Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-12-13 13:32:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ứng Thần tức giận, vẻ mặt lạnh lẽo từng . Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dữ tợn cùng với lệ khí quanh trong bóng đêm như g.i.ế.c . Cánh tay ôm Văn Vũ cũng cứng như sắt vì dùng lực quá mạnh.
Văn Vũ sợ, giờ phút rốt cục mới cảm thấy an tâm.
Hành động nhảy khỏi vách đá để dẫn Ứng Thần ngoài quả thực nguy hiểm, nhưng chỉ cách mới thể khiến Ứng Thần chấm dứt tranh đấu với Vinh Địch. Cho dù cái c.h.ế.t kiếp của là do Vinh Địch gây , cũng hận Vinh Địch.
Cậu càng hy vọng Ứng Thần tự tay g.i.ế.c lão bạn duy nhất của . Bởi vì, suy cho cùng, nó sẽ trở thành vết thương vĩnh viễn trong lòng Ứng Thần.
Cậu cũng hiểu Ứng Thần lúc sợ hãi và tức giận như thế nào. Vì thế chủ động vòng tay qua cổ Ứng Thần, cố gắng dỗ dành: "Ứng Thần, cuối cùng cũng trở về tìm em . ”
Ứng Thần , đầu , đưa mắt về phía bác Triệu đang ở phía , trong mắt hiện lên tia âm u g.i.ế.c .
Trong khoảnh khắc Văn Vũ rơi xuống, bác Triệu cấp tốc di chuyển xuống vách núi, chờ đợi cứu Văn Vũ giây phút cuối cùng. Quả nhiên bác cần tay Ứng Thần chạy tới đón Văn Vũ sắp rơi xuống.
Nhiệm vụ Ứng Thần giao cho bác là bảo vệ Văn Vũ, mà bác để cho Văn Vũ cách cái c.h.ế.t gần như .
Bác thậm chí còn tưởng tượng những gì đang chờ đợi chính , run như cầy sấy : "Chủ nhân"
Văn Vũ vội vàng hôn lên mặt Ứng Thần, : "Mặc kệ chuyện bác Triệu , đó là điều em để đưa trở . ”
Ứng Thần định nhịp thở gấp gáp của , câu đầu tiên: "Em việc, thể gửi tin nhắn cho . Sao em thế? ”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp, chịu đựng sự tức giận và nỗi sợ hãi vô tận.
"Em gửi , trả lời !"
Văn Vũ tâm trạng của , vì chủ động : "Cái vòng tay tặng em đổi màu, em lo lắng gặp chuyện may nhưng tìm mới nghĩ cách như đó. Anh tự nhiên biến mất chẳng rõ, em lo lắng thế nào ? ”
Nói xong, cố ý nghiêng đầu Ứng Thần, tức giận tủi c*n m** d***.
Cánh tay cứng ngắc của Ứng Thần buông lỏng, giọng khàn khàn vẫn còn vương nỗi sợ hãi mạnh mẽ:"Nếu như chạy tới. ”
"Em sẽ."
Văn Vũ thấp giọng : "Còn bác Triệu ở đây, em em sẽ ”
"Lần "
"Sẽ !"
Giọng điệu Văn Vũ kiên định.
Cậu những đổi cảm xúc của thể khiến Ứng Thần sợ hãi và tức giận, vì thế vẻ sa sút : "Cảm giác rơi xuống chẳng tí nào, đau đớn, lúc nãy thiếu chút nữa là em ngất luôn ."
"Ứng Thần, em về nhà."
Giọng trầm xuống, giống như .
Trái tim Ứng Thần đang treo lơ lửng thở một thật dài, chẳng qua thần sắc vẫn âm u như : "Chờ về nhà, em giải thích chuyện cho .”
Văn Vũ: Xem cửa ải dễ vượt qua.
Cậu còn tiếp, hai tay Ứng Thần ôm đột nhiên siết chặt, trong lúc hoảng hốt cảnh xung quanh nhanh chóng biến ảo, Ứng Thần ôm bay vách núi, trở đài quan sát nhảy xuống.
