TA TỪNG LÀ BÌNH PHONG, NAY LÀ KIẾP NẠN CỦA CÁC NGƯƠI - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:28:43
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng cũng đến ngày Lại Nghệ đưa bộ tộc của trở về quê hương.

Đáng tiếc bọn họ vẫn thể khởi hành thềm năm mới.

chắc chắn là kịp về để đón Tết Nguyên Đán.

Dựa đoạn ân tình tuy ngắn ngủi, Khương Yên cảm thấy nàng nên đích tiễn bọn họ một đoạn đường.

Trước cổng thành, Lại Nghệ sừng sững lưng tuấn mã, đôi mắt híp Khương Yên bằng ánh mắt dịu dàng nhất.

“Nàng cân nhắc kỹ càng ? Thật sự nguyện ý trở thành Thủ lĩnh phu nhân của ?”

“Ta cảm ơn sự trân trọng của ngươi. vẫn gắn bó với giang sơn Đại Cơ hơn. Chờ khi du ngoạn hết một vòng cẩm tú giang sơn, sẽ thực hiện chuyến hành trình tới Bắc hoang để thăm Đào nương, Tiểu Đào Hồng, và cả ngươi nữa.”

Lại Nghệ khẽ nheo mắt cô nương rực rỡ như ánh dương mùa xuân, nén mà bật lớn.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Hãy khắc ghi lời hứa của nàng, dù bao lâu cũng tình nguyện chờ đợi.”

Dứt lời, Lại Nghệ vung roi thúc tuấn mã, dẫn đầu đoàn hướng thẳng về con đường mòn phía .

Hắn sẽ cho nàng , về cuộc đối thoại của bọn họ trong trận tỷ võ tại rừng trúc hôm nọ.

Hà Triết một câu chí lý.

Lại Nghệ còn cả bộ tộc vai, Khương Yên nếu theo về Bắc hoang, e là chỉ chịu khổ mà thôi.

Hãy chờ đợi, chờ định đại cục, kiến thiết một cuộc sống ấm no cho tộc nhân, nhất định sẽ trở Đại Cơ thêm một nữa.

Lại Nghệ ngại đoạt thê t.ử của khác .

Trải qua một phen sóng gió, thành Liễu Khê khôi phục dáng vẻ thanh bình nhộn nhịp vốn .

Bành phủ doãn gửi công văn cho tri phủ Lương Châu, nhờ hỗ trợ áp tải trọng phạm của triều đình.

Khương Yên công dẹp loạn cứu dân, ông dự định thỉnh cầu một danh hiệu cho cô nương , nhưng ngờ nàng cự tuyệt.

Nàng , bản là con dân Đại Cơ, bảo vệ giang sơn là trách nhiệm chẳng thể chối từ, tuyệt nhiên cần ghi công ban thưởng.

Song, Bành phủ doãn là công chính liêm minh, ông cảm thấy Khương Yên lập đại công hiếm , nếu vinh danh triều đình thì thôi, nhưng nếu chút ban thưởng nào xứng đáng, e là sẽ áy náy khôn nguôi.

Cho nên cuối cùng Khương Yên đành chấp nhận một nghìn lượng bạc trắng, cùng một khối lệnh bài thông hành đến tất cả quan phủ từ Liễu Khê cho đến Lương Châu.

Đây là do Bành phủ doãn đích cậy nhờ Tri phủ Lương Châu cùng các thành lân cận chế tác, chỉ một cái duy nhất dành riêng cho Khương Yên. Ông kỳ vọng nàng sẽ tiếp tục phát huy sở trường, góp sức giúp đỡ trăm họ.

Nay còn vị "sói tuyết" kiêu căng ngạo mạn quanh quẩn, Hà Triết thoáng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều phần.

Cứ theo thông lệ tuần tra, y cố ý nấn ná, ghé qua quán rượu chỉ để trộm Khương Yên một cái, thỏa lòng mong nhớ.

từ đầu đến cuối hề phiền nàng.

Có món ngon vật lạ gì, y đều hớn hở sai đưa sang, khiến Lô thị ngừng xuýt xoa tán thưởng.

Cử chỉ của Hà Triết khiến Khương Yên cảm thấy thoải mái dễ chịu. Không vồ vập, cưỡng cầu, chỉ là sự quan tâm thầm lặng kín đáo.

Có một , Khương Yên cảm thấy chút nhàm chán, liền gọi Hà Triết , trêu chọc y một phen.

“Ta bản địa Liễu Khê, chúng quen lâu, sợ lừa gạt ?”

Hà Triết gãi đầu, phần ngượng ngùng : “Ta rõ, Khương cô nương là lương thiện. Kỳ thực là trèo cao .”

Khương Yên Hà Triết hổ nắm chặt cây trâm bạc trong tay, trong lòng xúc động.

