Ta Thành Thần, Làm Giàu Cho Giới Địa Phủ - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-11-04 13:54:15
Lượt xem: 1
Chương 37: Cằn nhằn hơn bốn vạn năm, cứu mạng
***
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đó không phải là một giấc mơ sao?
Giấc mơ của cô móc nối với thực tế?
Hay đó không phải là một giấc mơ, mà là...
Đầu mùa hè văn phòng miếu Thổ Địa rất nóng, nhưng Phạm Lam lại toát mồ hôi lạnh.
Cô muốn quay đầu lại nhìn biểu cảm của Dung Mộc, nhưng cổ cùng bả vai giống như bị một tảng đá hai trăm cân đè lên, thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Hít sâu, thả lỏng, chuyện này nhất định là trùng hợp thôi, phỏng chừng giống như mấy lần trước, bởi vì Thần phú Thiên Nhãn nên có thể nhìn thấy được ảo cảnh, không sai, chính là như vậy!
Phạm Lam lặng lẽ xây dựng tâm lý.
Cô dán mắt lên màn hình máy tính, cố gắng đem các hình ảnh và tin tức bát quái lộn xộn xâm chiếm các tế bào não của mình.
Nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đầu ngón tay của cô nóng lên, thậm chí còn có thể cảm nhận được xúc cảm tối hôm qua khi nắm lấy vành tai Dung Mộc.
Phạm Lam cả người trở nên khô nóng, cô chậm rãi khom lưng, định chui đầu xuống dưới gầm bàn.
Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch dang ra dưới bàn.
"Á!" Phạm Lam nhảy lên ba mét, bàn tay kia lấy hai thanh sô-cô-la từ trong ngăn kéo, sau đó hóa thành một bóng trắng bay đi.
"Bính Thiện! "Phạm Lam nhân cơ hội đuổi theo, vừa chạy vào hành lang, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng "phụt phụt phụt" thật lớn giống như mấy trăm chiếc xe máy đang khởi động.
Phạm Lam ghé vào cửa sổ nhìn, sợ ngây người.
Một đám tường vân khổng lồ từ trên trời giáng xuống, khói mây phun ra che khuất hơn phân nửa bầu trời, mép của đám mây sượt qua cây Bạch Quả, khiến cho lá Bạch Quả bay lên.
Phạm Lam: "Mẹ ơi?"
Dung Mộc và Kế Ngỗi đi tới, biểu cảm của bọn họ rất kỳ quái, Dung Mộc cúi đầu, lưng hơi khom lại, vẻ mặt cực kỳ khổ sở. Mặt Kế Ngỗi đen như đáy nồi bị cháy hơn hai trăm năm, cạo một cái cũng có thể tích góp được hai cân tro.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chủ nợ đến tận nhà? Kẻ thù trả thù?
Phạm Lam một bụng hồ nghi.
Hai vị Thần bước đi nặng nề đi xuống lầu. Giáp Dịch, Đinh Tứ sớm đã chờ ở ngoài cửa lớn. Tường Vân dừng ở vị trí cách mặt đất một mét, Cơ Đan mặc áo cổ chữ V khoét sâu nhảy xuống.
"Yo, lão Mộc, lão Kế, còn có Tiểu Lam Lam, chào buổi sáng."
Phạm Lam: "..."
Kế Ngỗi trợn trắng mắt, Dung Mộc trầm mặc.
Chỉ thấy Cơ Đan lùi về phía sau nửa bước làm thủ thế mời, một cơn gió ập tới, Phạm Lam nhìn thấy một vị mỹ nhân.
Cô búi tóc cao, đai ngọc bay múa, váy dài tinh mỹ theo gió mà động, lộ ra đôi giày thêu khéo léo. Hai hàng lông mày của cô đen như mực, mắt hạnh môi anh đào, da thịt như ngọc, giống như tiên nữ trên bức tranh.
Phạm Lam sợ ngây người, không phải bởi vì tiên nga trước mắt quá đẹp, mà là bởi vì... cô
Là người tối hôm qua nhìn thấy ở trong giấc mơ cầu Hỷ Thước... Chức Nữ?!
Toàn thân Phạm Lam đều cảm thấy không tốt.
"Thất Cẩm bái kiến Dung Mộc thượng Thần." Tiên nga kia hành lễ.
