Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-12-13 13:32:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ tới đây, Văn Vũ cảm thấy trong ớn lạnh, giá trị nhan sắc của Ứng Thần cực cao, đây cũng là nguyên nhân khiến cực kỳ để ý hình tượng của . Có thể một ngày nào đó già , tóc trở nên trắng, cơ thể biến dạng, khuôn mặt của đầy nếp nhăn.
Văn Vũ bắt đầu cảm thấy lạnh, thậm chí bắt đầu phản kháng việc tiếp tục ở bên cạnh Ứng Thần.
Hạ Mộc dập tàn t.h.u.ố.c gạt tàn, một tiếng: "Vinh Địch là bạn trai của bạn , còn nhiều dặn dò coi trọng . Người bạn hẳn là cũng sẽ là nhân loại bình thường nhỉ. ”
"Cho nên, kế hoạch gì ? Vẫn ở bên đó ? ”
""
Văn Vũ nghẹn lời: " còn từng nghĩ tới chuyện ."
"Cái gì cũng nghĩ tới thật "
Hạ Mộc thở dài, ánh sáng dịu dàng chiếu khóe mắt u sầu của , rõ ràng thấy một chút nếp nhăn: "Xin . Lại chuyện nên , gây thêm rắc rối cho . ”
Anh Văn Vũ: "Trẻ con, tận hưởng thời gian , chờ thể chọn một cuộc sống khác. ?”
Văn Vũ gật gật đầu.
Sau khi rời khỏi quán bar, thiếu niên đường phố nơi dòng xe cộ qua , đột nhiên trở ngôi nhà cũ nát ban đầu của . Cậu gọi một chiếc xe, luôn với Ứng Thần một lời.
Trong nhà, tất cả các đồ nội thất vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ là mấy tháng nay nó dọn dẹp cho căn nhà bám đầy bụi bặm.
Dù , khí và đồ đạc quen thuộc trong nhà , Văn Vũ vẫn thể cảm thấy thiết.
Bởi vì, đây là ngôi nhà nơi lớn lên, và là nơi cuối cùng thuộc về.
Thiếu niên mở cửa sổ, thuần thục quét dọn nhà cửa từ xuống một . Sau đó giá vẽ trong phòng khách nhỏ tầng hai.
Đó là một bức vẽ dang dở về những ký ức khó hiểu đây của . Đêm rời khỏi đây, phủ một tấm vải bức tranh của , bây giờ đột nhiên mở , phong cảnh cánh rừng trong bức tranh như in trong tâm trí của .
Chỗ đó là nơi kiếp và Ứng Thần từng sống. Đại điện ở giữa rừng rậm , con thỏ nhỏ nuôi thường xuyên chạy đến bên dòng suối ăn cỏ, vài con chim vàng đậu mái hiên cửa sổ kêu giòn tan, xung quanh chính điện cũng vài con thú hung dữ, chỉ là thấy Ứng Thần thì hoảng sợ bỏ chạy.
Cậu vẫn còn nhớ rõ một con gấu đang bỏ chạy, bởi vì quá sợ hãi lo lắng mà ngã xuống đất, lăn vài vòng mới dậy. Sự ngây thơ vụng về cho lâu.
Thì , bất tri bất giác nhớ nhiều chuyện kiếp như .
Văn Vũ nhanh chóng lấy sơn dầu còn sót trong nhà , khi phối màu xong liền bắt đầu vẽ vải. Những nét thô sơ của một đại điện cổ kính dần hiện tấm vải. Thiếu niên mím chặt môi, cố gắng tìm kiếm thêm chi tiết đại điện trong trí nhớ, cố gắng khôi phục bộ.
Quạt ọp ẹp thổi, mồ hôi từ trán thiếu niên lăn xuống hàm khuôn mặt, nhỏ giọt xuống sàn nhà cũ kỹ. Một lúc lâu , một luồng thở sảng khoái mờ ám đột nhiên thổi căn phòng oi bức,quanh quẩn xung quanh thiếu niên.
