻ hạ tiện nhất để gả ngươi đi! Ngươi hãy thận trọng cho ta!”

Ngọc Liên rùng mình, vội đáp: “Di nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Ngọc Liên đi ra rồi, Lệ Châu ghen tức lên tiếng: “Di nương, Ngọc Liên nhát gan như thế, chỉ sợ sẽ làm hỏng việc!”

Vu Thu Nguyệt quay đầu lại không khách khí đáp luôn: “Ta cũng biết nó nhát gan, nhưng ngươi nhìn lại mình xem, có được không?”

Lệ Châu nhìn lại cơ thể khô quắt phẳng lì của mình, không cam tâm bĩu bĩu môi.

Từ lúc Ngọc Liên đi ra, Vu Thu Nguyệt chờ đợi trong sốt sắng, lòng chỉ mong Ngọc Liên được Hầu gia thích, nhưng hễ nghĩ tới cảnh Ngọc Liên vui sướng nằm dưới Hầu gia thì lửa ghen lại phừng phừng bốc lên.

Cô ta không ngừng an ủi bản thân, không sao đâu, không sao đâu, chỉ cần cô ta qua được cái nạn trước mắt, chỉ cần giúp cô ta giữ lại Hầu gia ở lại Cẩm Tú viện. Với tính cách ghen tuông ghê gớm của Tưởng Nhược Lan chẳng phải cô ta sẽ lật tung cả Hầu phủ này lên ư? Khi ấy Hầu gia nhất định sẽ chán ghét cô ta! Đợi Vu Thu Nguyệt này sinh con xong, đương nhiên sẽ có cách giành lại sự say đắm của chàng, khi ấy Ngọc Liên sẽ do một tay Vu Thu Nguyệt này sắp xếp!

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-157.html.]

Nhẫn nhịn một chút, Vu Thu Nguyệt, chuyện nhỏ không nhịn sao có thể mưa cầu việc lớn! Cô ta nắm chặt bàn tay, các khớp xương trở nên trắng bệch.

Lệ Châu đứng bên cạnh thấy chủ nhân lúc lại lạnh lùng, lúc lại nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bất giác cảm thấy lạnh buốt.

Lúc này, từ phòng nhỏ bên kia bỗng vang lên tiếng gầm thét của Cận Thiệu Khang, sau đó là tiếng khóc của Ngọc Liên.

Vu Thu Nguyệt “xoạt” một tiếng đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, toàn thân mềm nhũn.

“Hỏng rồi... hỏng rồi, đồ vô dụng, đến chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong!” Vu Thu Nguyệt lập tức xông vào trong phòng nhỏ.

Mùi hương ngọt lịm trong căn phòng ấy vẫn rất nồng.

Mái tóc dài của Cận Thiệu Khang ướt rượt vắt trên vai, trên áo ngoài, dưới mặc quần dài, sắc mặt đanh lại, khiến người ta sợ hãi vô cùng!

Ngọc Liên y phục xộc xệch, bộ dạng nhếch nhác, nằm sấp trên thùng nước mà khóc mãi không thôi.

Vu Thu Nguyệt thấy sắc mặt của Cận Thiệu Khang thì giật nảy mình, kinh hãi cất tiếng hỏi: “Hầu gia, đã xảy ra chuyện gì thế, có phải Ngọc Liên hầu hạ chàng không chu đáo?”

Chuyện này ở nhà cô ta thường xuyên xảy ra, cô ta không cảm thấy có gì không thỏa đáng.

Cận Thiệu Khang trừng mắt nhìn Vu Thu Nguyệt, ánh mắt âm trầm cùng cực, hắn chỉ vào Ngọc Liên, giọng lạnh lùng: “Là nàng bảo cô ta vào phải không?”

Mặc dù Vu Thu Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều cô ta rất hiểu, đấy chính là lúc này Hầu gia vô cùng tức giận, cô ta vội vàng quỳ xuống, kinh hoàng đáp: “Hầu gia, Thu Nguyệt biết thân là thiếp thất không có tư cách sắp xếp người hầu hạ chàng, là Thu Nguyệt đã vượt quá khuôn phép. Nhưng Thu Nguyệt chỉ sợ mình không thể hầu hạ Hầu gia, sợ Hầu gia mất hứng, Thu Nguyệt toàn tâm toàn ý nghĩ cho Hầu gia!”

Trong lúc nói, cơ thể cô ta khẽ run lên, mắt mọng nước, bộ dạng yếu đuối vô tội.

