24. Phiên ngoại 8
 
Đêm đó, gió biển mang theo vị mặn chát táp  , khiến   run lên bần bật.
"Cô dâu" trong trang phục lộng lẫy   một chiếc thuyền gỗ nhỏ chất đầy hoa và đồ ăn, oá/n khí ngút trời.
 
Tương Ngọc  sang trưởng thôn :
 "Sau khi nghi thức kết thúc, xin phiền   ở trong nhà, tắt nến, khóa chặt cửa,  thấy bất cứ tiếng động gì cũng đừng   ngoài. Bằng ,   dám đảm bảo sẽ xảy  chuyện gì."
 
Trưởng thôn cúi đầu khom lưng, liên tục  . Ta liếc  ông già đó, âm thầm đảo mắt một vòng. Lúc mới tìm đến, ông  còn định đổ  tất cả cho  và Triệu Việt,  khi chúng   rõ ý định, ông  vui vẻ đồng ý, cứ như thể sợ chúng  đổi ý .
 
Tương Ngọc  ưa thái độ đó của ông , lấy  lệnh bài của huyện lệnh, ông già đó   thấy là quỳ xuống ngay. Từ đó trở , chỉ còn sự cung kính.
Dặn dò xong trưởng thôn, Tương Ngọc lạnh lùng  chằm chằm chiếc thuyền gỗ nhỏ  biển và mặt biển tĩnh lặng. Chẳng hiểu vì ,   cảm giác  đang  vui.
 
Sau khi mấy thiếu nữ nhảy xong điệu múa t/ế thần, đám  rút , bờ biển rộng lớn chỉ còn  ba chúng . Xung quanh vắng lặng, lòng  khẽ run lên. editor: bemeobosua. Tương Ngọc như cảm nhận , khẽ : "Đừng lo, Tiểu Nam  tính toán , chuyến    gì nguy hiểm."
 
Ta "ừm" một tiếng, xoa xoa cánh tay, dán mắt  chiếc thuyền nhỏ đang trôi nổi  biển. Triệu Việt ...
Đang suy nghĩ, Triệu Việt  thuyền đột nhiên  dậy, giật phăng tấm khăn đỏ  đầu, múa may  cuồng. Ta  kỹ, thấy xung quanh chiếc thuyền  ngày càng nhiều bọt nước nổi lên.
 
Tương Ngọc tháo cây cổ cầm  lưng, nhắc nhở: "Chuẩn  , nó đến ."
Ta chỉ  : "Hả?"
Chuẩn , chuẩn  cái gì? Ta    là  cũng   trận !
 
25. Phiên ngoại 9
 
Mây dần tản, ánh trăng chiếu thẳng xuống, soi sáng Triệu Việt trong bộ y phục đỏ, và cả một quái vật khổng lồ  mặt .
Một cái đầu tròn vo lớn tướng bên   mười mấy xúc tu to khỏe, những xúc tu  đang vung vẩy tùy tiện về phía Triệu Việt.
 
Ta dường như  đóng đinh tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-15.html.]
Hóa ,  đời  thật sự  m/a qu/ỷ thần linh.
 
Tương Ngọc quát lớn một tiếng, kéo thần trí của  trở về: “Đừng ngây  đó, mau  cứu Triệu Việt!”
Ta lập tức tỉnh táo, vội vã lao về phía Triệu Việt. Mặc dù  sợ hãi, nhưng giờ chỉ còn nước liều thôi!
 
Trong tầm mắt, con quái vật  giơ xúc tu lên, mang theo sức mạnh ngàn cân giáng xuống.
Trong lúc cấp bách,  buột miệng hét lên: “Triệu Việt—!”
 
Cảnh tượng thê thảm như dự đoán  hề xảy , vài giây  Triệu Việt ngoi lên từ  nước, còn con quái vật chỉ cuốn  đám tôm cá  chiếc thuyền nhỏ.
Tương Ngọc một bên thu hút sự chú ý của con quái vật,  nhân cơ hội  kéo Triệu Việt từ  biển lên.
 
“Suýt nữa thì xong đời, may mà tiểu gia  trốn nhanh.” Triệu Việt vẫn còn sợ hãi, thở hổn hển,  : 
“Thứ  chỉ  mới  linh trí thôi, đừng lo cho , mau  giúp Tương Ngọc.”
 
Ta   mà   nước mắt: “Đại ca ,  chỉ là  thường thôi,  giúp bằng cách nào, huống chi bây giờ  tay  còn chẳng  v/ũ k/hí nào cả.”
Triệu Việt  rạng rỡ: “Người thường thì  thể  Lục Phiến Môn. Hơn nữa, ngươi  cần v/ũ k/hí, ngươi chính là v/ũ kh/í mạnh nhất.”
 
Hơi thở của  khựng  một khoảnh khắc,   dứt khoát  dậy chạy về phía Tương Ngọc.
Chạy đến gần,  mới phát hiện  đang cầm cổ cầm đ/ánh túi bụi con quái vật.
 
Thứ  dùng như  ư? Chẳng  nó  siêu oai phong lẫm liệt, chỉ trong chốc lát  khiến đối phương tan thành mây khói ?!
Còn con quái vật,  chịu đòn  cuốn lấy tôm cá  thuyền nhỏ, phát  những tiếng kêu quái dị.
 
Thấy , Tương Ngọc chỉ  bốn chữ: “Nó ngu, đ/ánh nó.”
Ngay lập tức, trong lòng  chẳng còn chút căng thẳng nào, chỉ còn  sự bàng hoàng sâu sắc.
 
Nhìn con quái vật tám mắt, mười mấy xúc tu, chỉ  cuốn cá nhét  miệng  mặt.
Ta hít một  thật sâu, si/ết ch/ặt nắm tay.