Hạ Mộc thất thần, vách núi đột nhiên xuất hiện cho hoảng sợ, thể xụi lơ hàng rào: "Văn Vũ! Cậu sợ c.h.ế.t khiếp. Sao bậy như , chứ? ”
Ứng Thần liếc một cái, rũ mắt Văn Vũ trong lòng đột nhiên hiểu gì đó,nghiến răng nghiến lợi : "Em là vì Vinh Địch? ”
Văn Vũ chắc chắn Ứng Thần tìm Vinh Địch đ.á.n.h , thăm dò : "Em tìm thấy , nghĩ ở cùng một nơi với Vinh Địch ? Cho nên đến hỏi thăm thầy Hạ. Vinh Địch thì ? Anh y ở ? ”
Lúc , ngừng xem biểu cảm đổi của Ứng Thần. Dưới ánh đèn, đàn ông sắc mặt tái nhợt, u ám đến khiếp . thấy bất cứ vết thương nào.
Mà Ứng Thần, khi thấy Hạ Mộc cũng ở đây, trong lòng rõ ràng mục đích Văn Vũ bất chấp nguy hiểm gọi về, ánh mắt tối sầm : "Em rõ còn hỏi. Sao em giấu ? Vinh Địch hại em, em dùng phương thức như ngăn cản . ”
Sự thật phơi bày.
Văn Vũ còn giả ngốc nữa: "Em cho là và Vinh Địch lưỡng bại câu thương*”
(Thành ngữ: Cả hai bên đều tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào lợi cả)
Cậu giơ tay lên chiếc vòng tay cổ tay, ánh đèn mờ ảo vẫn là ảm đạm ánh sáng: "Anh, hai ? Anh thương ? Vinh Địch ? ”
Ứng Thần đen mặt lời nào, ôm Văn Vũ về phía : "Không cần để ý đến y, về nhà với ."
"Trước đừng ."
Văn Vũ kêu dừng : "Thầy Hạ lo lắng cho Vinh Địch, cho Vinh ở ? ”
Ứng Thần nghiến răng nghiến lợi, giọng u ám đến chảy cả máu: " Chuyện em , còn cứu y? ”
Hắn thật sự đang t.ử đấu với Vinh Địch hơn mười ngày, trong lúc đó Vinh Địch nhận sai với , xin tha. khống chế oán hận vô hạn trong lòng.
Hắn nghĩ đến kiếp Văn Vũ khi ngã xuống vách núi thể chia năm xẻ bảy, nghĩ đến ngàn năm tìm kiếm thống khổ, nghĩ đến khi đầu t.h.a.i Văn Vũ vất vả như , hận thể xé Vinh Địch thành mảnh nhỏ.
Văn Vũ túm vạt áo , nhẹ giọng : "Ứng Thần, chuyện kiếp đều qua, ? Cúng sẽ sống trong vài thập kỷ còn , em thấy thương. ”
Ứng Thần: "Anh sẽ thương."
C.h.ế.t chỉ thể là Vinh Địch.
Cho dù Văn Vũ ngăn cản , sẽ tìm kiếm cơ hội. Bất kể Vinh Địch chạy trốn đến nơi nào, đều thể tìm y xé xác y.
"Ứng Thần."
Văn Vũ đang suy nghĩ gì, mang theo chút thỉnh cầu gọi : " Giờ đang tức giận mới xúc động như . Vinh Địch là bạn mấy ngàn năm của , y hết thảy là vì . Nếu thực sự g.i.ế.c y, lúc bình tĩnh sẽ nghĩ ? ”
Ứng Thần nhạo: "Y c.h.ế.t hết tội."
" em sẽ bất an!"
