Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Thành Thần, Làm Giàu Cho Giới Địa Phủ - Chương 106

Cập nhật lúc: 2024-11-06 04:29:45
Lượt xem: 0

Chương 106: Trốn khỏi địa giới

***

Cô đã ngủ thiếp đi?!

Ngủ, thiếp, đi!

Phạm Lam ngồi trên giường, bàn tay điên cuồng vỗ ót, muốn đánh ký ức còn sót lại trong đầu ra.

Ngày hôm qua rốt cuộc cô đã hôn Dung Mộc hay chưa? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có thế này?!

Dựa theo lẽ thường suy đoán thì khoảng cách đã gần như vậy, hẳn là đã hôn lên đi, thế nhưng Dung Mộc dễ dàng thẹn thùng như vậy, không thể dựa theo lẽ thường để suy đoán được...

Tại sao không thể kiên trì thêm vài giây a! a!

Phạm Lam lăn hai cái ngã xuống giường.

Cơ hội ngàn năm có một lại cứ như vậy bỏ lỡ!

Cô không cam lòng, cơ hội ngày hôm qua tốt như vậy, bầu không khí rất tốt, còn có rượu trợ hứng, hơn nữa... Dung Mộc dường như còn rất phối hợp...

Phạm Lam ngồi bật dậy.

Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Dung Mộc thực ra cũng thích cô...

Không đúng, Dung Mộc đương nhiên là thích cô!

Anh chờ đợi cô gần vạn năm, thậm chí Càn Khôn Tam Tài đại trận không có mệnh lệnh của anh đã tự động rót năng lượng vào hồn thể của cô, chứng tỏ tình cảm Dung Mộc đối với cô rất sâu...sâu...sâu...

Phạm Lam lại nằm trở về.

Thích, cũng có thích này thích kia.

Nếu Kế Ngỗi ngủ say vạn năm, cô tin rằng Dung Mộc khẳng định cũng sẽ chờ Kế Ngỗi vạn năm, nếu Kế Ngỗi gặp nguy hiểm Dung Mộc cũng sẽ không tiếc hết thảy để cứu anh ta.

Phạm Lam cười khổ.

Cũng không tính là quá tệ, ít nhất cô bây giờ có thể xác định, ở trong lòng Dung Mộc, vị trí của cô và Kế Ngỗi quan trong hơn tất cả những người khác...

Chờ đã, nếu như vậy, áp lực của cô dường như giảm bớt không ít.

Thật ra mà nói thì chỉ có Kế Ngỗi là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, Chung Quỳ, Bạch Huyên, Hạo Ngọc vân vân, đều có thể loại trừ.

TBC

Về phần Kế Ngỗi, Dung Đao và Tức Khâm thật sự đánh nhau cô cũng không phải không có phần thắng, chờ cô cố gắng hơn nữa, thăng cấp thượng thần ...

Phạm Lam lại ngồi dậy... có hi vọng thắng!

Hợp lý hóa logic, xác định đối thủ, Phạm Lam chợt cảm thấy thể xác và tinh thần chợt trở nên thoải mái, tự tin gấp trăm lần, mờ đến phòng vệ sinh rửa mặt, thuận tiện lướt tin tức, nhưng vừa mới tiến vào Thiên Đình thần tín thì chỉ thấy một tiêu đề màu đỏ lớn bắt mắt nhảy ra.

[Địa giới Diêm La điện đêm qua bị thiêu rụi hầu như không còn gì, tổn thất thảm trọng]

Phía dưới có một đoạn video nhỏ, là thảm trạng Diêm La điện bị thiêu đốt... cả tòa Diêm La điện nằm trong ánh lửa hừng hực, hóa thành một đám khói trắng, nhiệt độ nóng bỏng làm bốc hơi biển mây bên cạnh, pháp chú và phương tiện chữa cháy của Địa Binh Bộ không hề có tác dụng trong đại hỏa ngập trời này.

[Được biết, đây là trận thiên tai thứ ba mà điện Diêm La gặp phải trong 500 năm qua. Cũng là trận nghiêm trọng nhất, theo người nặc danh trong cuộc tiết lộ, lần này tổn thất lên tới 2 tỷ hộc...]

Da đầu Phạm Lam nhảy dựng lên. 2 tỷ hộc?!

[Đinh đinh đinh!" Điện thoại đột nhiên vang lên, Tay Phạm Lam run lên, thiếu chút nữa ném điện thoại vào bồn rửa mặt.

Người gọi: Kế Ngỗi

Phạm Lam: "A lô?"

[Cô đang ở đâu?]

"Phòng tắm..."

[Mở cửa ra.]

