Ta Thành Thần, Làm Giàu Cho Giới Địa Phủ - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:13:53
Lượt xem: 0
Chương 87: Công tác ở địa giới
***
Thông báo trên tàu cao tốc bắt đầu phát sóng, tiếng người nữ dịu dàng vang vọng khắp toa xe.
[Hành khách thân mến, chào mừng bạn đến với tàu cao tốc HQ555 đi Hoàng Tuyền, chuyến tàu này đi thẳng đến nơi nhập cảnh địa giới, điểm dừng tiếp theo là Vọng Hương Đài, đề nghị thắt dây an trong toàn bộ hành trình. Nếu có bất kỳ nhu cầu nào, bạn có thể nhấn nút dịch vụ chỗ tay vịn bên trái, tiếp viên tàu sẽ hết lòng phục vụ bạn. Đặc biệt nhắc nhở: tàu này cấm sử dụng bất kỳ phép thuật nào trong suốt chuyến đi. Chúc bạn có một chuyến đi tốt đẹp.]
Phía sau ghế xe bật ra một thiết bị giống như dây an toàn máy bay, tự động buộc Phạm Lam vào ghế.
Phạm Lam cuối cùng cũng hoàn hồn, trừng mắt nhìn Dung Mộc và Kế Ngỗi.
"Các người không phải không cho tôi đi địa giới sao? Kế Ngỗi: "Lời mời của tên Bạch Trạc kia đương nhiên là không thể đi."
Dung Mộc: "Lần này là điều chuyển công tác chính thức."
Phạm Lam: "..."
"Tôi muốn ăn bỏng ngô!" Ly Trạch chỉ vào xe đẩy của tiếp viên không nói.
Tiếp viên là một cô gái xinh đẹp, bề ngoài thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, vừa nhìn thấy Ly Trạch ánh mắt chợt cong cong: "Có hương vị đất long mạch, khẩu vị hộp tro cốt, khẩu vị tiền giấy, hương vị nến thơm, khẩu vị gỗ gụ quan tài, cậu thích loại nào a?"
Ly Trạch: "..."
Kế Ngỗi: "Phụt."
Dung Mộc: "Bao nhiêu tiền?"
"5 hộc một hộp, nếu dùng thẻ tín dụng ngân hàng Thiên Địa thanh toán, có thể giảm giá 9.5%."
Phạm Lam: "Đắt thế!"
"Đồ uống bán như thế nào?" Ly Trạch chưa từ bỏ ý định.
"Nước tinh khiết Hoàng Tuyền 5 hộc một chai, m.á.u Vọng Hương Đài 6 hộc một chai, còn có cái này, còn có cái này: "Cô tiếp viên cầm một chai nước uống có màu như m.á.u lên: "Máu lệ quỷ do Chung Quỳ đại diện, thuần khiết tự nhiên không ô nhiễm, 10 hộc một chai."
Ly Trạch: "Tôi không uống!"
Tiếp viên rời đi trong sự thất vọng. Ly Trạch bĩu môi, mất hết cả hứng.
Nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã hứng khởi trở lại, bởi vì đoàn tàu bắt đầu di chuyển rồi.
Phạm Lam cũng hưng phấn hệt như Ly Trạch, cô bò người trên cửa sổ xe.
Ngoài cửa sổ, nhưng tòa nhà tối đen và sơn mạch nhanh chóng lùi về phía sau, rất nhanh tàu cao tốc đã chạy ra khỏi sân ga, toàn bộ thân xe chậm rãi bay lên cao... là bay lên.
"Không phải đi địa giới sao? Sao anh bay lên?" Ly Trạch vỗ Kế Ngỗi bên cạnh hét to.
Thấy Kế Ngỗi đang đeo bịt mắt, đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Dung Mộc ngồi ngay ngắn lướt điện thoại, Phạm Lam thò đầu nhìn thoáng qua thì thấy anh ta đang xem chuyên đề "Hướng dẫn toàn cảnh du lịch địa giới", trên đó giới thiệu đến những điểm tham quan nổi tiếng của địa giới.
