12.
 
Sau khi giải quyết xong chuyện nghề nghiệp của ,  và Triệu Việt bắt đầu những ngày tháng sống an nhàn chờ đến cuối tháng thì bỏ trốn.
Nha đầu Dao Tinh vẫn một mực nhung nhớ “Chiêu Nguyệt”, cứ hễ  cơ hội là   lẻn  phòng Triệu Việt.
 
Một ngày nọ,   tóm  nàng.
Ta đau lòng mà : “Cô nương, từ bỏ , hai    kết quả .”
 
Nếu ngươi   “tỷ tỷ Chiêu Nguyệt” dịu dàng đáng yêu trong lòng ngươi, thực chất là một tên /ên nghi/ện thoại bản, thường xuyên  ha ha, động một chút là  lôi kéo  khác  hội,   thì  , ngươi sẽ sụp đổ mất!
 
“Vả ,   gì đáng để ngươi nhung nhớ chứ?” Ta thực sự  hiểu, dù  ngoài vẻ  ,  cũng chỉ còn  vẻ  thôi!
Dao Tinh miễn cư/ỡng giải thích: “Trước đây Chiêu Nguyệt tỷ tỷ  cứu  khỏi tay một vị khách.”
 
“Ta cũng  cứu ngươi mà!”
Sao ,  cứu ngươi thì là ơn cứu mạng,   báo đáp nên  lấy  báo đáp, còn  cứu ngươi thì  kiếp   trâu  ngựa để trả ơn !
 
“Ta .” Dao Tinh do dự một lúc lâu: “Chuyện     quên,  nhé,   thể đồng ý với ngươi một yêu cầu.”
Ta lập tức : “Rời xa Chiêu Nguyệt, sống cuộc sống của riêng !”
 
Dao Tinh: “...”
Nàng dùng sự im lặng của  để thể hiện thái độ.
Ta vội vàng : “Tháng    thể sẽ gả cho Dương đại nhân  đấy!”
 
Dao Tinh tiếp tục im lặng,   im lặng  vẻ  lâu.
Ngay khi  tưởng rằng bình minh sắp đến, thì nha đầu   với vẻ mặt hy sinh oanh liệt,  một cách dõng dạc: 
 
“Ta cũng  thể gả cho Dương đại nhân!”
Tốt lắm, hết cứu .
13.
 
Nói  thì, việc Dương đại nhân vội vàng  cưới Chiêu Nguyệt cũng  liên quan đến tên công tử bạo chúa trêu ghẹo Dao Tinh hôm đó.
Theo Triệu Việt, Dương đại nhân giữ một chức vụ quan trọng trong bộ Hộ, chính thê là con gái của một vị quan lớn, nên việc quản lý trong nhà  phần nghiêm khắc. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-8.html.]
 
Dương đại nhân vốn   chịu áp lực nặng nề  quan trường, về nhà  còn  cẩn thận từng chút một, lâu dần,   tìm một tri kỷ. editor: bemeobosua. 
“ tên   thì tội nghiệp, chứ thật  trong nhà   mười tám phòng tiểu  , chỉ là ‘ núi  trông núi nọ’ mà thôi.” Triệu Việt tỏ vẻ khinh thường.
 
Ta cắn hạt dưa, vô cùng đồng ý.
Sau , tổ chức của Triệu Việt đang điều tra vụ án th/am ô trong bộ Hộ, thấy đây là một cơ hội  để tìm  manh mối, bèn cử Triệu Việt  dùng mỹ nhân kế để thu thập bằng chứng.
 
“Ơ, vì   là ngươi?” Ta nghiêm túc hỏi.
Triệu Việt  tự tin: “Đương nhiên là vì   trai!”
Ta trừng mắt  .
 
“Thôi  ,  xui xẻo nên bốc trúng.”
Việc bắt một  quen thói kiêu ngạo như   hầu hạ  khác quả thật là một điều khó khăn.
 
“Thế mà ngươi cũng đồng ý?”
Ánh mắt Triệu Việt sâu thẳm: “Đại ca hứa  khi xong việc sẽ cho  nghỉ ba tháng. Lương bổng vẫn nhận đầy đủ.”
 
“… Hiểu .”
Sau đó, Triệu Việt trở thành “Chiêu Nguyệt”, dựa  vẻ ngoài mà  tốn chút sức lực nào  trở thành hoa khôi của Chiêu Dao lâu và chiếm  trái tim của Dương đại nhân.
 
Ban đầu Dương đại nhân cũng  chút cảnh giác, nhưng  cũng như Dao Tinh,  dần dần chìm đắm trong vẻ  và sự dịu dàng của “Chiêu Nguyệt”, h/ận  thể dốc hết ruột gan với “Chiêu Nguyệt”,   đến Chiêu Dao lâu cũng thường xuyên hơn.
 
Chính thê ở nhà phát hiện  manh mối, bèn phái con trai đến dò la tin tức, nhưng  ngờ rằng đứa con trai ruột của  cũng y hệt cha nó,  đến  tìm gái, còn cùng cha   một cuộc gặp gỡ đầy ngượng ngùng.
 
Dương đại nhân  chuyện   thể giấu  nữa, nên dứt khoát  tới cùng, thề sẽ cưới “Chiêu Nguyệt” về nhà,   thứ mười chín!
“ là mơ mộng thật đấy!” Ta cảm thán.
 
Triệu Việt đổi một cuốn thoại bản khác: “Không , dù  ngày tháng của  cũng chẳng còn nhiều.”
 
“Tranh thủ lúc còn sống mà mơ mộng một chút cũng .”
Quả đúng là một câu   để kết thúc cuộc đời.