Văn Vũ nghiêm túc : " Em hy vọng bạn bè thiết của vì em mà c.h.ế.t, còn nếu y c.h.ế.t thật, em nên đối mặt với thầy Hạ như thế nào? ”
Hạ Mộc hiểu giữa bọn họ xảy chuyện gì, chỉ giờ Vinh Địch nguy hiểm, mà Văn Vũ đang cầu Ứng Thần buông tha y.
Hóa đây là nguyên nhân cánh hoa trong quả cầu thủy tinh héo rũ.
Vinh Địch hiện tại ở , g.i.ế.c ư?
Anh từng oán hận Vinh Địch lấy phận con lừa gạt tình cảm của , khiến nghĩ rằng thể ở bên y đến hết cuộc đời. Khi y là con , sẽ già c.h.ế.t. Anh quyết tâm rời khỏi y.
hiện tại khi Vinh Địch sẽ c.h.ế.t, Hạ Mộc bắt đầu đau lòng.
Anh Về phía Văn Vũ như cầu cứu.
Văn Vũ hiểu gật đầu với . Sau đó ôm cổ Ứng Thần, hôn lên đôi môi đang mím chặt của đàn ông : "Ứng Thần, nếu chuyện từ từ tính。 Anh tiên thả Vinh Địch cho thầy Hạ ? Bằng thầy Hạ lời của chúng càng lo lắng cho y nhiều hơn. ”
Lúc gọi tên Ứng Thần, âm cuối kéo dài, giống như nũng.
Tính cách của Văn Vũ kiếp đổi nhiều, xử sự cứng rắn, tính cách lãnh đạm.
Hai gặp lâu như , đây là đầu tiên Ứng Thần thấy Văn Vũ chuyện với bằng hái độ mềm mỏng, giống hệt như thiếu niên kiếp luôn cầu xin .
Cho dù Ứng Thần giận dữ đến cũng chịu nổi nũng như . Hắn rũ mắt Văn Vũ, hồi lâu từ trong giọng lăn một tiếng 'Ừ' trầm thấp.
Cánh tay dài nhẹ nhàng huy động, một tia sáng trắng lóe lên. Trong màn đêm trống trải tăm tối, một khe hở dường như dẫn đến một gian khác hiện , bên trong là một vật thể khổng lồ xác định cuồng lăn , nặng nề ngã ở mặt bọn họ.
Là một con quái vật khổng lồ. Giống như một con rồng sừng, cái đuôi dài kéo mặt đất trông giống rồng lắm. Y mặt đất thấp giọng r*n r*, dùng sức giãy dụa.
Ngay cả sức lực khôi phục hình cũng , vảy sáng lên tia m.á.u ánh đèn đường cực kỳ doạ . Văn Vũ thoáng qua, liền y thương nặng.
"Anh cứu Vinh Địch ?" Văn Vũ hỏi.
Phản ứng của Hạ Mộc cho đáp án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-than-da-goi-ten-toi/chuong-46.html.]
Hạ Mộc liều mạng chạy tới cự thú khổng lồ, xổm mặt đất ôm lấy đầu của con thú khổng lồ đang chảy m.á.u ngừng mặt đất, ngừng kêu to: "Vinh Địch. Là em, em là Hạ Mộc. Anh thế nào ? Xảy chuyện gì thế ? ”
Cự thú đang th* d*c giọng đột nhiên dừng động tác, đó hình khổng lồ chợt thu nhỏ nhanh chóng biến thành hình .
Là Vinh Địch. Vết thương nặng, đầy máu. Hơi thở thoi thóp úp sấp đùi Hạ Mộc.
"Vinh Địch, Vinh Địch!"
Giọng của Hạ Mộc run lên: "Anh thế nào ? Sao thế ? ”
Vinh Địch cố sức mở mắt , đôi mắt tan rã ảm đạm phản phản chiếu hình ảnh Hạ Mộc lo lắng, đó vô lực nhắm . Y chật vật đến thở nổi chứ đừng tới trả lời câu hỏi của Hạ Mộc.