[Top 10 điểm tham quan phổ biến nhất trong địa giới TOP1]
[Địa giới Quỹ: lơ lửng ở vị trí trung tâm địa giới, cao năm mươi thước, rộng năm mươi thước, bất kể từ bất kỳ vị trí nào của địa giới đều có thể nhìn thấy thời gian địa giới Quỹ, vé vào cửa 5 hộc một vị (không bao gồm chụp ảnh lưu niệm)]
Bình luận đánh giá:
[Vô vị, cũng chỉ có thể chụp ảnh kỷ niệm thôi.]
[Rất ngoạn mục, đáng để đi.]
[Không có chương trình giải trí, và kỹ thuật chụp ảnh rất kém, không khuyến khích đi.]
[Đề nghị cưỡi tứ phương liệt hỏa thú chụp toàn cảnh, chỉ là hơi đắt.]
......
[Top 2 trong 10 điểm tham quan phổ biến nhất trong địa giới]
[Đá Tam Sinh: do mảnh vụn Kính Luân Hồi mài mà thành, có thể tham khảo kiếp trước của thần tộc, Yêu tộc, cư dân địa giới, 10 vạn hộc mỗi người.]
Bình luận đánh giá:
[Lừa cha tôi à, kiếp trước của tôi lại là một con lợn, sớm biết vậy chẳng thà không xem!]
[10 vạn hộc, sao không đi cướp luôn đi?! ]
[Lầu trên có hiểu không đó? Đây là mảnh vụn của Kính Luân Hồi! Đừng nói 10 vạn hộc, cho dù là 20 vạn cũng đáng giá! ]
[(chia sẻ tư liệu) Kính Luân Hồi là pháp khí thần bí nhất Tam Giới, truyền thuyết kể rằng vạn năm trước bị Ngọc Đế và Diêm La liên hợp phong ấn, trong Tam Giới, không ai biết vị trí phong ấn cụ thể. ]
[Tôi tra cứu tư liệu phong ấn gì đó, nói kính Luân Hồi vỡ từ lâu rồi, cho nên mới dùng mảnh vụn của nó để chế tạo ra đá Tam Sinh, một khối ở địa giới, một khối ở tổng cục Tư Mệnh Thiên Đình của Thập Ngũ Trọng Thiên. ]
[Kính Luân Hồi có chức năng gì? Giống như đá Tam Sinh sao? ]
[Phỏng chừng cũng không khác nhau mấy.]
[Tôi điên rồi, tôi cứ tưởng kiếp trước tôi cũng là Yêu, kết quả kiếp trước của tôi lại là nhân tộc! ]
[Ha ha ha, tôi vừa hay ngược lại, kiếp trước tôi là Yêu tộc, kiếp trước nữa là nhân tộc, bây giờ đã chết, làm cư dân thường trú địa giới, đang định đăng ký thi làm đầu trâu mặt ngựa, đang định cắm rễ ở địa giới.]
[Thi đầu trâu mặt ngựa nghe nói rất khó đó, yêu cầu giá trị công đức nhiều đời nhiều kiếp rất cao]
......
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Hướng dẫn này có đáng tin cậy không?"
Dung Mộc: "Cũng khá thú vị."
Phạm Lam: "Anh đừng nói với tôi là anh chưa từng đến địa giới đó nhé."
"Dung mỗ mấy trăm năm rồi chưa đến, nghe nói vị trí cửa nhập cảnh cũng đã thay đổi rồi."
"Đổi thành đâu?"
Dung Mộc mỉm cười: "Cô sẽ thích đó."
Tàu cao tốc càng bay càng cao, xuyên qua sương đêm m.ô.n.g lung mộng ảo, lướt qua biển mây mềm mại, gió đêm màu xanh Tây Tạng dường nhẹ nhàng bọc lấy cả đoàn tàu cao tốc, từng ngôi sao đánh vào cửa sổ xe lấp lánh rơi xuống trên cửa sổ.