Dung Mộc thở dài: "Vào đi."
Phạm Lam không hiểu đầu cua tai nheo gì, Cơ Đan thì thầm với Kế Ngỗi.
"Tôi nói với mấy người, thịt nướng ngày hôm qua đều do tập đoàn Đổng thị tài trợ, ăn đồ của người khác không dễ đâu, mấy người phải cân nhắc một chút."
Kế Ngỗi: "Anh quả nhiên không có lòng tốt."
Đổng thị là cái quỷ gì?
Phạm Lam càng mơ hồ hơn.
Tình tiết tiếp theo càng thêm quỷ dị.
Dung Mộc và Thất Cẩm mặt đối mặt ngồi ở văn phòng, tư thế giống như muốn thẩm tội nhau. Phạm Lam cũng không dám ngồi trở lại vị trí, chỉ có thể học Kế Ngỗi và Cơ Đan đứng bên cửa sổ.
Dung Mộc: "Dung mỗ có thể ủng hộ Tiểu Thất cô... "
Thất Cẩm: "Nếu như chuyện này có thể nhịn được thì không có chuyện gì là không nhịn được cả."
"Chớ bị hận ý che mắt ... "
"Hận này mãi mãi không dứt được."
"Không bằng hai bên mỗi người lùi một bước..."
"Lùi một bước ung thư vú!"
"Nếu không muốn nhịn... "
"Nhịn một lần u nang buồng trứng!"
Phạm Lam thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.
Kế Ngỗi liếc nhìn cô một cái.
"Vị này là ai vậy?" Phạm Lam hỏi.
Cơ Đan: "Cô không biết sao?"
Phạm Lam lắc đầu.
"Con gái thứ bảy của Ngọc Đế đời trước, chính là Chức Nữ nổi danh trong nhân giới." Cơ Đan nói: "Phu quân là Ngưu Lang Tinh Quân Đổng Vĩnh."
"Ngưu Lang và Chức Nữ, Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh Viễn không phải là hai câu chuyện sao?" Phạm Lam ngạc nhiên: "Ngưu Lang không phải phàm nhân sao?"
"Kỳ thật đều là hai người bọn họ, mấy vạn năm qua có quá nhiều phiên bản, truyền lộn xộn lên cả."
"......"
Phạm Lam cảm thấy hệ tri thức Thần thoại của cô sụp đổ.
"Dung Mộc với cô ấy đang làm gì thế? Chơi đố câm sao?" Phạm Lam lại hỏi.
Kế Ngỗi: "Mâu thuẫn hôn nhân."
Phạm Lam: "Gì?"
Cơ Đan: "Thất Cẩm và Đổng Vĩnh là vợ chồng mẫu mực của Thiên giới, được xưng tụng là tiên lữ tốt nhất thiên giới, còn được cái giải thưởng gì nhỉ?"
Kế Ngỗi: "Thần tiên đẹp đôi."
Phạm Lam: "..."
"Chỉ là đó đều là bề ngoài thôi." Cơ Đan nhăn mũi: "Kỳ thật hai vợ chồng này không hợp nhau đã hơn năm trăm năm rồi, hiện tại đang ở trạng thái ly thân, nhưng lại ngại các loại nguyên nhân khách quan, Thất Tịch hàng năm còn phải diễn ra tiết mục gặp nhau trên cầu Hỷ Thước."
"..." Phạm Lam hỏi: "Tôi có một câu hỏi, Thần tộc sau khi kết hôn không thể ly hôn sao?"
"Có thể thì có thể, nhưng hai người bọn họ tương đối phiền toái." Cơ Đan nói: "Thất Cẩm có huyết thống tộc Phượng Hoàng, lại là con gái của Ngọc Đế trước, thân phận cao quý, mà tập đoàn Đổng thị là tập đoàn lớn nhất của Thiên giới, hôn nhân của hai người bọn họ, kỳ thật là... "
Phạm Lam: "Liên hôn hai tập đoàn lớn."
"Phiền toái hơn chính là lễ Thất Tịch là ngày lễ tình nhân cố định của Tam Giới, gặp gỡ nhau trên cầu Hỷ Thước là hoạt động chính thức của Thiên Đình, hai người bọn họ nếu thật sự ly hôn, thì sẽ thành scandal thiên giới."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Chuyện lớn như vậy, vì sao lại tìm chúng tôi?"