Văn Vũ kinh ngạc Vinh Địch thế mà Ứng Thần đ.á.n.h cho thương nặng như , càng lo y cứ như mà c.h.ế.t, lo lắng hỏi: "Ứng Thần, bây giờ? Chúng thể gọi bác sĩ cứu y ? ”
"Bác sĩ cứu y."
Ứng Thần lạnh lùng Vinh Địch mặt đất một cái, ôm Văn Vũ xoay rời : "Về nhà."
Văn Vũ ôm cổ Ứng Thần, hét lên với bác Triệu ở phia : " Bác Triệu, bác đưa 2 họ về nhà, giúp chăm Vinh .'
Bác Triệu sinh tồn trong khe hở, thật cẩn thận liếc mắt bóng lưng Ứng Thần: "Vâng. ”——
Từ nhà đến chỗ Hạ Mộc hơn 500km, lúc bác Triệu dẫn đến, tốc độ di chuyển khiến Văn Vũ đau đớn sống.
Mà lúc cùng Ứng Thần trở về, hề cảm giác gì, phút chốc về tới nhà.
Cậu phá vỡ sự im lặng của Ứng Thần, : "Lúc bác Triệu đưa em đến nhà thầy Hạ cơ thể em khó chịu dữ lắm, nghĩ cùng trở về thoải mái như . Hóa đưa đón giống , cảm giác cơ thể khác nhiều. ”
Ứng Thần vẫn . Ôm phòng ngủ, động tác nhẹ nhàng đặt lên giường, thấp giọng hỏi: "Còn khó chịu ? ”
Là quan tâm , đau lòng , nhưng vẫn lạnh lùng.
Hiển nhiên là đối với chuyện nhảy vách đá buông tha.
Cho nên Văn Vũ đến bên cạnh nhẹ nhàng: "Còn khó chịu. ”
Ứng Thần yên lặng thở dài, xuống bên cạnh : " Khó chịu chỗ nào? ”
Văn Vũ chỉ vài chỗ : "Đây, đây, còn chỗ cũng khó chịu nữa. ”
Tất cả đều là nơi Ứng Thần thích chạm .
Ứng Thần nhắm mắt , hít một thật sâu. Sau đó kéo chăn đắp lên : "Khó chịu, cứ nghỉ ngơi cho . ”
Nói xong thì dậy chuẩn rời .
Văn Vũ vội vàng gọi : "Anh ?"
Ứng Thần: "Yên tâm, tìm Vinh Địch. ”
"Anh đừng ."
Văn Vũ vứt chăn xuống: "Chúng một chút , chuyện dù cũng giải quyết. ”
Ứng Thần dừng , ánh mắt âm u thiếu niên giường: "Giải quyết như thế nào? Để cho chấp nhận chuyện em vì cứu một tên đàn ông mà nhảy vách núi tự sát ? ”
Văn Vũ: "Em em chỉ là vì trở về, bác Triệu sẽ cứu em, em sẽ c.h.ế.t . ”
"Lỡ như thì ."
Thanh âm Ứng Thần ẩn nhẫn đến cực điểm: "Lỡ như đón em, lỡ như đuổi kịp ."
Văn Vũ thấp giọng : "Không đón em , hơn nữa cũng thấy bác Triệu ở bên . ”
Ứng Thần một hồi, : "Em nghỉ ngơi , ngoài một lát. ”
"Anh !"
Văn Vũ thấy mềm , chính cũng khó thở. Ném gối đầu về phía Ứng Thần: "Anh em nhớ , còn ! Vừa em là vì cứu Vinh Địch, em là vì gặp , thấy an ! ”
"Anh em lo lắng về như thế nào khi thấy vòng đeo tay ? Anh rời mà một lời nào nhiều ngày như , nghĩ tới cảm giác của em ! ”
Ứng Thần ôm gối đầu bay tới, dừng bước chân.