Phạm Lam nhìn thấy đầu xe màu đỏ thẫm từ trong cửa sổ xe, tàu cao tốc xoay một khúc cua lớn rồi đột nhiên lao xuống phía dưới, chui vào biển mây. Dây an toàn siết chặt bụng Phạm Lam, thiếu chút nữa siết bữa cơm chiều ra ngoài, hồn thể trong xe kinh hãi thét lên.
[Chuyến tàu này sắp đến lối vào địa giới, có hơi xóc nảy, xin hãy thắt chặt dây an toàn, không được đi lại.]
"Wow oh oh oh!" Ly Trạch vỗ cửa sổ hét lên: "Tôi thấy rồi!"
Phạm Lam cũng nhìn thấy, dưới tầng tầng biển mây là sơn mạch phập phồng giống như mặt đất bị gấp nếp, trước đầu xe là một gốc cây hoa đào cực lớn.
Bán kính thân cây cũng phải mấy trăm mét, trên vỏ cây xanh thẳm hiện ra màu xanh lam cổ xưa, trên tán cây khổng lồ, hoa đào đua nhau nở rộ, cánh hoa phản chiếu dưới ánh trăng rực rỡ phát sáng, nhìn giống như một cây đá quý có màu hồng phấn. Đoàn tàu mang theo gió lướt qua, hoa đào bay đầy trời như mộng như ảo.
"Mẹ ơi!" Mũi Phạm Lam dán lên cửa sổ: "Đẹp quá."
Không riêng gì cô một mình kích động mà tất cả hồn thể trong xe đều phát ra tiếng hét kinh ngạc.
Phạm Lam nhìn thấy cửa vào địa giới ở ngay chính giữa tán cây, là một đường hầm màu xanh biếc, xung quanh tỏa ra ánh sao đầy trời, lối vào đường hầm được bao phủ bởi một tầng kết giới nhàn nhạt, phía trên lướt qua những ký tự.
[Hoàng Tuyền số 555 nộp đơn xin nhập cảnh]
[Đã được thông qua]
[Khởi động lối nhập cảnh]
Kết giới gợn sóng, tàu cao tốc vù một tiếng chui vào bên trong.
Ngoài cửa sổ tối sầm lại, khoang xe sáng lên, đường hầm không biết được xây dựng bằng chất liệu gì, tầng ánh sáng màu đen chậm rãi di chuyển, bên trong khảm vô số những điểm sáng nhỏ, giống như trên chất lỏng đen kịt rải đầy những ngôi sao li ti.
"Đây là tuyến đường thứ nguyên cảnh mới mở ra từ 400 năm trước, mở ra tầng mềm và đá nham thạch, lộ trình nhập cảnh từ bốn canh giờ rút ngắn xuống còn nửa canh giờ, hiệu suất nhập cảnh của hồn thể mới được tăng lên rất nhiều lần."Dung Mộc đọc từng mục giới thiệu trong "Hướng dẫn du lịch toàn cảnh địa".
Ly Trạch: "Trâu bò."
Phạm Lam: "Tuyệt vời."
[Xin chú ý, phía trước tiến vào khu vực có nhiều chuyển động khác thường của lớp vỏ trái đất, có thể sẽ có hiện tượng giông bão, các vị hành khách hãy thắt dây an toàn, không được tùy ý đi lại.]
Tàu cao tốc tiếp tục tăng tốc, điểm sáng ngoài cửa sổ trên vách tường Thứ Nguyên Cảnh liên tục thành một mảnh trắng xóa, toàn bộ toa xe run rẩy lao ra khỏi thứ nguyên cảnh.
Xe lửa chạy trong bóng tối mênh mông, xung quanh không nhìn thấy bất cứ thứ gì, giống như một vực sâu vô tận, lại giống như vũ trụ không biên giới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài tia chớp nhỏ như sợi tóc từ phía xa xa.
Khoang xe lặng ngắt như tờ.
Bóng tối vô biên đem lại cho mọi người cảm giác đáng sợ không thể diễn tả, đó là nỗi sợ hãi đối với những điều chưa biết.