"Lão Mộc là bạn cũ của Ngọc Đế trước, cũng xem như trưởng bối của Thất Cẩm." Cơ Đan nói.
"Mẹ ơi, luận bối phận, Dung Mộc xem như là chú của Thất Cẩm, à là ông nội..." Phạm Lam khoanh tay nhẩm tính được một nửa thì thấy sau lưng nhói lên một cái.
Dung Mộc híp mắt nhìn chằm chằm cô, thần sắc rất khó chịu.
Thất Cẩm cũng nhìn lại, nói: "Cô là cô gái đêm qua ngồi chung với Dung Mộc thượng Thần sao?"
Cơ Đan: "?!!!"
Ánh mắt lạnh lùng của Kế Ngỗi làm đứt gãy ba sợi tóc của Phạm Lam.
"Tôi, tôi? Ha ha ha ha, làm sao có thể!" Phạm Lam điên cuồng vẫy tay: "Tối hôm qua tôi ngủ ngon ở nhà, tôi có chứng cứ ngoại phạm."
Dung Mộc ánh mắt kiên định: "Tuyệt đối không có việc này."
Ánh mắt Thất Cẩm di chuyển trên người Dung Mộc và Phạm Lam, nhướng mày: "Cô gái, xưng hô như thế nào?"
"Tôi là bà Thổ Địa, Phạm Lam." Phạm Lam hành lễ.
Thất Cẩm: "Cô chính là người có Thần phú Thiên Nhãn sao."
"...... Quá khen quá khen."
"Nếu cô đã có thần phú Thiên Nhãn, hẳn là có cái nhìn sâu sắc hơn người, cô đến nói lý một chút đi."
Phạm Lam: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm!"
"Không sao, tôi nói rõ cho cô biết." Thất Cẩm nói.
Dung Mộc, Kế Ngỗi và Cơ Đan sắc mặt đồng loạt thay đổi.
"Tôi còn có việc, đi trước một bước!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-thanh-than-lam-giau-cho-gioi-dia-phu/chuong-37.html.]
"Tôi đến phòng máy tra sổ công đức."
"Dung mỗ còn có văn thư còn chưa xử lý."
Trong nháy mắt ba con Thượng Thần tranh giành chạy trốn đi, chỉ để Phạm Lam và Thất Cẩm mắt to trừng mắt nhỏ.
Phạm Lam: "..."
Tại sao tôi có một linh cảm xấu nhỉ?
"Tiểu Lam, lại đây ngồi." Thất Cẩm vẫy tay: "E là phải kể chi tiết rồi."
Phạm Lam vác ghế đến ngồi bên cạnh Thất Cẩm.
Thất Cẩm thở dài một hơi: "Nguồn gốc của việc này, phải bắt đầu từ đêm bảy ngày sáu tháng bốn vạn ba ngàn sáu trăm năm mươi ba năm trước...".
TBC
Hai mắt Phạm Lam tối sầm lại: "Bốn vạn..."
"Đêm đó, ta lấy gấm Vân Cẩm của tầng trời Ba Mươi Sáu dệt thành một tấm Vân Cẩm, mời thợ may của thiên cung Liễu Khanh Khanh đến may cho ta một bộ đồ, hưng phấn chạy đi tìm Đổng Vĩnh, ai biết gã không thèm liếc mắt một cái đã hừ một tiếng, hơ hơ."
"Thất Cẩm Thượng Thần, ngài chờ một chút..."
"Hai vạn ba ngàn ba trăm bảy mươi hai năm trước, tôi mang thai Đổng Đại, muốn ăn chua, nhờ Tiên Hạc đồng tử kêu gã đi Thiên sơn mạch mua chút quất, kết quả gã quên mất."
"Ặc..."
"Hai vạn hai ngàn hai trăm hai mươi năm trước, Đổng đại sinh ra, gã vì bận họp nên không đến, hơ hơ, đàn ông..."
"......"
"Còn có hai vạn năm ngàn một trăm bảy mươi ba năm trước, gã..."
Phạm Lam cảm thấy mình sắp điên rồi.