Mà Văn Vũ càng nghĩ càng tủi , dựa giường Ứng Thần: "Đêm đó em đau, ngày hôm lúc em huấn luyện thiếu chút nữa ngất xỉu sân thể dục, nhưng còn thì , chút tin tức cũng . ”
"Ngày huấn luyện quân sự kết thúc, em còn mong sẽ đến đón em".
Biểu tình âm u của Ứng Thần buông lỏng, ánh mắt lạnh lùng bắt đầu trở nên đau lòng. Hắn đến bên giường xổm xuống: "Bây giờ còn đau ?"
"Đau."
Văn Vũ tức giận: "Vốn huấn luyện cũng đủ mệt , còn theo bác Triệu di chuyển đến nhà thầy Hạ, đau đến nỗi em cũng sống nữa. ”
Ứng Thần: "Đừng những lời như . ”
"Em giờ giận em lắm, là lo lắng cho em. em cũng lo lắng cho ! Em khả năng tìm thấy , em chỉ thể sử dụng cách . Anh vẫn còn thể giận em, còn em giận ai . Văn Vũ vốn thấy mềm , mới bắt đầu cứng rắn. Kết quả càng trong lòng càng khó chịu, cuối cùng ánh mắt bắt đầu đỏ hoe.
Ứng Thần luống cuống, vội vàng nâng mặt Văn Vũ, : "Không giận, giận, ngoan, đừng . ”
Kết quả những lời còn , nước mắt Văn Vũ đột nhiên chịu thua kém mà chảy .
Ứng Thần đau lòng cơ hồ túm lấy, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt của , khẽ hôn khóe mắt : "Cục cưng, đừng . Xin , đó là của . Anh xin , bồi thường cho em, sẽ ở bên em, chứ? ”
"Vừa giận em, giận bản bảo vệ em. Anh khiến em từ cao như rơi xuống, nhưng em còn cố ý nhảy vách núi lỡ như, lỡ như!
Lỡ như kiếp cũng bảo vệ đứa nhỏ , Ứng Thần chỉ là ngẫm cũng tuyệt vọng đến mức giống như rơi vực sâu vô tận.
Được , chuyện coi như qua.
Văn Vũ yên tâm, chỉ chiếc vòng tay hỏi: "Vậy giải thích cho em, chuyện gì xảy ? Anh cũng thương nặng ? ”
"Vinh Địch đả thương ."
Ứng Thần lắc đầu: "Chỉ là tiêu hao quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ . Đừng lo cho . Đêm đó em đau lắm ? ”
Văn Vũ ừ một tiếng: "Em chỉ là một bình thường. Anh lời nào tới em cả một đêm, bảo em sẽ như thế nào. Xong việc thì chẳng thấy luôn."
Cậu giận dỗi đẩy Ứng Thần: "Được , em xong , ngoài thì ! ”
Lúc , Ứng Thần thể rời .
Hắn dựa bên cạnh Văn Vũ, khẽ hôn lên trán : "Anh , để ở chỗ cùng em ? ”
Văn Vũ nhân cơ hội điều kiện: "Vậy giải thích cho em một nữa, tại thể già với em? Có tổn thương bản ? ”
Ứng Thần ôm trong ngực, nhẹ giọng : "Tuổi thọ của em hạn, nếu em rời cũng sống. Đến lúc đó sẽ tự lựa chọn cho cách yên giấc ngàn thu. Anh đổi hình dạng tuổi tác của , quá một năm nữa sẽ già như con bình thường. Chỉ thế thôi".
Ứng Thần chọn cùng khi rời khỏi thế giới .
Tâm trạng Văn Vũ mới bình tĩnh , giờ phút dâng lên một loại bi thương khác.
Cậu trong lòng Ứng Thần suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Nếu em ấn kí của , thì khi em c.h.ế.t , linh hồn của em thể theo mãi mãi như bác Triệu ."
Ứng Thần khổ: "Không em ấn kí của ? ”
"Giờ ."
Văn Vũ dậy, cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, đối mặt với Ứng Thần chỉ lồng n.g.ự.c : "In ở chỗ , đúng ?"
___________