Phạm Lam cắn bàn chải đánh răng ùng ục chạy đến cửa, vừa mở cửa đã thấy Kế Ngỗi ôm Ly Trạch, trên đỉnh đầu đỡ bánh bao Hỗn Độn đẩy ba cái vali xông vào, đắng sau còn có một Dung Mộc sắc mặt tái nhợt.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: "Hai người làm gì vậy?"

Ly Trạch: "Mau thu dọn đồ đạc!"

Phạm Lam: "Hả?"

"Chạy trốn!" Ly Trạch hét lớn, nhanh chóng giúp Phạm Lam thu dọn quần áo.

Kế Ngỗi vọt tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ kín mít, còn giống như một đặc công trộm ngắm từ khe cửa sổ.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam nhìn Dung Mộc.

Ánh mắt Dung Mộc vừa chạm tới cô đã giống như bị điện giật tránh đi, còn giống như muốn giấu mình ở phía sau sô -pha.

Phạm Lam: Chẳng lẽ hôm qua cô đã làm được gì đó rồi?

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là thời cơ tốt để thảo luận về vấn đề này, Ly Trạch đã dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.

"Xảy ra chuyện gì?" Phạm Lam hỏi.

Đuôi lông mày Kế Ngỗi hơi co rút, ra ý bảo Phạm Lam tiến lên, kéo rèm cửa sổ lộ ra một khe hở.

Phạm Lam liếc qua một cái, cả người khiếp sợ.

Chung quanh ký túc xá nhân viên có hơn trăm con Tứ Phương Liệt Hỏa Thú màu đỏ thẫm, tất cả đều là tiêu chuẩn của Địa Binh Bộ, phía trên cưỡi địa binh vũ trang hạng nặng, sát khí đằng đằng.

Phản ứng đầu tiên của Phạm Lam là Chung Quỳ đến tìm phiền phức, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, những thứ này không phải thủ hạ của Chung Quỳ, bởi vì lệ khí những địa binh này trên người rõ ràng yếu đi rất phong cách không giống như Chung Quỳ.

"Là thủ hạ của Ngũ Đạo tướng quân." Kế Ngỗi nói.

Phạm Lam: "Hả?"

Ngũ Đạo tướng quân, cô có ấn tượng với anh ta, là cái tên đeo kính, thích hỏi tận gốc mọi chuyện, dường như còn rất không vừa mắt với bọn họ... Phạm Lam nhìn thấy anh ta đăng ngồi ngay ngắn trên lưng Tứ Phương Liệt Hỏa Thú dẫn đầu, một tay kéo dây cương, một tay cầm thủ phù giống như ipad.

Đối diện anh là Hắc Diệp Tứ Phương Liệt Hỏa Thú màu đen.

Ngũ Đạo tướng quân: "Hắc Diệp, mời tránh ra cho."

Hắc Diệp: "Ngũ Đạo tướng quân, đoàn người Dung Mộc thượng thần đã rời khỏi địa giới rồi."

"Tôi đã phong tỏa tất cả cửa xuất cảnh tàu cao tốc Hoàng Tuyền của tàu cao tốc địa giới, không có hồ sơ xuất cảnh của bọn họ."

"......"

Phạm Lam ngạc nhiên: "Chúng ta biến thành tội phạm bị truy nã rồi ư? Tại sao?"

Kế Ngỗi trừng mắt nhìn cô một cái.

Ánh mắt kia hận không thể đào hai cái lỗ trên người cô.

"Đêm qua, miếu Thổ Địa, Trù Thần, bà Thổ Địa ở khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân mạch đại náo Diêm La điện, phá hủy hơn 80% kiến trúc của Diêm La điện, phải bồi thường pháp lực 2 tỷ hộc!" Ngũ Đạo tướng quân hét lớn: "Trước khi trả hết nợ, ba vị thần này nhất định phải ở lại địa giới làm việc, không được rời khỏi phạm vi quản lý địa giới."

Phạm Lam: "..."

Mẹ nó! Đây không phải là cái bẫy mà Bạch Trạc đã đặt ra từ sớm đó chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-thanh-than-lam-giau-cho-gioi-dia-phu/chuong-106.html.]

Kế Ngỗi cười lạnh một tiếng: "Nằm mơ!"

Ly Trạch: "Bây giờ phải làm sao đây, nếu như trốn không thoát chẳng lẽ ba người thật sự phải đi bán mình sao?"

Hỗn Độn nhảy lên đầu Kế Ngỗi, kêu chi chi không ngừng, giống như đang biểu đạt ý kiến gì đó,

Phạm Lam: "Lần này không ổn lắm, Dung Mộc, làm sao bây giờ?"

Dung Mộc trốn thật xa, ánh mắt né tránh: "Hay, hay là nói chuyện với Bạch Trạc?"