Bút lông trong tay Văn Vũ dừng , đầu gọi: "Ứng Thần. ”
Ứng Thần xuất hiện bên cạnh , chậm rãi hỏi: "Sao tới nơi ? ”
Thiếu niên thời gian, phát hiện hơn ba giờ sáng, chút áy náy: "Anh vẫn chờ em ? ”
"Em xem?"
Ứng Thần khom lưng hôn l*n đ*nh đầu một cái: "Anh còn tưởng rằng em xảy chuyện. ”
"Làm thể?"
Văn Vũ giơ tay lên cho xem vòng tay: "Có cái thì em xảy chuyện gì , cũng thể dễ dàng tìm em ? ”
Cũng dễ dàng như .
Ứng Thần thở dài: "Về nhà ? ”
Văn Vũ cầm bút lên : "Em vẽ xong . ”
Ứng Thần gì, lẳng lặng ở phía thiếu niên vẽ tranh.
Ánh nắng ban mai chậm rãi chiếu sáng căn phòng tối tăm, thiếu niên mệt mỏi cuối cùng cũng buông bút lông xuống. Bởi vì lâu, lúc lên đại não choáng váng một trận, loạng choạng, khoé mắt thấy Ứng Thần vươn tay về phía , cơ thể hướng về phía .
Sau đó an tâm nhắm mắt , giấc ngủ.
Cậu Ứng Thần sẽ ôm về nhà ——
Sau khi tỉnh , quả nhiên giường rộng rãi thoải mái trong nhà, Ứng Thần ở bên cạnh trông coi , còn mang về bức tranh tối hôm qua thành.
"Em ngủ lâu ?"
"Không bao lâu." Ứng Thần tới hôn , c.ắ.n môi một cái: "Có em nhớ tới nhiều chuyện ?”
Hẳn là đề cập đến bức tranh mà khôi phục mức độ cao nhất ngày hôm qua.
Văn Vũ: "Cũng , dù chuyện cần , cũng cả . ”
"Em thể với một chút ?"
"Ký ức của em chính là ký ức của , cái gì để ."
Ứng Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y : "Không giống, trong trí nhớ của em nhiều chuyện , ví dụ như, ai cho em về cỏ Tuyết Linh? ”
Văn Vũ cả kinh.
Là Vinh Địch cho loại cỏ thể cứu Ứng Thần. Mà , thể sẽ c.h.ế.t đường hái cỏ Tuyết Linh.
Là Vinh Địch cứu Ứng Thần? Hay là để cho c.h.ế.t?
Văn Vũ cẩn thận trả lời: "Cái em còn nhớ . ”
"Là Vinh Địch ?"
Ứng Thần bình tĩnh hỏi.
trong phần bình thản , Văn Vũ thể nhận Ứng Thần chỉ đang giả vờ bình thản mà thôi. Theo bản năng cảm thấy, nếu cho là Vinh Địch, chuyện thể sẽ phát triển theo hướng cực kỳ đáng sợ.
Văn Vũ vô tội hỏi ngược : "Vinh Địch cũng cỏ Tuyết Linh ? ”
Ứng Thần đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, ý đồ tìm thứ gì đó, cuối cùng dịu dàng : "Chúng tồn tại lâu như đương nhiên là . Nhân tiện. Không em cảm ơn Vinh Địch , hôm nay gọi y tới. Đang chơi với Lâm An ở lầu đấy.”
Ở lầu, Lâm An đang học toán trung học để chuẩn nhập học tháng 9. Vinh Địch ở bàn c.ắ.n một miếng dưa hấu, chỉ trỏ: "Nhóc con, chỗ sai , chỗ cũng sai , nhóc con thành tích của em còn bằng ."
Lâm An cau mày: "Chú Vinh, chú đừng quấy rầy cháu. Anh trai cháu chốc nữa sẽ kiểm tra bài tập về nhà. ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-than-da-goi-ten-toi/chuong-43.html.]
Vinh Địch lấy mu bàn tay gõ đầu nó: "Chú á? Em gọi Ứng Thần là , gọi là chú? Anh còn nhỏ hơn Ứng Thần mấy trăm tuổi, em ? ”
Lâm An: "Đừng đùa nữa. Con nhiều nhất chỉ thể sống đến trăm tuổi."