Ly Trạch rụt vào trong chỗ ngồi, túm chặt lấy tay áo Kế Ngỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Nhưng Phạm Lam lại cảm thấy sợ hãi chút nào, trong lòng cô có một sự yên tĩnh trước nay chưa từng cố, giống như nằm trong chăn, rất thoải mái, thậm chí cô còn ngáp một cái.
Cô nhìn thấy gương mặt Dung Mộc phản chiếu trên cửa sổ xe.
Anh dường như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng dường như lại đang nhìn thứ gì khác, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như có hơi hoài niệm.
Đoàn tàu rung động kịch liệt, thân xe phát ra tiếng gào thét, hồn thể trong xe thét chói tai, Kế Ngỗi nhấc bịt mắt lên nhìn một cái rồi lại ngủ tiếp.
Chợt nghe một tiếng ầm, đoàn tàu hình như đụng phải thứ gì đó, sau đó ngoài cửa sổ trở nên sáng ngời... mặt đất từ từ giãn ra, đường chân trời nổi lên một tia sáng màu xanh biếc, bầu trời xanh lam đẹp như một bức tranh, trên trời không có mặt trăng cũng không có sao, chỉ có những đám mây màu tím nhạt khảm viền bạc trôi nổi theo cơn gió.
Phía dưới đoàn tàu là một dòng sông rộng lớn, nước sông phản chiếu màu xanh trong suốt của bầu trời, nước sông cuồn cuộn chảy, hai bên bờ trải đầy màu đỏ tươi rực rỡ cửa những bông hoa Bỉ Ngạn mọc đầy trên mặt đất, đoàn tàu quét qua, nhụy hoa như mưa lớn nhảy múa, làm mắt người hỗn loạn.
[Chuyến tàu HQ555 sắp đến ga Vọng Hương Đài, trạm dừng là ga Hoàng Tuyền số 3, mời các vị hành khách chuẩn bị nhập cảnh.]
Đoàn tàu càng chạy càng chậm, Phạm Lam nhìn thấy cái gọi là "Vọng Hương Đài" kia đó là mấy trăm đài cao hình thang ngược, ở giữa đài cao có một chiếc cầu treo tráng lệ, dưới đài là nước sông Hoàng Tuyền cuồn cuộn. Mấy chục chiếc tàu đầu đạn màu đỏ thẫm lơ lửng trên không trung, hẳn là những đoàn tàu cao tốc địa giới đang chờ lệnh.
Thân xe chậm rãi đi vào sân ga, biển báo ngoài cửa sổ sáng lên hàng chữ lớn màu vàng: "Trạm Số 3 Hoàng Tuyền". Mấy chục nhân viên địa giới xếp hàng chỉnh tề trên sân ga, trong tay cầm lá bùa sáng ngời, bọn họ đều mặc áo ngắn màu đen, n.g.ự.c đeo biển số màu vàng.
Kế Ngỗi đi lấy hành lý, Phạm Lam kéo Ly Trạch, chen chúc trong một đám hồn thể xuống xe.
Sân ga rộng hơn trong tưởng tượng của cô, mặt đất làm bằng đá thủy tinh màu đen, trong suốt tỏa sáng, ánh sáng hồn thể khúc xạ ở phía trên tạo ra một loại mỹ cảm m.ô.n.g lung, vô vàn tiếng hét hướng truyền đến từ bốn phương tám.
[Tất cả hồn thể, theo biển báo đi về phía trước, không được tụt lại phía sau, không được vây xem, đừng chạy loạn!]
[Chú ý dưới chân, chú ý an toàn, bên kia, đã lúc nào rồi, đừng tán gái nữa!]
[Lấy giấy chứng nhận nhập cảnh địa giới, ra khỏi sân ga đi về phía trước sẽ có nhân viên chuyên nghiệp giúp các người làm thủ tục nhập cảnh.]
Mấy trăm hồn thể lơ lửng bay lên thang cuốn thật dài, bọn người Phạm Lam đứng ở cuối cùng. Thang cuốn càng lên càng cao gió càng thổi điên cuồng, Phạm Lam cảm giác những hồn thể kia sắp bị thổi bay hết.