Người chất phác thành thật đến mức đáng quý như .

Không nhịn , Khương Yên quyết định đ.á.n.h một đòn phủ đầu.

“Nếu , còn là một nữ t.ử trinh bạch, đây từng cường bạo, mất hết danh tiết, cùng gia đình trốn chạy đến Liễu Khê, liệu còn để tâm?”

“Hả?” Hà Triết ngẩn , đồng t.ử mở lớn.

Khương Yên ngay, nam nhân thời đều giống , bản chơi hoa ghẹo bướm nhưng cưới con gái nhà lành thanh băng ngọc khiết về vợ.

“Thôi, chúng nên…”

“Khốn kiếp! Nàng hãy chỉ cho , nhất định sẽ băm vằm tên súc sinh đó thành trăm mảnh để nàng hả cơn giận. Tên khốn nhân tính, dám nhục Khương cô nương!”

Khương Yên tính rời giật .

Nam nhân mặt nàng, đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên những tia huyết mạch đáng sợ.

Nắm tay y siết chặt , dáng vẻ vô cùng đau khổ, cũng thương tâm.

“Nàng… ắt hẳn chịu đựng bao khổ cực, hận thể xuất hiện sớm hơn để chở che cho nàng.” Hà Triết mím môi, âm thanh ám ách đầy tự trách.

“Ngươi thấy ô uế? Không coi khinh ? Ta chẳng còn trinh trắng, ngươi hiểu rõ điều chứ?” Khương Yên nhíu mày, chăm chú soi từng biểu cảm dù chỉ là nhỏ nhất gương mặt đang căng của đối phương.

Nàng tìm chút dấu vết của sự thương hại dối trá nam nhân .

chỉ giọng trầm ấm đầy kiên định của y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-tung-la-binh-phong-nay-la-kiep-nan-cua-cac-nguoi/chuong-55.html.]

“Tại suy nghĩ như ? Thân thể cốt nhục đều là con như . Nàng gặp trắc trở, đau xót thì thôi, dám coi khinh nàng? Ta chỉ hận bản thể đồ sát hết thảy những kẻ chuyện ác đời, để bọn chúng còn cơ hội hại lương thiện nữa…”

“Vậy nên Khương Yên, nàng bằng lòng ban cho một cơ hội, để chăm sóc, che chở và mang hạnh phúc cho nàng ?”

Khương Yên im lặng, ngữ điệu khô khốc vang lên: “Ta còn lòng tin nam nhân, lấy gì để bảo chứng sẽ bạc đãi ?”

“Trước hết, khế ước điền sản, tiền lương bổng mỗi tháng, sẽ giao hết cho nàng nắm giữ. Sau nữa, sẽ lập một bản cam kết thề nạp . Cả đời , Hà mỗ chỉ duy nhất một thê tử; nếu vi phạm lời ước hẹn, nguyện bỏ mũ quan, từ chức Bổ đầu, tay trắng phiêu bạt giang hồ.”

“Thề độc như , sợ ?” Khương Yên khẽ.

“Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy (một lời , bốn ngựa khó đuổi theo). Một lời thốt, thề thẹn với trời đất quỷ thần.”

Khương Yên đáp lời, chỉ nhẹ nhàng mở lấy bàn tay vằn vện những vết sẹo mờ của y, cầm cây trâm bạc lên, tự tay cài mái tóc đen mượt của .

Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và đăng tải page cùng với MonkeyD, vui lòng truyện tại trang chính chủ.

“Ghi nhớ lời , tuyệt nhiên là kẻ dễ dàng bỏ qua chuyện .”

Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ đăng tải bản phù hợp MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu sự đồng ý của tác giả. Chúc truyện chính chủ vui vẻ.

Hà Triết là cô nhi, trong lúc loạn lạc Bành phủ doãn nhận về, ban đầu là một tên đ.á.n.h trống canh ở nha môn, lập chí học võ, trở thành bổ đầu xuất sắc ở thành Liễu Khê.

Nghe Hà Triết cầu Khương Yên ở quán rượu Lạc Phàm, Bành phủ doãn nhịn hồ hởi lên đường tìm bà mai để chuẩn cho lễ nạp thái.

Ông tuyên bố sính lễ cho đám cưới của Hà Triết và Khương Yên sẽ thua kém bất kỳ danh gia vọng tộc nào ở Lương Châu, thậm chí còn mở lời lo lắng luôn cả phần của hồi môn của Khương Yên nhưng nàng từ chối.

hiện tại bây giờ đối với Khương Yên, bạc là thứ nhiều nhất mà nàng .

Ngày cưới ấn định, tết Nguyên Đán một tháng, khi đám Vương Thụy thi hành án t.ử xong.

