5.
 
Trăng treo đỉnh đầu, lầu xanh mở cửa.
Ta khoanh tay  ngoài cửa phòng Chiêu Nguyệt, ngoài mặt bình thản như  nhưng trong lòng lo lắng vô cùng.
 
 Vừa nãy,  trơ mắt  một lão già đầu to mặt lớn, trông hệt một tên h/áo s/ắc,  sự dẫn dắt của tú bà, bước  phòng Chiêu Nguyệt.
 
Tuy Chiêu Nguyệt là nam nhân, nhưng việc nam nhân yêu nam nhân ở triều đại  cũng   chuyện hiếm lạ, hơn nữa, với gương mặt khuynh quốc khuynh thành đó của , đừng  là nam nhân, ngay cả  cũng…
 
“Ối,  đuổi  ngoài  hả?”
Một giọng  chẳng mấy dễ  c/ắt đ/ứt dòng suy tưởng  kịp bắt đầu của . Ta   xa, mắt  thấy thì lòng  phiền.
 
“Sao ? Mấy ngày  gặp  thành kẻ m/ù  ,  cần  giúp ngươi báo với tú bà một tiếng ?” 
Dao Tinh, là một trong những bộ mặt của Chiêu Dao lâu,  địa vị chỉ   Chiêu Nguyệt.
 
Ta  thể đắc tội, bèn đáp  bằng vẻ mặt  cảm xúc: “Chỉ là phụng mệnh  việc thôi.”
Dao Tinh  ,    cánh cửa đóng chặt, cau mày, ngh/iến răng nghi/ến lợi hỏi: “Tên mập c/hết ti/ệt đó  tới nữa ?”
 
Ta nhướng mày, chớp chớp mắt, cô nương   vẻ  chuyện gì đó, đang định hỏi, thì bên trong cửa vang lên một tiếng hét nũng nịu: “Đừng mà!”
Từ hai chữ đơn giản ,    sự sợ hãi,   sự phẫn nộ!
 
Lời tú bà dặn vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tên béo , ngươi dám!
Ta và Dao Tinh  , giây , cùng  tung chân đạp cửa.
 
Khi cánh cửa đổ sập, bụi bay tan , quang cảnh bên trong trở nên rõ ràng.
Người  tưởng đang  đè xuống,  sức giãy giụa, lệ tuôn như mưa là một mỹ nhân đang mặc y phục chỉnh tề,  thẳng thớm.
 
Kẻ  tưởng đang  nham hiểm, vươn tay q/uỷ là một tên bạo chúa đang c/ởi trần, quỳ  đất, hai tay nâng niu đôi giày của mỹ nhân.
Lúc , cả hai đều sững sờ.
 
 chỉ chốc lát , tên bạo chúa  mau chóng  dậy, mặc áo , lấy  bản chất bạo chúa của , còn mỹ nhân thì nhắm mắt , sắc mặt dần tối sầm.
Ôi , đại, đại sự   !
 
Ta  sang bên cạnh, Dao Tinh  chạy mất dạng,  còn một chút tình nghĩa!
“Cái đó,  chỉ là lo lắng, ha ha.” Ta lùi dần về phía , đỡ hai cánh cửa lên, “bụp” một tiếng, lắp  cho ngay ngắn.
 
Một lát , bên trong cửa truyền  một tiếng gầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-4.html.]
“Tú bà! Mau cút  đây cho lão tử!”
 
6.
 
Xem    gây  chuyện , cũng may  Chiêu Nguyệt cầu tình, cuối cùng   phạt  nhà bếp chẻ củi một tháng.
Lúc Chiêu Nguyệt đến tìm ,  vặn là ngày cuối cùng  chịu phạt chẻ củi.
 
“Khoảng thời gian  vất vả cho ngươi , con gái mà chẻ củi…”
“Hả?” Tay trái  đặt khúc gỗ, tay  xách rìu, “cạch” một tiếng, khúc gỗ tách  hai.
Lại thêm hai tiếng nữa, khúc gỗ hai mảnh tách   bốn.
 
Ta lau mồ hôi  trán hỏi: “Ngươi  gì? Vừa nãy    rõ.”
Vẻ mặt Chiêu Nguyệt  chút kỳ lạ, trầm mặc một lát mới : “Không,   gì. Xem  ngươi sống cũng  tệ.”
 
Ta gãi đầu,   đặc biệt đến thăm  ư? Hắn cũng thật  bụng!
   cảm thấy   gây rắc rối cho , ngại ngùng  dám  thẳng, ấp a ấp úng hỏi: 
“Vậy Dương đại nhân,  đó,  đó thì  ?”
 
Dương đại nhân, chính là tên mập   một cước đạp đổ chuyện ,   chút sở thích kỳ quái. editor: bemeobosua. Lúc tú bà mắ/ng   nhắc đến  hình như là một vị quan lớn trong bộ Hộ.
 
Chiêu Nguyệt đưa một chiếc khăn tay cho  lau mồ hôi, khăn tay còn thoang thoảng hương thơm. 
“Không cần bận tâm đến ,  ở đây,  vẫn sẽ đến, chỉ là  đợi thêm vài ngày thôi.”
 
“Thật xin …” Ta xưa nay luôn tin rằng  sai thì  nhận .
Mặc dù  thấy Dương đại nhân quả đúng là cóc ghẻ mà đòi ă/n t/hịt thiên nga, nghĩ , ánh mắt  Chiêu Nguyệt  khỏi mang theo chút đồng cảm.
 
“Nghĩ gì ! Ta là bán nghệ  b/án t/hân!” Chiêu Nguyệt chắc là  thấu suy nghĩ trong lòng , dùng quạt nhỏ gõ lên đầu  một cái.
Mắt   thật là tinh.
 
“Ngươi mới đến thôi, vả  hôm đó ngươi cũng    lớn, lão già  thật sự kinh tởm, một đôi giày , vô cớ  vấy bẩn.” 
Lời  của Chiêu Nguyệt rõ ràng là đang an ủi ,   khỏi cảm thấy cảm động.
 
Cũng là một  đáng thương,    b/án đến đây từ khi nào.
Nghĩ trong lòng thế nào, lời   cũng như .
“Ta    b/án đến đây.”
 
Chiêu Nguyệt , khuôn mặt  trang điểm  toát  vẻ  tuấn: “Tiểu gia  là tự nguyện đến đây!”
Hả? Hả—?!