Tim của Tiêu Yến đập thình thịch, cảm giác ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn .
Yết hầu trượt động, giọng khàn khàn cực độ:
“Muốn, sắp nhớ tỷ tỷ đến c.h.ế.t .
Tỷ tỷ lâu đến tìm , còn tưởng tỷ cần nữa.”
Hắn mang vẻ mặt ấm ức hề che giấu, đôi mắt Phương Như Vũ đầy mong chờ, bàn tay trượt xuống vạt áo ngủ vốn rộng lỏng, càng lỏng lẻo hơn.
Tám múi cơ bụng, khiến hoa cả mắt.
Phương Như Vũ hài lòng cong khóe môi, ngoắc ngón tay:
“Lại đây!”
“Đều tỷ tỷ hết.”
Yết hầu Tiêu Yến càng chuyển động kịch liệt, còn cách nào, ai bảo thích khẩu vị chứ?
Chưa từng nếm qua thì mà hiểu .
Đây chính là một yêu tinh.
Một yêu tinh lấy mạng .
Hắn ngoan ngoãn, chậm rãi bước từng bước về phía Phương Như Vũ, trong đôi mắt sâu thẳm cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Rõ ràng lớn hơn Phương Như Vũ hai tuổi, nhưng cam tâm tình nguyện mặt nàng.
Ai hiểu ?
Có lẽ, vốn là cái đồ thích ngược…
Vừa đến bên giường.
Chân dài của Phương Như Vũ khẽ vung.
Thân thể Tiêu Yến liền nghiêng ngả ngã xuống giường.
Bộ áo ngủ vốn lỏng lẻo, “soạt” một tiếng trượt xuống đất.
Ừm, đúng là một bộ áo ngủ lời…
Phương Như Vũ khẽ cợt, nâng cằm lên:
“Nói xem, nhớ tỷ tỷ ở nào?”
Tiêu Yến nắm lấy tay nàng, đặt lên môi :
“Nơi nhớ tỷ, còn nơi …”
Tay trượt xuống.
Đặt lên n.g.ự.c , chỉ trái tim.
Sau đó, trượt xuống thêm chút nữa:
“Nơi cũng nhớ!”
Đoạn tiện , tạm lược bớt năm trăm chữ…
Mọi tự phát huy trí tưởng tượng.
(Giận tác giả khúc thiệt chớ)
“Thật ngoan!”
Phương Như Vũ giơ tay vỗ nhẹ mặt , cúi đầu chiếm lấy đôi môi của Tiêu Yến.
Thân thể Tiêu Yến khẽ run, như điện giật, tê dại.
Phương Như Vũ thuận thế giữ chặt hai tay , giơ lên khỏi đầu.
Ép bày tư thế đầu hàng vô điều kiện.
Ngay đó, màn trướng chậm rãi buông xuống.
Gió đêm thoảng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/ngoai-truyen-17-nguoi-co-benh-a.html.]
Màn trướng khẽ lay động.
Không bao lâu trôi qua.
Màn trướng đột nhiên ngừng rung.
Hai nhịp thở quấn lấy , chẳng phân biệt ai với ai.
Chốc lát , trong phòng yên tĩnh.
Trong màn trướng, Tiêu Yến rúc lòng Phương Như Vũ.
Ngón tay quấn lấy một lọn tóc nàng, ngừng xoắn .
Vành tai đỏ bừng, ánh mắt nóng rực nàng:
“Trông thấy Phó Chỉ và Tạ Trường Ninh sắp thành đôi , tỷ tỷ định khi nào cho một danh phận?”
Phương Như Vũ chọc nhẹ trán :
“Sao? Ngươi còn nuôi con cho khác ?”
Tiêu Yến bỗng hứng khởi:
“Chỉ cần tỷ chịu cho danh phận, thì… cũng hẳn là .”
Phương Như Vũ trừng một cái:
“Ngươi nghiêm túc đấy ? Không chứ? Không chứ?”
Tiêu Yến bày vẻ mặt đắn, ghé sát mặt nàng:
“Nhìn xem, giống như đang đùa ?
Bao nhiêu năm , tỷ vẫn định cho một danh phận ?
Phó Chỉ sắp danh phận , cũng đường đường chính chính cạnh tỷ.”
Phương Như Vũ chằm chằm :
“Ngươi định thật?”
Tiêu Yến gật đầu:
“! Tỷ chịu gả cho , Kinh Lăng Hầu phu nhân ?”
Hắn tràn đầy mong chờ Phương Như Vũ, đợi nàng trả lời.
Hắn nghĩ, nàng chắc chắn cũng giống .
Dù , bọn họ quá mức ăn ý.
Bao năm nay, sính lễ chuẩn sẵn, chỉ đợi nàng gật đầu.
Trước dám mở miệng.
Một là vì nàng hòa ly với Tề Chính Nghiệp.
Hai là nỡ để nàng chịu lời dèm pha.
Giờ thì khác.
Nhi tử của hoàng đế.
Để Phó Chỉ cầu một đạo thánh chỉ ban hôn cho , chẳng việc khó gì.
Hắn đang ngọt ngào mơ tưởng về những ngày , thì đột nhiên một cước đá thẳng ngực.
Không kịp phòng , “bịch” một tiếng ngã xuống đất.
“Tiêu Yến, ngươi bệnh ?
Không rõ, chúng chỉ là chơi bời thôi ?
Nếu ngươi thành thì cứ tìm khác, lão nương bồi tiếp !”
Phương Như Vũ lạnh lùng liếc một cái, khoác y phục chỉnh tề, vô cùng tiêu sái bước ngang qua , buồn ngoái đầu, xoay lưng rời .