Vinh Địch : "Em ? ”
Sợ khác y là yêu quái ngàn năm, vẻ mặt y đầy đắc ý khoe khoang.
"Vinh , đừng đùa với Lâm An như . Nó hiểu ." Văn Vũ vội vàng tới, giải thích vài câu.
"Các thật sự nuôi nó như con luôn ."
Vinh Địch thể tưởng tượng nổi, Ứng Thần lạnh lùng phía Văn Vũ, : "Bạn già, định cảm ơn hả? Sao bày cái vẻ mặt thúi thây thế. Không thể với với bạn già tẹo ?"
Ứng Thần cụp mắt y, đối với Văn Vũ : "Mọi chuyện , còn việc ngoài một chút. ”
Ứng Thần việc gì , vì duy trì phận của cùng tài phú sản nghiệp phận , cũng một hoạt động xã hội giao tiếp với con .
Vinh Địch xong nhảy xuống từ bàn học của Lâm An, theo Ứng Thần cửa: "Ông việc thật? sợ một ở đây gì tiểu quỷ của ông ?"
Ứng Thần liếc y một cái, cửa biến mất.
Vinh Địch cảm nhận một lát, bao nhiêu km xung quanh cũng phát hiện thở của Ứng Thần, đành lắc đầu thái độ thờ ơ của thằng bạn già: "Vô tình, ổng thật . Nói , cảm ơn như thế nào? ”
Văn Vũ tủ lấy một bộ ấm , pha cho Vinh Địch : "Nếu Vinh ghét bỏ, thể vẽ cho một bức tranh để cảm ơn ? ”
Vinh Địch : "Rất đáng. Hạ Mộc năng khiếu, thành danh là chuyện sớm muộn. Bây giờ bắt đầu sưu tầm tranh của , chờ đ.á.n.h giá cao sẽ kiếm chút tiền. ”
"Vinh cứ đùa."
Văn Vũ khẽ pha cho Vinh Địch một ấm . Sau khi hỏi Vinh Địch vẽ loại gì, lấy giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh sơn dầu từ trong phòng , ở trong đại sảnh trò chuyện với Vinh Địch vẽ tranh.
Cậu như vô tình hỏi một câu: "Lúc là Vinh là cố ý cho chuyện cỏ Tuyết Linh ?"
Vinh Địch nghiêng đầu như : "Cậu cứu con rồng , chỉ đường cho mà thôi. Cậu hỏi như , là nhớ tới cái gì ? ”
Văn Vũ lắc đầu: "Vậy cuối cùng cứu ? ”
Vinh Địch ngừng , hồi lâu y buông cái chén trong tay xuống : "Cậu c.h.ế.t . Là do ngã từ vách núi xuống mà c.h.ế.t, bởi vì chỗ đó và Ứng Thần đều thể đến , cho nên Ứng Thần tìm thấy t.h.i t.h.ể , cũng cho . ”
Văn Vũ: "Sau khi c.h.ế.t, Ứng Thần cứu ? ”
Vừa Vinh Địch thẳng thắn thừa nhận chuyện y gián tiếp hại c.h.ế.t Văn Vũ, cũng sẵn sàng chuyện Văn Vũ sẽ chất vấn y, nhưng ngờ đứa nhỏ còn đang lo lắng cho Ứng Thần khi c.h.ế.t.
Y nhạo một tiếng: " Cậu khiến Ứng Thần g.i.ế.c chịu tội nghiệt, cho nên, c.h.ế.t, việc c.ắ.n trả cũng cởi bỏ."
Thì , hái cỏ Tuyết Linh thể cứu Ứng Thần. Nếu hái ở nơi nguy hiểm như , một bình thường dễ c.h.ế.t. Chỉ cần c.h.ế.t, bệnh của Ứng Thần sẽ chữa khỏi.
Văn Vũ hiểu ý đồ của Vinh Địch , thản nhiên hỏi: "Đây là nguyên nhân giờ vô duyên vô cớ giúp ? Muốn bù đắp cho ? ”
Vinh Địch : " bao giờ nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy với , chỉ cần thể cứu bạn già của , chỉ là một con , mất mạng thì thôi. Chỉ là nghĩ tới khi rời , Ứng Thần điên như , điên tới mức bằng để cho tiếp tục c.ắ.n trả còn vui vẻ hơn . ”
" tự hành động, tự cho là đúng."