Thành Liễu Khê chuẩn đón chờ một dịp vui hiếm thấy.

Việc bắt giữ Vương Thụy, thậm chí tóm gọn bộ đồng đảng phản nghịch của , nhanh chóng truyền đến tận kinh thành, gây nên một trận xôn xao chấn động.

Ai ai cũng ca ngợi Tri phủ Lương Châu tài trí thông minh, gan mưu lược, cần hao tổn một binh một nào cũng thể đại thắng.

Tri phủ Lương Châu còn tự áp giải Vương Thụy đến Thiên An thành, trực tiếp diện kiến tân đế minh lẫm liệt trong truyền thuyết.

Do Bành phủ doãn căn dặn kỹ lưỡng, tri phủ Lương Châu thành thật khải bẩm chuyện long nhan tại Thừa Thiên điện, ngoại trừ chi tiết về nữ t.ử họ Khương.

nghĩ nghĩ , hai vốn là bạn tâm giao, những cùng bái một thầy mà còn đỗ đạt quan trong cùng một khóa. Chỉ là Bành phủ doãn kém may mắn, phái đến Liễu Khê thành xa xôi nghèo khó, còn y hưởng phúc ở Lương Châu trù phú.

Lần lập đại công, Bành phủ doãn hề phô trương, cam tâm nhường hết hào quang cho bằng hữu là tri phủ Lương Châu. Bởi , trong lòng tri phủ Lương Châu chút ái ngại, kìm giúp Bành phủ doãn vài lời, mong thiên triều để ý đến Liễu Khê thành hơn một chút, lẽ bằng hữu của y sẽ đỡ vất vả hơn.

Trong lòng chất chứa tâm tư, rượu lời . Tại bàn tiệc mừng công, tri phủ Lương Châu bắt đầu chắp vá kể cuộc vây bắt tại trấn Quan Lạn.

Trấn bắc hầu gia vốn là võ tướng, thành y khá thiện cảm với những bậc hào kiệt dũng mãnh, gan .

“Ngươi là trong trận chiến một nữ t.ử cũng tham gia ?”

Men rượu chảy xuống cổ họng, mang theo cảm giác nóng bỏng thỏa mãn, khiến y khà lên một tiếng sảng khoái.

, cũng nhờ nữ nhân phát hiện Huyết Đinh Ủng, Bành mới thể tay một bước, giăng thiên la địa võng đưa Vương Thụy tròng.”

Tri phủ Lương Châu ngất ngưởng men say, ngả đầu lim dim đệm gấm.

Thấy còn ai rót rượu, y lặng lẽ nhắm mắt, ngủ gật ngay tại đại sảnh.

Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ đăng tải bản phù hợp MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu sự đồng ý của tác giả. Chúc truyện chính chủ vui vẻ.

Đêm về khuya, nhiều say bí tỉ đến mức ngổn ngang t.h.ả.m lông ấm áp.

Chư gia nô trong phủ tất bật chạy , chu đáo đỡ từng vị quan lên xe ngựa đợi sẵn môn lâu, đưa về đến tận nơi.

Bùi Lẫm khi tan triều lập tức phi đến quân doanh luyện võ, mãi đến tối mịt mới tắm rửa y phục mới hồi hầu phủ.

Trên đường tiện thể ghé qua, rước phụ , vị hầu gia vốn nghiện rượu, cùng về.

Từ trận cung biến đó, tin Khương Yên bặt vô âm tín, Bùi Lẫm chẳng còn hứng thú chi nữa, ngày ngày chỉ vùi trong quân doanh luyện đao rèn kiếm.

Ta sợ mỗi hồi phủ thấy tiếng cằn nhằn của mẫu , hoặc ép nghị với đích nữ của nhà Đại học sĩ.

Thậm chí ngay cả Bệ hạ cũng bắt đầu nửa thật nửa đùa ban hôn cho , khiến chẳng thể ngày ngày chạy trốn ngoại thành Thiên An mãi đến tận nửa đêm.

Hầu gia tuy lớn tuổi nhưng vóc dáng vẫn còn vô cùng cường tráng, Bùi Lẫm đành bước xuống, đích dìu phụ trong xe ngựa.

“Hầy, ngươi kể như , cũng gặp nữ trung hào kiệt một xem …”

“Huyết Đinh Ủng nữ t.ử nào cũng thể nhận …”

“Ngươi đừng vì Bành phủ doãn mà dựng chuyện giúp cho đó nhé…”

Giọng lè nhè cùng rượu nồng nặc của phụ vờn quanh tai, song chỉ khiến Bùi Lẫm run rẩy thôi.

Đó là một cỗ hưng phấn tột độ đang lan tràn khắp thể .

Những lời của phụ khiến y cảm thấy dường như thấy tia hy vọng cuối con đường.

 

Loading...