Trước mắt đâu còn là thất tiên nữ cao quý gì đó nữa, công lực cằn nhằn của cô nàng quả thực vượt qua mấy cấp bậc b.o.m hạt nhân của mẹ, kể khổ phải đến cái mức gọi là thao thao bất tuyệt, rõ ràng là do nhiều lần luyện tập mới có thể đạt được hiệu quả như thế... cằn nhằn hơn bốn vạn năm, nói hết việc này đến việc khác, thật sự là thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn, thương hải tang điền.
Phạm Lam trơ mắt nhìn mặt trời từ phía đông lên chính nam, lại từ chính nam hạ xuống phía tây, cuối cùng hoàng hôn buông xuống, thế mà không có ai đến cứu cô, chỉ có Bính Thiện bay vào đưa cho cô hai bữa cơm cùng mấy ly nước, thậm chí ngay cả đi vệ sinh Thất Cẩm cũng đi theo sát, không buông tha cho cô chút nào.
Cứ như vậy nói đến nửa đêm, Phạm Lam cuối cùng không chịu nổi, ngủ như chết.
*
Phạm Lam lại ngồi trên mây, ánh trăng như nước, dòng sông bạc chảy xuôi. Vầng trăng chiếu sáng biển mây, yên tĩnh và cô đơn. Chùm ánh sáng màu xanh băng ngưng tụ trên bầu trời đêm, biến thành lưới ánh sáng dịu dàng, kết nối tất cả các chòm sao lại.
Đột nhiên, một chùm ánh sáng lóe lên, một vài điểm ánh sao rơi xuống, bầu trời hơi rung động.
Cô ngửi thấy mùi sương mai.
Phạm Lam giật mình mở mắt ra.
Cô đang ngồi trên ghế văn phòng, Thất Cẩm không biết đã đi từ lúc nào, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ chiếu trên mặt đất tạo ra những vệt sáng loang lổ.
Dung Mộc đứng cách ba bước trước người cô, ánh trăng ở trên người anh ta chảy xuôi xuống như ngọc như sương.
Phạm Lam ngủ dậy có hơi mơ hồ, cô ngồi dậy dụi dụi mắt: "Mấy giờ rồi?"
"Đã qua giờ tý." Ánh mắt Dung Mộc tránh né.
Ký ức mơ hồ trở về trong não bộ, Phạm Lam nhớ tới giấc mơ vừa rồi, thuận tiện nhớ tới giấc mơ đêm qua.
Cô nhìn về phía Dung Mộc, Dung Mộc vừa lúc cũng nhìn về phía cô, bốn mắt giao nhau trong nháy mắt, Phạm Lam hiểu... đêm qua không phải là mơ, là chuyện thật sự đã phát sinh.
Cô và Dung Mộc ngồi trên mây ngắm trăng, thấy cầu Hỷ Thước, thấy Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ, cô còn... nhéo lỗ tai Dung Mộc.
Mẹ ơiiiiiiiiiiiiii!
Cô không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa aaaaaaaaaaaaa!
Nội tâm Phạm Lam gào thét, nhưng biểu cảm lại không hề nhúc nhích... hoặc có thể nói là mặt cô đã cứng đờ, không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Hai người lúng túng rất lâu.
Dung Mộc: "Chúc mừng."
Phạm Lam: "Hả?"
"Cô có thể xuất hồn."
"......"
Phạm Lam hiểu rồi.
Đêm qua, cô là xuất hồn.
Sao nghe có vẻ không đáng tin như thế?
Vì sao cô ngủ một giấc đã có thể xuất hồn? Chuyện này nếu lỡ như không quay về được thì sao? Không phải lại vô duyên vô cớ ngủm luôn đó chứ.
Sự việc quan trọng, Phạm Lam lập tức ném cái việc "nhéo tai" sang một bên.
"Vì sao tôi lại xuất hồn?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc dường như có hơi nghẹn, ánh mắt chậm rãi né sáng một bên.
"Vậy Xã Công đại nhân, ngài tối hôm qua là?"
Dung Mộc ánh mắt lại di chuyển về lại, nở nụ cười thuần khiết vô tội. "Vừa vặn đi ngang qua."
"......"
Phạm Lam híp mắt lại. Cô cảm thấy chuyện này hơi không thích hợp, nhưng lại không nói được có gì không đúng, mấu chốt là cô cảm thấy biểu cảm của Dung Mộc rất kỳ quái, dường như có hơi chột dạ.