Cuối thang cuốn là một tòa đại điện lơ lửng, mái hiên lưu ly xanh biếc, cột lớn màu đỏ thẫm, trừ mấy thứ đó ra thì tất cả vách tường đều trong suốt giống như một cung điện thủy tinh trôi nổi giữa không trung.
Sàn nhà đại điện cũng trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng nước sông Hoàng Tuyền đang chảy cuồn cuộn bên dưới, không ít hồn thể phải nằm liệt trên mặt đất, hẳn là có hơi sợ độ cao.
Phạm Lam cảm thấy bụng mình như bị chuột rút, cô ép buộc mình đừng nhìn xuống phía dưới, bước nhanh theo Kế Ngỗi về phía trước, nhưng mới đi vài bước đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, quay đầu lại nhìn thì thấy Dung Mộc đang cứng đờ ở cửa vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-thanh-than-lam-giau-cho-gioi-dia-phu/chuong-87.html.]
Gương mặt anh trắng tờ giấy, đôi mắt to tròn trông mong nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam: "..."
Cô quên mất, cái thứ hàng này sợ độ cao.
"Kế Ngỗi... ấy..."
Kế Ngỗi ôm Ly Trạch đẩy hành lý không biết đã đi tới tận đâu rồi, trước mắt chỉ có một dãy hồn thể màu cam vàng.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam chỉ có thể cố gắng đi về lại đưa tay về phía Dung Mộc.
Dung Mộc cẩn thận kéo dài ống tay áo rồi cầm lấy cổ tay Phạm Lam.
Ai ngờ vào lúc này ngoài cửa nổi lên một cơn gió to, mấy hồn thể bị thổi vào đụng vào người Phạm Lam, may mà Dung Mộc phản ứng nhanh, một tay ôm lấy thắt lưng Phạm Lam, cũng vì hành động đó mà tay áo Dung Mộc tuột trở về lại, bàn tay của anh không hề có sự che chắn gì nắm lấy tay Phạm Lam.
Phạm Lam: "..."
Dung Mộc: "..."
Hai con thần mắt to trừng mắt nhỏ.
Mặt Dung Mộc đỏ lên, phản ứng đầu tiên của anh ta là buông Phạm Lam ra, nhưng phản ứng thứ hai là nơi này rất cao, vừa buông ra lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Phạm Lam lại lần nữa.
Phạm Lam: "Phụt."
Mặt Dung Mộc càng đỏ hơn.
Phạm Lam siết c.h.ặ.t t.a.y Dung Mộc. Nhiệt độ cơ thể của anh rất lạnh, giống như đang nắm một chai nước suối lạnh lẽo, nhưng bây giờ dường như bị nhiệt độ của Phạm Lam ảnh hưởng nên trở nên ấm nóng hơn.
"Đi thôi." Phạm Lam nói.
Yết hầu Dung Mộc khẽ động: "Ừ."
Con đường ra khỏi cửa ga rất dài, Phạm Lam cảm thấy ít nhất phải đi mười mấy phút, thế nhưng không hiểu sao lại rất ngắn, cô thậm chí chưa hoàn toàn ủ ấm hoàn toàn tay Dung Mộc nữa.
Kế Ngỗi ôm Ly Trạch, kéo ba chiếc vali lớn một vali nhỏ, nhìn Phạm Lam kéo tay Dung Mộc bước ra, mặt đen thành đáy nồi.
"Phạm Lam, cô chậm quá!" Ông nói.
"Cũng không phải là tôi chậm..." Phạm Lam nói thầm lẩm bẩm, muốn đến kéo vali, thế nhưng, tay không rút ra được.
Tay cô vẫn còn bị Dung Mộc nắm chặt.
Hả?
Phạm Lam quay đầu lại nhìn qua.
Dung Mộc có hơi giật mình, dường như lúc mới phản ứng lại, nhanh chóng rút tay về lại, vành tai nổi lên màu hồng phấn.
Mặt Kế Ngỗi càng đen hơn.
Ly Trạch nhướng mày.