"Như thế khác nào dê vào miệng cọp." Kế Ngỗi nói: "Đây là địa bàn của bọn họ, rốt cuộc phải bồi thường bao nhiêu pháp lực đều do bọn họ tính toán, chúng ta sẽ chỉ chịu thiệt thôi."

Phạm Lam: "Anh thật sự thiêu đốt toàn bộ Diêm La điện sao?"

Kế Ngỗi: "Không phải tất cả đều là vì cô sao!"

Phạm Lam gãi trán: "Không bằng chúng ta ra khỏi địa giới trước rồi mới nghĩ cách, ví như tấu thỉnh Thiên Đình xem xét lại lần nữa, có lẽ sẽ có thể bồi thường ít hơn một chút, thật sự không được thì đi tìm Cơ Đan mượn một chút đi."

Kế Ngỗi: "Bánh Bao, mày đánh trận đầu, g.i.ế.c một đường ra ngoài."

Hỗn Độn: "Chi chi!"

Kế Ngỗi: "Chuẩn bị nghênh chiến."

Phạm Lam: "Võ triệu chú..."

Dung Mộc: "Chậm đã, chậm đã..."

"Răng rắc..." Trên không trung truyền đến một tiếng động lạ, chỉ thấy một mũi kéo chọc thủng không khí, mở ra một cái hắc động, Bạch Huyên nhảy từ trong động nhảy ra.

Kế Ngỗi triệu Dung Đao, ánh lửa bay tới cái đốt tóc Bạch Huyên.

"Đừng đừng mà lão Kế, tôi là tới giúp các người mà!" Bạch Huyên làm tư thế đầu hàng: "Tôi mang các người ra khỏi địa giới."

Kế Ngỗi, Phạm Lam, Ly Trạch và Hỗn Độn đều dùng vẻ mặt nghi ngờ trừng mắt nhìn anh ta.

Bạch Huyên cười khổ: "Lão Mộc, giao tình mấy ngàn năm của chúng ta, chẳng lẽ anh còn không tin tôi sao?"

Dung Mộc chớp chớp mắt, không nói gì.

Bạch Huyên: "Tôi thực sự đến để giúp anh mà!"

"Tàu cao tốc Hoàng Tuyền, vọng hương đài xuất cảnh đều bị phong tỏa, anh làm sao dẫn chúng tôi ra ngoài được?" Kế Ngỗi hỏi.

"Đơn giản." Bạch Huyên chỉ vào hắc động trên đỉnh đầu: "Thông qua đường hầm thứ nguyên công việc độc quyền của chúng tôi, đi thẳng đến địa giới, tốc độ nhanh, điểm rơi chuẩn, an toàn đáng tin cậy, con đường được mấy người hay trốn nợ ưa thích."

Phạm Lam: "Được không đó?"

Bạch Huyên: "Mau đi, Hắc Diệp ngăn không được bao lâu nữa."

Nói xong, Bạch Huyên đã vạch ra một lỗ chui vào, thò đầu ra dùng sức vẫy tay với bọn họ.

Ba thần một hồ một bánh bao miếu Thổ Địa liếc nhìn nhau, tung người nhảy vào hắc động.

Trong động là một thứ nguyên cảnh, gió đen cuồng bão, trọng lực hỗn loạn, thân thể Phạm Lam trong chớp măt đã mất đi khống chế, giống như một con muỗi bị cuốn vào vòi rồng, cả người xóc nảy lung tung.

"Mẹ ơi... ơi?"

Đột nhiên, ai đó nắm lấy eo của cô rồi di chuyển về phía trước.

Phạm Lam định thần nhìn lại thì thấy đôi mắt như nước và hàng mi thật dài của Dung Mộc.

Gần quá!

Cả người cô gần như nằm sấp trong n.g.ự.c Dung Mộc, bàn tay đặt ở n.g.ự.c Dung Mộc, lòng bàn tay truyền đến tiếng trống ầm ầm, là tiếng tim Dung Mộc đập.

Đây là một cơ hội tột!

Phạm Lam mừng rỡ, thuận thế vòng quanh thắt lưng Dung Mộc, nhưng chưa đợi cô có động tác tiếp theo Dung Mộc đã biến mất.

Phạm Lam: Hả?

Giây tiếp theo, Dung Mộc xuất hiện bên cạnh nắm lấy tay cô.

"Chớ, chớ làm bậy..." Vành tai anh đỏ lên, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Phạm Lam: "..."

Cô đã đang làm gì vậy? Cô vẫn chưa làm gì hết mà!

