7.
 
Thế gian  quả nhiên  đổi . Ta cứ ngỡ những cô nương ở lầu xanh đều là  ép buộc b/án t/hân, nào ngờ    tự nguyện đến đây. Tự nguyện  đành,  còn là một nam nhân nữa chứ, lẽ nào cuộc cạnh tranh trong nghề   khốc liệt đến   ?
 
“Mục đích  đến đây tạm thời  thể  cho ngươi , nhưng dù  cũng   như ngươi nghĩ .” Hạn chẻ củi một tháng  xong, Chiêu Nguyệt  lôi  về chỗ ở của .
 
Hắn   từ  xuống : “Không  lanh lợi cho lắm, nhưng sức lực của ngươi đúng là hiếm ,  khi là một kỳ tài luyện võ cũng nên.”
“Đương nhiên ,   thể đ/ấm ch/ết cả một con trâu!” Ta tỏ vẻ đắc ý.
 
Nhân tiện lấy  chút tự tin của một đả thủ: “Chỉ cần ngài  lệnh một tiếng, ngài chỉ   đ/ánh đó!”
“Biết   , bây giờ thời cơ  đến, ngươi cứ tạm thời  thị nữ cho  .”
 Chiêu Nguyệt thong thả nhấp một ngụm ,   thong dong  dài  giường chợp mắt.
 
Mấy ngày nay Dao Tinh chắc cũng giống như , trong lòng cảm thấy áy náy, nên  đến quấy rầy , nhờ  mà   vài ngày yên .
Ta ngoan ngoãn  gác ở cửa, hương thơm trong phòng khiến   chút choáng váng.
 
Lờ mờ giữa giấc ngủ, dường như  một bóng   ngoài cửa,  giật , đầu óc lập tức tỉnh táo, cầm lấy chiếc ghế tròn bên cạnh, cẩn thận  qua khe cửa.
Hừ! Ngoài khe cửa cũng  một con mắt!
 
Tim  đ/ập mạnh, giơ chiếc ghế lên chuẩn  gọi Chiêu Nguyệt dậy.
Bóng  bên ngoài dường như thấy hành động của , bắt đầu múa may  cuồng, dáng vẻ ma mị đó  thế nào cũng quen thuộc.
 
“Dao Tinh cô nương?” Ta  chắc chắn hỏi qua khe cửa.
Bóng  ngừng lắc lư, giơ tay  lên, từ từ giơ ngón cái.
Ta: “...”
 
Thôi xong, thế  thì càng  thể cho !
Ta lấy ghế chặn cửa ,  lưng,  phịch xuống ghế.
Thế  thì mặc cho nàng  múa may thế nào,  cũng mắt  thấy, lòng  phiền.
 
“A Lý, A Lý  bụng ơi, cho    một cái thôi…” Dao Tinh dùng đủ  cách năn nỉ, từ giọng điệu mềm mại van xin đến lời đe dọa nhỏ nhẹ,   cuồng nộ bất lực.
Hừ, nàng  cứ cầu xin mặc nàng , gió thổi qua núi,  vẫn  im!
 
Một khắc , ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm gừ pha lẫn bảy phần tức giận, hai phần  cam lòng, và một phần bất lực:
“A! Tốt lắm,   nhớ mặt ngươi ! Ngươi đợi đó!”
 
Ta   đợi,  sẽ chạy thật nhanh.
Nha đầu  thật đáng sợ,  vẫn còn nhớ hôm nọ  mang quần áo của Chiêu Nguyệt  trễ, thì thấy nàng  đang ôm quần áo của Chiêu Nguyệt, vẻ mặt si mê, miệng còn lẩm bẩm gì đó “Tỷ tỷ thơm quá”.
 
Nghĩ đến đây,   kìm  ôm lấy cánh tay rùng  một cái.
 
8.
 
Sau vài ngày, mỗi  Dao Tinh đến thăm,  đều dùng hết  chiêu trò để ngăn nàng . Chiêu Nguyệt  , càng lúc càng hài lòng,  ngừng khen ngợi rằng  là một   việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-5.html.]
 
Và cuối cùng,  cũng lấy hết can đảm hỏi  nghi vấn  tồn tại bấy lâu trong lòng:
 “Mấy ngày nay ngài đều đóng cửa   ngoài,  sợ tú bà tức giận ?”
 
“Nàng  ?”
 Chiêu Nguyệt ném một quả nho  miệng, khoanh chân   ghế quý phi,  chút dáng vẻ nào. Nghe  hỏi,  lười biếng ngẩng mắt lên: 
 
“Không cần bận tâm đến nàng , khách   tiếp chỉ  một  thôi.”
Chẳng lẽ…
Ta mở to mắt, thăm dò hỏi: “Dương đại nhân?”
 
“Ối, mấy ngày nay đầu óc ngươi thông minh  nhiều đấy.” 
Chiêu Nguyệt vỗ tay,  dậy khỏi giường, đưa bát nho cho , vỗ vai ,  :
 “Ta  nếm thử , ngọt lắm. Ngươi cũng nếm thử .”
 
“Đa tạ tiểu… ừm, thiếu—?” Ta nghĩ lúc  nên  lời cảm ơn, nhưng  vướng mắc ở xưng hô.
Trời đất ơi, gọi gì cũng thấy kỳ cục!
 
May  Chiêu Nguyệt  để ý, chỉ thấy  vươn vai,  thẳng đến bàn trang điểm: 
“Tính toán ngày , Dương đại nhân sắp đến đấy.”
 
Làm gì  chuyện trùng hợp như ,  lẩm bẩm trong lòng. editor: bemeobosua. Cho đến khi lầu lên đèn, Dương đại nhân với cái bụng phệ, bước lên lầu,   thể  cảm thán.
 
Thật  mà , Chiêu Nguyệt ở Chiêu Dao lâu   lẽ là tài năng  chôn vùi ,  nên   đại tiên mới .
Vì chuyện  , Dương đại nhân  thể   gặp , thế nên Chiêu Nguyệt  sớm bảo   chỗ khác, đưa cho  một thỏi bạc, dặn  cứ  dạo chơi.
 
 Dương đại nhân đang ở trong phòng Chiêu Nguyệt,    tâm trạng  dạo, bèn tìm một góc ở tầng một xem các vũ nữ múa.
Những vũ nữ đó đương nhiên cũng  , nhưng luôn  cảm giác thiếu thiếu gì đó.
 
Thiếu gì nhỉ? Bỗng nhiên,  nghĩ đến đôi mắt trong veo như chứa ánh trăng của Chiêu Nguyệt.
 lúc  đang mơ màng, một giọng  cực kỳ  đúng lúc vang lên—
 
“Hì hì hì, tiểu mỹ nhân, ngươi cứ thuận theo thiếu gia  !”
Hừ! Linh hồn đả thủ thức tỉnh.
Ta nhảy vọt lên, chạy như bay đến hiện trường tên bạo chúa đang cư/ỡng đo/ạt dân nữ,  , mỹ nữ.
 
“Này! Dừng tay! Buông vị mỹ— ơ? Dao, Dao Tinh?” Ta chuyển lời quá gấp, suýt nữa c/ắn  lưỡi.
Dao Tinh chạy đến phía  , áo ngoài xộc xệch, mắt đỏ hoe.
 
Lòng  mềm  mấy phần, che chở nàng ở phía .
Rồi  đối diện với tên bạo chúa, vươn ngón trỏ, ngoắc ngoắc .
 
Tên bạo chúa nổi giận: “Mày co/n m/ẹ n/ó đùa c/hó ! Còn mấy thằng ngu   đơ  đó  gì, xông lên cho tao!”