Ra khỏi ga tàu cao tốc là đại sảnh quản lý nhập cảnh, hồn thể được dẫn đường đi về phía bên trái để xếp hàng nhập cảnh. Phạm Lam và các công chức khác có lối vào hoàn toàn tự động và rất nhanh chóng.
Phạm Lam lần thứ hai lấy được hộ chiếu địa giới, không giống hộ chiếu lần trước Diêm La điện hạ gửi cho cô, lần này là nó có bìa đỏ thẫm, trang chủ là ảnh chụp của cô, còn có dấu thép của Cục quản lý nhập cảnh Thiên Đình.
Phương thức nhập cảnh cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần lấy giấy chứng nhận làm việc điện tử ra rồi dùng hộ chiếu trên APP Thiên Đình Thần Tín quét mã đặt trên bàn, đồng thời tỏa ra thần quang thì có thể tự động nhập cảnh.
"Vị trí của bộ phận lưu thông vật tư địa giới ở địa giới Tam hoàn cực xích 1788 độ, chúng tôi cần thuê một chiếc ..." Kế Ngỗi giơ GPS lên, dừng bước.
Phạm Lam nhìn theo ánh mắt của anh ta, một đám thần chức nhân viên địa giới giơ biển số xe với những màn hình ánh sáng khác nhau, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo lụa đen đứng ở phía trước, giơ điện thoại lên cao, điện thoại b.ắ.n ánh sáng màu xanh lá cây từ trong màn hình ra, hiển thị: "Hoan nghênh thần Thổ Địa, Trù Thần, bà Thổ Địa ở khu Thanh Long, phủ Xuân Thành Côn Luân mạch".
Anh ta vừa thấy Kế Ngỗi, hai mắt đã sáng ngời, lập tức bước lên nghênh đón.
"Dám hỏi đây là Kế Ngỗi thượng thần sao?"
Kế Ngỗi: "Đúng vậy."
"Xin chào, xin chào, tôi tên là Mao Kiếm, chức vị là đầu trâu." Biểu cảm của anh chàng kia vô cùng kích động: "Tôi phụ trách tiếp đón ba vị."
Phạm Lam nhìn lướt qua tấm bảng hàng hiệu trên n.g.ự.c anh, số điện thoại là 800400131456, đuôi còn có một hình tượng đầu bò chibi rất đáng yêu, cảm giác rất giống như một người bán sữa bò.
"Có xe không?" Kế Ngỗi hỏi.
Mao Kiếm không trả lời, anh ta nhìn Dung Mộc, choáng váng luôn rồi.
Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to, hơi nghi hoặc.
"Này, có xe không?" Ly Trạch hét lớn.
Mao Kiếm bừng tỉnh, gương mặt đỏ bừng lên."Có có có, xin mời đi theo tôi."
Anh ta vội vàng kéo hai cái vali lớn phía trước dẫn đường, Phạm Lam nhìn thấy cổ sau của anh ta đỏ một mảng lớn.
Đại sảnh nhập cảnh vô cùng rộng lớn, mọi người bước đi như gió ước chừng hai mươi phút mới đến lối ra, phía trên lối ra hiển thị "Lối ra số 13 đường Hoàng Tuyền", cảnh cửa trượt với hình vẽ tranh thủy mặc cao tới mấy trượng chậm rãi mở ra, trước mắt Phạm Lam trở nên sáng ngời.
Đại sảnh nhập cảnh lơ lửng trên không trung, phía dưới là một vùng đất rộng lớn mênh m.ô.n.g vô tận, bầu trời xanh lam giống như một quả cầu khổng lồ bao phủ, mây mù màu tím trôi nổi khắp mặt đất và bầu trời, cô thấp thoáng ngửi thấy mùi kẹo dẻo.
Xuyên qua mây mù có thể nhìn thấy mặt đất được chia thành những ô nhỏ chỉnh tề giống như một bàn cờ khổng lồ, mấy con đường ở trung tâm tương đối rộng tỏa ra ánh sáng trắng, những con đường còn lại tương đối hẹp, giống như những mao mạch lấp lánh ánh sáng.