"Hai người có thể đừng chạy lung tung được không? Nơi này dễ lạc đường lắm."Kế Ngỗi kéo Ly Trạch và Hỗn Độn lảo đảo bay tới, bốn cái vali lớn ở phía sau anh ta đụng loạn vào nhau.

Anh ta rất nhanh đã phát hiện Dung Mộc có điểm khác thường, ánh mắt giống như đao quét về phía Phạm Lam.

Phạm Lam trừng mắt, thuận thế nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Mộc.

Mồ hôi trong lòng bàn tay Dung Mộc chảy ra càng nhiều hơn.

"Mẹ ơi, cuối cùng cũng tìm được các người!" Bạch Huyên bay tới, trên đỉnh đầu anh ta bay ra một vòng hào quang kỳ quái, mặt trên loáng thoáng có chữ viết, rất giống vòng pháp chú trong trò chơi.

"Trên đầu anh là cái gì?" Ly Trạch hỏi: "Anh trở thành thiên thần à?"

"Đây là vòng chỉ đường của Hắc Bạch Vô Thường, nếu như không có cái này tôi cũng không cách nào mở ra đường hầm thứ nguyên cảnh." Bạch Huyên nói: "May mà lúc trước cướp một nhiệm vụ dẫn hồn, nếu không thật đúng là không có cách nào đưa các người trở về được. Theo tôi, đừng đi lung tung."

Vòng chỉ đường trên đỉnh đầu anh tản mát ra những gợn sóng gợn sóng như gợn sóng nước, lướt qua đám người Phạm Lam, che chắn gió đen trong đường hầm thứ nguyên.

Phạm Lam chậm rãi trôi dạt theo sau Kế Ngỗi, Dung Mộc nhiều lần muốn rút tay về nhưng đều bị Phạm Lam ắt gao nắm chặt, sau khi thử vài lần Dung Mộc dường như cũng từ bỏ, thành thành thật thật mặc cho Phạm Lam nắm. Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh càng ngày càng tăng, thậm chí hơi nóng lên.

Phạm Lam cảm thấy hơi buồn cười, cô thậm chí nghĩ, nếu như cô vẫn nắm tay Dung Mộc, Dung Mộc có thể thay đổi hay không

Thành nước bốc hơi chẳng hạn?

Ly Trạch: "Áp lực cạnh tranh công việc trong địa giới bây giờ lớn như vậy? Công tác dẫn hồn lại còn phải cướp đơn đơn?"

Bạch Huyên: "Công việc dẫn hồn bình thường đương nhiên không cần cướp, nhưng đơn này là hồn thể giá trị công đức siêu cao, hiệu suất cộng thêm 300%."

Ly Trạch: "Oa, là loại hồn thể gì thế?"

Bạch Huyên: "Đến rồi."

Vòng biển báo lấp lánh lục quang, hình thành một cái Tam giác ngược trên đỉnh đầu Bạch Huyên, chỉ thấy anh triệu ra thứ nguyên cảnh cắt hư không đ.â.m một cái, một tia sáng chiếu vào, kéo dọc theo ánh sáng xung quanh, rắc rắc cắt ra một lỗ tròn có đường kính một mét.

"Bên ngoài là địa giới, tôi chỉ có thể đưa các người đến nơi này." Bạch Huyên nói xong, tháo vòng biển báo đường ra, lục quang Tam giác ngược hóa ra năm acc nhỏ, bay lên đỉnh đầu Phạm Lam.

"Dẫn hồn tiêu này có thể giúp các người ẩn thân nửa canh giờ, nắm bắt thời gian."

Bạch Huyên nói xong tung người nhảy ra ngoài.

Kế Ngỗi bế Hỗn Độn, Ly Trạch kéo vali, Phạm Lam lôi kéo Dung Mộc nhảy ra khỏi thứ nguyên động.

Ánh sáng ngoài động sáng ngời lóe lên trước mắt Phạm Lam hai giây.

Bên ngoài là một phòng phẫu thuật, bảy tám bác sĩ mặc đồng phục phẫu thuật vây quanh bàn mổ, đeo khẩu trang thật lớn, ánh mắt hơi bi thương.

Bác sĩ chính nhìn đồng hồ trên tường.

"Thời gian tử vong, 15:09 chiều ngày 27 tháng 1 năm 202*."

Trên bàn giải phẫu chậm rãi bay lên một hồn thể, hồn quang trong suốt tinh khiết, lẳng lặng dừng lại bên cạnh Bạch Huyên.

Ly Trạch hít một ngụm khí lạnh.

Hồn thể kia là một cô nhóc năm sáu tuổi, đôi mắt to, thân thể gầy gò, rất nhu thuận, là người bạn nhân tộc Ly Trạch đến thăm trước kia, Hứa An Ninh.

Loading...