Y khổ, Văn Vũ hỏi: "Hận ? Định g.i.ế.c ? ”
Văn Vũ tiếp tục vẽ tranh, sắc mặt chút gợn sóng lắc đầu: "Chắc chắn Ứng Thần càng hận hơn.”
Bởi vì kiếp , nếu cái c.h.ế.t của thể giải thoát cho Ứng Thần, cũng sẽ lựa chọn bằng lòng c.h.ế.t..
khi c.h.ế.t, Ứng Thần thì .
Vinh Địch : " , nếu là hại c.h.ế.t nhất định sẽ g.i.ế.c . Chúng là lâu như c.h.ế.t coi như là một loại giải thoát. c.h.ế.t ngay bây giờ. cũng bảo vệ, c.h.ế.t cũng sẽ khổ sở, lẽ cũng sẽ điên lên giống như Ứng Thần khi đó. ”
"Cậu sẽ những chuyện cho Ứng Thần ?" Y nghiêm túc Văn Vũ, mong câu trả lời.
Vinh Địch là vì cứu Ứng Thần, mà cũng là vì cứu Ứng Thần. Xuất phát điểm giống , Văn Vũ thể hận y , chỉ là đau lòng cho Ứng Thần khổ sở tìm .
Văn Vũ liếc xéo y: " trí nhớ, nên những gì là sự thật . Cho nên cũng sẽ mù quáng . ”
Vinh Địch hồi lâu mới dời tầm mắt chằm chằm thiếu niên, cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ, cúi đầu một câu: "Cậu cần gì cứ gọi , sẽ cố gắng hết sức giúp . ”
Văn Vũ nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục vẽ tranh.
Vinh Địch ngừng về chủ đề , đại sảnh lâm an tĩnh quỷ dị. Làm cho bầu khí khá lúng túng.
Văn Vũ chủ động tìm đề tài, hỏi: "Vừa bảo vệ, là thầy Hạ Mộc hả? ”
"Là ."
Vinh Địch bởi vì áy náy mà vô cùng thẳng thắn với Văn Vũ, trong giọng cũng chút bối rối: " để ý tới , còn đề nghị chỉ bạn bè. Thật hiểu trong đầu nhân loại đang suy nghĩ cái gì, dù cũng thời gian ở bên , tùy . ”
Văn Vũ nguyên nhân Hạ Mộc để ý tới Vinh Địch, cũng là vấn đề mà chính đối mặt.
Buổi tối hôm , Ứng Thần về đến nhà tìm Văn Vũ trong phòng tranh, gần hôn thiếu niên như , hôn lên trán tóc . Hai tay đặt ở eo nhẹ nhàng di chuyển xuống, lấy thứ trông giống như cái nút màu đen trong túi quần của Văn Vũ.
Văn Vũ hề , hai tay đẩy Ứng Thần quấn lấy , : "Ứng Thần, em nghĩ đồng ý một yêu cầu của em. ”
Ứng Thần lặng lẽ đặt thứ trong lòng bàn tay, hỏi: "Chuyện gì? ”
Văn Vũ: "Bây giờ em thể cùng , nhưng nếu một ngày nào đó em già , hãy cho phép em rời xa ."
Ứng Thần nắm lấy tay thiếu niên bỗng nhiên dùng sức: "Vì ? Là Vinh Địch gì với em ? ”
Cổ họng Văn Vũ chua xót, chỗ khác: "Không để cho thấy bộ dạng già nua của em. ”
Ứng Thần thở một thở run rẩy, cúi đầu : "Em cảm thấy ở sẽ khổ sở lắm ? ”
Văn Vũ đột nhiên ngẩng đầu .
, , nhưng Ứng Thần vẫn còn ở trong trí nhớ của hai , thứ hai sự im lặng tra tấn, trải qua năm tháng hết ngày đến ngày khác.
Ứng Thần xoa xoa đầu : "Như cũng một thỉnh cầu, cho phép già cùng em nhé. ”