“Vậy là ngươi  một   kế đ/ộc á/c?”
“Cũng  ,   mất sớm, là cha  một  cực nhọc nuôi  khôn lớn.”
“...”
 
Ta thở dài một tiếng: “Ngài đừng   như , kỳ thực nhà  cũng từng giàu .”
Khi   mới chào đời, cha  còn mở mấy cửa hàng gạo, nuôi sống cả nhà còn dư dả. Mẹ  quyết định cho  đến trường học, nào ngờ    lâu  đ/ánh  với một đứa con trai của nhà bán muối.
 
“Vì   đ/ánh ?”
“Tên nhóc đó  rằng  ăn muối còn nhiều hơn  gạo  ăn!”
“...”
 
Ta thở dài, tiếp tục hồi tưởng chuyện xưa: “Không ngờ thằng béo mập đó  yếu đuối đến thế, cha   đến tận nhà xin ,   đó nhà  mất  một cửa tiệm.”
“Có khả năng    yếu đuối... Thôi, kể tiếp .”
 
Sau chuyện đó, lũ trẻ trong trường đều xem  là đại ca, cuộc sống ở trường học như cá gặp nước, cho đến khi  lãnh đạo một cuộc bãi khóa!
Bàn tay Chiêu Nguyệt đang kẻ mày khẽ run lên, đuôi mày kẻ thành hình con sâu róm.
 
“Chuyện  thật sự  thể trách , chỉ tại lão phu tử cứ bắt chúng  bỏ hết tiết học cưỡi ngựa b//ắn c/ung, tất cả đều    sách!”
“Vậy  đó thì ?”
 
Ta xòe hai tay, bất đắc dĩ:
 “Lão phu tử tức đến ngất xỉu, lẽ     đuổi khỏi trường, nhưng  đó    đấy, chỉ là tiệm gạo của nhà  hình như  mất thêm một cái.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-3.html.]
Sau đó,  học xong ở trường, trở về nhà giúp cha trông coi tiệm gạo còn . Việc tính toán thì   giỏi, nhưng khiêng vác bao gạo thì  là một tay thiện nghệ. editor: bemeobosua. Thế nhưng    bảo con gái suốt ngày lân la với đám phu khuân vác thì  , bèn đưa  đến một tiệm vải học việc.
 
“Chỉ là vải vóc trong tiệm quá quý giá,  chắc chắn như bao gạo. Có khi   cẩn thận một cái thì— hì hì.”
“Ta hiểu ... Cha  ngươi quả thật   vất vả.”
 
Ta gãi đầu: “Sau   còn đến tiệm sách, tiệm đồ sứ, nhưng nhà  càng ngày càng nghèo, cuối cùng thực sự  còn cách nào, mới đến đây.”
 
“Cha  , ông    phương nam tìm cơ hội,  tiện mang theo . Nơi đây  là nữ nhân,   thô kệch vụng về, ông  để  ở đây thì yên tâm. Tiền b/án th/ân ông  cũng để  cho  cả.”
 
Chiêu Nguyệt trang điểm xong, gương mặt  đến khuynh quốc khuynh thành. Khi  , đôi mắt  lạnh lùng, thật sự như vầng trăng  trời cao,  thể phạm đến.
Đương nhiên, điều  chỉ đúng khi    chuyện.
 
“Chậc chậc chậc,  hổ danh là .” Giọng Chiêu Nguyệt  đổi, mang theo vẻ tự cao: 
“Ngươi thấy thế nào,   ?”
“.......”
 
“Hừm, xem  ngươi   vẻ  của   cho chấn động .”
Mặc dù    dung mạo đúng là  đầu, nhưng     tự khen  như thế chứ!
 
Chiêu Nguyệt chuyển sang giọng nữ, dặn dò: “Một lát nữa hãy lanh lẹ một chút, hôm nay  khách đến.”
 
Ta đột nhiên giật , hả?
Có khách? Người  thực sự  tiếp khách ư? Hắn  thật sự tiếp khách  ?!