Mặc dù  cảm giác như  thiếu một cánh cửa .
“Được ,  thôi.” Triệu Việt dẫn đường cho , vẻ mặt đầy tự hào, miệng lầm bầm:
 “Kỳ lạ,    chút bất an thế ...”
 
“Hả?”
“Không  gì, hoan nghênh ngươi gia nhập! Hãy phát huy tài năng của  ở đây!”
 
“Không thành vấn đề!”
Kể từ đó, một thiếu nữ  bước  con đường võ hiệp của riêng .
 
(Hoàn chính văn)
 
17. Phiên ngoại 1
 
“Chào buổi sáng, A Lý…”
“Chào buổi sáng…”
Ta dụi mắt,  thấy hai quầng thâm to tướng  mắt Triệu Việt thì tỉnh hẳn .
 
Một câu “Ngươi tối qua  ăn tr/ộm ” cứ thế mà tuôn .
Đến Lục Phiến Môn   mấy ngày,  học  gì khác, nhưng   phát hiện    thật sự chỉ  một vẻ ngoài  đẽ mà thôi.
 
 Chẳng hạn như bây giờ, cùng là quầng thâm,  mặt  thì là vẻ  tà mị, còn  mặt  thì là ma nữ địa phủ. Ch/ết ti/ệt, cái thế giới chỉ  mặt !
Triệu Việt véo má : “Ngươi còn dám  , ngươi cũng thế mà!”
 
“Ta,  là vì—” Nghĩ đến nguyên nhân thực sự,  đành im lặng.
Cứ thế, chúng   cãi    xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-vao-thanh-lau-lam-tay-chan-ai-ngo-gap-tieu-gia/chuong-11.html.]
Cãi thì cãi, ăn thì vẫn ăn,  gọi hai bát cháo nóng và một lồng bánh bao,  c/ắm đầu  ăn.
 
Đã ba ngày  ở trong làng chài  ,  và Triệu Việt cũng trở thành hai vị khách duy nhất trong quán trọ nhỏ .
Còn về tại   đến làng chài, thì  kể từ trận hỏa hoạn .
 
“Tại   tự dưng xảy  hỏa hoạn chứ…” Triệu Việt  nhét một cái bánh bao  miệng  lẩm bẩm.
 
Ban đầu, kế hoạch của   là sẽ tận dụng kỳ nghỉ  lương mà  chơi ba tháng ở thành phố ven biển phồn hoa nhất phương nam. Nào ngờ, vài ngày  khi khởi hành, Lục Phiến Môn đột nhiên xảy  hỏa hoạn, tất nhiên  bộ ngân khố đều  dùng để sửa chữa.
 
Điểm đến của Triệu Việt đành  đau khổ  đổi hết   đến  khác, cuối cùng chuyển đến một làng chài gần biển.
 
Còn , dù  bày tỏ nguyện vọng  ở  giúp đỡ, ví dụ như khiêng gỗ chẳng hạn, nhưng   Môn chủ  thiết nhét  xe ngựa:
“A Lý, trận hỏa hoạn   chút kỳ lạ, con cứ  theo Tiểu Việt  ngoài chơi .”
 
Vậy nên—
Ta nhai dưa muối, chẳng còn chút hy vọng nào về kỳ nghỉ  nữa.
Dù  làng chài  ngoài cá  thì chỉ  là cá mà thôi!
18. Phiên ngoại 2
Hiển nhiên là Triệu Việt  nghĩ như ,  cứ như thể  về đến quê hương  yêu của  .
Ta   tảng đá,  bóng dáng vui vẻ đang xắn ống tay áo, ống quần dùng lao để đ/âm cá  biển, lẳng lặng  mặt .
 
Không  giờ  thư xin về kinh để tham gia công tác tái thiết   .
“A Lý, cá đây!” Triệu Việt xách một chuỗi cá chạy đến  mặt , khẽ ngẩng cằm, nhếch khóe miệng như đang đợi điều gì đó:
 “Người trong làng  đều  dạo  cá ít, khó đ/ánh bắt, nhưng    tay  bắt  nhiều thế .”
 
Ta  mùi cá tanh nồng đến buồn nôn, đau khổ : “Ngươi… cá…”
Lời còn  dứt, bữa cơm sáng  trào  hết. editor: bemeobosua. Triệu Việt im lặng một lát, nhưng  nhanh  đặt cá xuống, vội vàng hỏi    .