Hả?
Dung Mộc bày ra nụ cười tiêu chuẩn, thẳng lưng lên: "Chỉ là trùng hợp, trừ chuyện đó ra thì cũng không có gì khác."
Nói xong, anh lại bình tĩnh nhìn Phạm Lam một cái.
Phạm Lam lại hiểu rồi.
Ý của anh ta chính là, chỉ cần cô không đào sâu nguyên nhân của chuyện này, anh ta cũng sẽ không truy cứu lời nói và hành động không nên kia của cô.
Hiểu rồi, đây chính là biết người biết ta của người trưởng thành.
Được rồi, anh ta là lãnh đạo, anh ta nói cái gì chính là cái đó, cô cũng lười nghĩ thêm.
Phạm Lam gật đầu: "Xã Công đại nhân nói rất đúng."
Dung Mộc dường như thở phào nhẹ nhõm.
"Xã Công đại nhân còn có việc gì không?"
Dung Mộc lắc đầu.
"Vậy tôi tan làm trước." Phạm Lam xách túi lên đi xuống lầu. Chui ra cảnh cửa sắt của hội liên hiệp phụ, nữ mở phần mềm gọi xe, bên người hơi có gió lướt qua, Dung Mộc lại đứng ở bên cạnh cô.
Phạm Lam trừng mắt nhìn Dung Mộc.
Dung Mộc cẩn thận dời đi nửa bước: "Dung mỗ cũng về nhà."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Anh có gọi xe không?" "
Dung Mộc lắc đầu.
"Cần tôi giúp ngài gọi một chiếc không?"
Dung Mộc gật đầu.
"Chẳng lẽ... còn cần tôi trả tiền xe giúp ngài?!"
Dung Mộc gật đầu, lại lập tức lắc đầu, suy nghĩ một chút, không biết vì cái gì, lại mỉm cười với Phạm Lam.
(Má anh Mộc đáng yêu quá, tui muốn hun ảnh aaaaaaaaaa)
Phạm Lam cảm thấy cô sắp phát điên rồi.
Cô muốn nổi giận nhưng nhìn mặt Dung Mộc, lại không phát ra tiếng được, cả người giống như quả pháo chiến bị nghẹn lại, lúc nào cũng sẽ có thể nổ tung.
"Nếu không, tôi gọi xe thuận tiện đưa ngài về nhà?"
Dung Mộc dùng sức gật đầu.
Phạm Lam cố nén nỗi xúc động, trợn mắt, hung tợn chọc mở app gọi xe, rất nhanh đã có tài xế nhận đơn, khoảng cách rất gần, chỉ cần ba phút đi đường.
Phạm Lam vừa lướt điện thoại vừa chờ xe, tin tức xanh xanh đỏ đỏ trên Weibo nhanh chóng xẹt qua, nhưng cô một chữ cũng không có đọc được.
Tất cả sự chú ý của cô đều đã bị Dung Mộc cướp đi.
Dung Mộc thực ra đứng rất xa cách cô gần một mét, nghiễm nhiên là lui ra ngoài khoảng cách an toàn, nhưng cảm giác tồn tại của anh ta quá mạnh... giống như một khối nam châm khổng lồ, tuy chỉ an tĩnh đứng ở đó đã chói mắt đến mức làm cho người ta không cách nào không bị thu hút được.
Tim Phạm Lam đập nhanh hơn, cô cảm thấy có hơi phiền não.
Cô duỗi cổ nhìn chằm chằm vào cửa chợ, rất nhanh đã nhìn thấy bình minh. Một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô. Đó là xe cô vừa đặt.
Phạm Lam vội vàng đưa tay ra đón, đột nhiên có người nắm lấy khuỷu tay cô.
Phạm Lam ngẩn ra quay đầu lại.
Sắc mặt Dung Mộc trầm xuống chắn trước người Phạm Lam, bóng lưng anh ta lúc này có hơi lạnh lẽo.
Cửa xe mở ra, một quý phụ mặc váy đen bước xuống xe, phía sau còn có hai gã Thiên Binh Hắc Giáp.
Dung Mộc nhíu mày: "Tây Vương Mẫu?"
Phạm Lam: Hớ?