Phạm Lam nhớ tới thành Trường An Đại Đường trong phim tài liệu, chỉ là nơi này càng thêm hoành tráng rộng lớn xinh đẹp hơn nhiều.
Mao Kiếm nhấn vào điện thoại mấy cái, thì thấy trên không trung truyền đến một tiếng hí vang, một chiếc xe ngựa lướt qua trên không trung rồi dừng ở trước mắt mọi người.
Xe ngựa cực kỳ hoa lệ, bánh xe đều được nạm vàng, toa xe mui trần, nhìn giống như xe ngựa tham quan. Những con ngựa kéo toàn thân ngăm đen, chỉ có bốn móng chân là có màu đỏ thẫm, dưới móng ngựa có ngọn lửa bốc cháy hừng hực, khi gió thổi quả, ánh lửa như sao tràn ngập thoạt nhìn vô cùng không đáp ứng yêu cầu phòng cháy chữa cháy.
Hai mắt Kế Ngỗi sáng lên: "Tứ phương liệt hỏa thú?"
"Đây là xe buýt của bộ phận lưu thông vật tư." Mao Kiếm xách hành lý bỏ vào cốp xe ngựa: "Chư vị thượng thần, mời."
Xe ngựa thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của Phạm Lam, Ly Trạch nằm sấp bên cạnh xe, vẻ mặt cực kỳ kích động, nếu không phải Kế Ngỗi kéo lại thì cậu ta đã cưỡi lên người tứ phương Liệt Hỏa Thú luôn rồi. Tình hình của Dung Mộc cũng không tốt lắm, sắc mặt anh ta càng lúc càng trắng, cứng ngắc ngồi ở giữa xe, nhìn thẳng về phía trước, dường như đánh c.h.ế.t cũng không chịu nhìn cảnh sắc lộng lẫy xung quanh một cái.
Phạm Lam cảm thấy có hơi buồn cười.
TBC
Khó trách tên này mấy trăm năm không tới địa giới, hẳn là vì nơi này không hề thích hợp với anh ta.
Mao kiếm giơ roi ngựa lên, tứ phương liệt hỏa thú hí dài một tiếng, bốn vó đạp lửa chạy đi, xe ngựa gào thét xuyên qua mây mù màu tím, ánh lửa tạo ra bốn luồng khói trắng. Phía xa xa, là từng tòa kiến trúc cổ lơ lửng giữa không trung, và tất cả đều cột chạm trổ vô cùng lộng lẫy.
Vì có thần phú thiên nhãn nên Phạm Lam rất dễ dàng nhận ra mấy tấm biển trên tòa nhà kia.
[Cục quản lý hộ tịch địa giới], [Trung tâm vật lý trị liệu thanh lọc hồn thể địa giới], [Đại sảnh dịch vụ tra cứu sổ công đức địa giới], [Chi cục 1 cục quản lý môi trường địa giới], [Trung tâm xây dựng tinh thần văn minh Số 3 Hoàng Tuyền], [Sân vận động văn hóa Số 3 Hoàng Tuyền][Siêu thị tổng hợp Số 3 Hoàng Tuyền]...
Phạm Lam: "Đời sống vật chất và tinh thần của cư dân địa giới cũng thật phong phú."
Một đám mây màu tím đến gần, Mao Kiếm vội vàng rẽ một vòng, Dung Mộc vừa "A" nửa tiếng đã vội vàng ngậm miệng lại, một tay nắm chặt lấy cổ tay Phạm Lam.
Phạm Lam: "..."
Mặt Dung Mộc đỏ bừng, cố gắng hết sức để duy trì dáng vẻ thuần mạch Thần tộc.
"Nếu nhịn không được thì cứ hét lên đi..." Phạm Lam nói.
Hai mắt Dung Mộc trợn tròn, gương mặt đỏ như muốn nổ tung.
Ly Trạch: "Ha ha ha ha ha ha!"
Phạm Lam: "Phụt!"
Xe ngựa lại xoay khúc cua lớn, Phạm Lam nhìn thấy điểm đến của họ... "Bộ lưu thông vật tư địa giới".
