11.
 
Triệu Việt, ừm,   Chiêu Nguyệt nữa, mà là Triệu Việt. Hắn rời   nhanh như  nghĩ. Về chuyện ,  giải thích rằng cần  tìm một lý do hợp lý để rời .
 
Dưới ánh mắt  tin tưởng của ,  thành thật : “Ở đây ăn uống no đủ,  chẳng cần giải quyết việc công, ở thêm  chừng nào  chừng .”
“...”
 
Hơn nữa,   một  nữa kéo   khỏi phòng củi. Hắn cho rằng sức lực của  mà dùng để chẻ củi thì thật đáng tiếc.
 
Sau khi giả vờ  bệnh, Triệu Việt   buông thả bản ,  trang điểm,  đội tóc giả, ngày ngày   ghế quý phi  thoại bản. Hắn ,   việc cho một tổ chức bí ẩn,   thâm nhập  Chiêu Dao lâu để tiếp cận Dương đại nhân cũng là theo lệnh của tổ chức.
 
“Khoan ,       !” Ta  sức bịt chặt tai .
Tục ngữ  câu,  càng nhiều thì ch/ết càng nhanh. Ta vẫn còn mong cha   về để đưa   mà! editor: bemeobosua. Triệu Việt nhảy xuống, giật phăng tay  ,  rạng rỡ: 
“Muộn !”
 
“Ta  lòng quý tài, giờ cho ngươi hai lựa chọn: một là  theo  về tổ chức, hai là  đ/ánh ngất ngươi  mang về tổ chức.”
Hai lựa chọn   gì khác   cơ chứ!
 
“... Có lựa chọn thứ ba ?”
“Không.”
Sao mà trả lời dứt khoát thế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-7.html.]
 
“A Lý, ngươi nghĩ xem,  khi  , ai sẽ kéo ngươi  khỏi phòng củi nữa?” Triệu Việt tiến đến gần , nắm lấy tay , ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt đầy chân thành.
Không thể  ,  vẻ  , quả thật khó mà... Chát! Ta tự tát  một cái thật mạnh, lùi  một bước.
 
“Ta thấy phòng củi cũng , ha ha.”
“...”
Triệu Việt nheo mắt, khẽ di chuyển.
 
Ta  thấy, lập tức chạy.
“Tin  , cái sức mạnh trời sinh của ngươi mà đem  luyện võ, trong vòng một năm chắc chắn sẽ  thành tựu!”
 
“Trong tổ chức  một  tên là ‘Cự Chùy’, ngươi và  chắc chắn sẽ  hợp !”
“Hắn dùng chùy, ngươi dùng r/ìu! Bách chiến bách thắng!”
Ta im lặng một lúc: “Ai  dùng r/ìu chứ!”
 
Triệu Việt khựng ,  chút do dự: “Ngươi  dùng chùy cũng   là  .”
Đây   là vấn đề dùng chùy  dùng r/ìu!
 
Triệu Việt tiếp tục đuổi theo: “Vậy ngươi  , ngươi  gì? Tổ chức của chúng  ngoài việc nhận bổng lộc triều đình, lễ tết  phát quà, mỗi tháng  nghỉ tám ngày, thì chỉ  võ công cao cường là đáng  thôi!”
 
“Ta gia nhập.”
Ta dừng  đột ngột, ánh mắt thành khẩn: “Ta gia nhập. Từ nhỏ    ước mơ  hiệp khách.”