Cận Thiệu Khang nhìn cô ta cười nhạt, sau đó khoát tay một cái khiến lư hương trên bàn đổ rơi xuống đất, “Choang” một tiếng, lư hương vỡ tan, tỏa ra một mùi thơm nồng nặc, “Hay cho từ toàn tâm toàn ý, hay cho câu nghĩ vì ta! Lại dám dùng thủ đoạn bỉ ổi đê tiện thế này, Vu Thu Nguyệt, rốt cuộc nàng đưa cô ta tới cạnh bổn Hầu trong tâm trạng thế nào hả?”

Từng tiếng hắn thốt ra đều rất nặng nề, cuối cùng, mỗi từ giống như quả cân nặng trĩu, nặng nề đập vào trái tim Vu Thu Nguyệt.

Nhìn lư hương dưới đất, sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, môi run bần bật, cô ta đã thật sự hoảng sợ, Cận Thiệu Khang từ xưa tới nay vẫn nhất mực dịu dàng với cô ta, chưa bao giờ nói nặng nửa lời, cũng chưa từng có thứ thần sắc đáng sợ như thế.

Cô ta bò tới bên cạnh hắn, ôm lấy chân hắn, nước mắt lăn rơi, “Hầu gia, chàng đừng giận, Thu Nguyệt biết sai rồi, chàng có thể đánh Thu Nguyệt, mắng Thu Nguyệt, nhưng xin chàng đừng giận Thu Nguyệt, Thu Nguyệt thật lòng thích Hầu gia, Thu Nguyệt chỉ muốn chăm sóc phục vụ Hầu gia chu đáo nên mới làm như vậy. Hầu gia, Hầu gia, xin chàng hãy nể mặt đứa con của chúng ta, chàng đừng trách Thu Nguyệt!”

Cô ta vừa khóc vừa nói, như người hết hơi cạn sức, nhưng Hầu gia thường ngày vẫn rất mực dịu dàng lúc này vô cùng cương quyết, đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái.

Vu Thu Nguyệt cảm thấy sợ hãi tột cùng, cô ta thực sự không hiểu, chuyện sao lại trở thành thế này?

Mỗi lần mẫu thân tìm cách để cho một a hoàn nào đó phục vụ phụ thân, phụ thân đều rất vui. Tại sao, tại sao phản ứng của Hầu gia lại không giống phụ thân?

Cận Thiệu Khang cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: “Vu Thu Nguyệt, nàng luôn nói thật lòng thích ta, nhưng giờ trong lòng nàng, ta là cái gì?” Hắn nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, rồi rời khỏi phòng mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.

“Hầu gia, Hầu gia!” Vu Thu Nguyệt khóc gào lên phía sau hắn, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng kiên quyết của hắn xa dần xa dần. Cô ta khóc nấc lên, bởi vì cô ta có cảm giác rằng, Hầu gia giận thật rồi...

Cho tới khi bóng dáng Cận Thiệu Khang biến mất hoàn toàn. Vu Thu Nguyệt mới quay đầu lại, tức giận trừng mắt lườm Ngọc Liên dưới đất. Ngọc Liên run rẩy bò lên, nhìn sắc mặt âm trầm của Vu Thu Nguyệt, toàn thân run b.ắ.n không ngừng.

“Di... nương, nô... tỳ... nô tỳ cố gắng hết sức rồi... Nô tỳ vừa vào, còn chưa kịp nói gì... đã bị Hầu gia đẩy ngã.”

“Câm mồm!” Vu Thu Nguyệt xông tới giáng thẳng một cái tát vào mặt Ngọc Liên, ánh mắt đầy căm hận, “Dám làm hỏng việc của ta, kẻ nô tỳ vô dụng như ngươi ta còn giữ lại làm gì nữa!” Nói xong, cô ta quay lại gọi Lệ Châu: “Mời tổng quản tới đây, nói Ngọc Liên phạm lỗi, gọi người tới bán cô ta đi!”

“Tiểu thư, tiểu thư, đừng mà tiểu thư, nô tỳ đã hầu hạ người từ nhỏ! Tiểu thư...” Ngọc Liên quỳ dưới đất không ngừng dập dầu.

“Kéo ra ngoài!” Vu Thu Nguyệt chẳng thèm nhìn Ngọc Liên, tức giận hét lên.

Chuyện này khá ồn ào, mặc dù Vu Thu Nguyệt muốn ém đi nhưng vẫn bị người ta tọc mạch, truyền khắp phủ. Không đến hai ngày, Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam đều biết chuyện.

Loading...