Là một tòa kiến trúc cổ điển ba tầng lơ lửng trên không trung, sàn nhà bạch ngọc rộng lớn, cột trụ màu đỏ thẫm, mái hiên xanh biếc như nước, trên cửa có một hàng đèn cung đình màu đỏ thẫm, thoạt nhìn cảm thấy không khí rất vui mừng.
Xe ngựa dừng ở trước sàn bạch ngọc, Mao Kiếm mang hành lý xuống, nhanh như chớp chạy về phía trước.
Đại sảnh của bộ lưu thông vật tư vừa rộng rãi lại trống rỗng, không có bất kỳ vật trang trí nào, đi vào trong thì thấy một đoàn đầu trâu mặt ngựa đang xếp hàng chính tề hai bên, người nào người nấy sắc mặt đều rất nghiêm túc.
Một thần tộc mặc bộ đồ thể thao màu trắng đứng ở phía trước, vẫy cánh tay hét to:
"Chúng tôi phải xuất ra quyết tâm và dũng khí công phá Thanh Minh, đánh thắng Trung Nguyên, khẩu hiệu của chúng ta là gì?!"
Đám mặt trâu đầu ngựa: "Quyết chiến tháng chạp, hợp tác đoàn kết!"
"Lại lần nữa!
"Quyết chiến tháng chạp, hợp tác đoàn kết!"
"Chưa ăn cơm sao? Lại lần nữa!"
"Quyết chiến tháng chạp, hợp tác đoàn kết!"
Ba thần một hồ miếu Thổ Địa: "..."
Phạm Lam: "... Tôi không nhìn lầm chứ, tên đó là..."
Kế Ngỗi: "Bạch Huyên."
Phạm Lam: "Tôi có linh cảm xấu."
Ly Trạch: "Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy."
"Rất tốt, phải giữ lấy ý chí chiến đấu này, tất cả ai về vị trí nấy!" Bạch Huyên hét lớn.
Đám đầu trâu mặt ngựa đồng thanh hưởng ứng, sau đó chạy nhanh như một làn khói.
"Bạch Huyên đại nhân, tôi đã đón các vị thượng thần đến rồi!" Mao Kiếm đi đến báo cáo.
Bạch Huyên quay đầu cười tươi, trên má xuất hiện hai cái đồng điếu: "Ôi, lão Mộc, Lão Kế, Tiểu Lam Lam, còn có Tiểu Trạch Trạch, các người đều đã tới rồi."
Kế Ngỗi: "Sao anh lại ở đây?"
"Đừng nói nữa, bộ trưởng bộ lưu thông vật tư tháng trước thăng cấp thành thượng thần, lôi kiếp không qua được, bị sét đánh khét rồi, giờ nằm ở trong nhà tịnh dưỡng, vừa vặn đúng dịp cuối năm nên tôi bị cưỡng chế điều tới chủ trì đại cục." Bạch Huyên nói: "Chỗ này của tôi nhân lực thật sự không đủ, chỉ có thể báo cáo lên trên mượn người xung quanh đến hỗ trợ."
Phạm Lam: "Cho nên lệnh phái của chúng tôi là..."
"Tôi xin đó, sao thế?" Bạch Huyên hỏi.
Kế Ngỗi: "..."
Phạm Lam: "..."
Hiểu lầm Hòa Uyên rồi.
"Kêu chúng tôi tới đây làm gì?" Khẩu khí của Kế Ngỗi không tốt lắm.
"Khụ." Bạch Huyên hắng giọng: "Xét thấy áp lực của hệ thống vận chuyển vật tư địa giới cuối năm quá lớn, để tránh hiện tượng nổ kho, nâng cao hiệu quả công việc, nâng cao chức năng phối hợp quản lý tổng hợp của bộ phận vật tư, nâng cao tỷ lệ chuyển đổi lưu thông vật tư ..."
Phạm Lam: "Nói tiếng người!"
Bạch Huyên sờ sờ mũi: "Giúp chúng tôi ship đồ."