Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-12-13 13:32:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Văn Vũ quả thật cần nhanh chóng thành danh sách đơn hàng. Hơn nữa Lâm An đại khái là do mới tỉnh , thể dễ mệt mỏi, ăn cơm xong bắt đầu buồn ngủ.
Văn Vũ suy nghĩ một chút, với Lâm An: "Anh vẽ bản phác thảo , lát nữa đến với em. Nếu em buồn ngủ thì ngủ một chút. "
Ánh mắt Lâm An đen nháy sáng ngời, chân thành chút cảm xúc nào, như là ý ghi sâu trong lòng.
Làm cho Văn Vũ nỡ, dặn dò bác Triệu: "Bác chăm nó cho , nếu chuyện gì lập tức gọi cháu nhé. "
Còn cảnh cáo Ứng Thần: "Anh cũng đối xử với nó một chút. Đừng nó sợ, đừng hung dữ với nó. "
Ứng Thần nắm lấy tay , dẫn rời : "Yên tâm, tỉnh cũng tỉnh , đừng lo lắng chuyện linh tinh nữa. Đi , tiên việc của em .. "
Lâm An tỉnh , giống như một tia nắng chiếu trong lòng Văn Vũ, mờ mịt trong lòng đều tiêu tan.
Cũng cho tâm trạng lúc vẽ tranh của trở nên thoải mái hơn, chỉ qua vài giờ đồng hồ thuận lợi thành mấy bản phác thảo, trực tiếp gửi tới Từ Thành.
"Hôm nay vẽ tới đây thôi, chỗ nào cần sửa thì với em, mai em sửa."
Từ Thành tiếp nhận tài liệu mở xem, kinh ngạc: "Em vẽ nhanh quá! Trông lắm, bây giờ chuyển tiếp cho khách hàng. Định kết thúc công việc ở đây ư? Chiều việc ? "
Văn Vũ suy nghĩ chốc nữa còn sóc Lâm An, trả lời :
"Gần đây em một việc . Tạm thời đừng nhận đơn đặt hàng mới cho em, em sẽ thành tất cả chỗ cho càng sớm càng ."
Từ Thành dò hỏi tới cùng: "Em bận việc gì? Anh thể giúp gì cho em ? "
Văn Vũ: "Cũng gì đúng , trẻ con học chuyện, cần dạy như thế nào ? "
Từ Thành: "Trẻ con á? Em lấy đứa bé ở ? "
Văn Vũ: "Con nhà họ hàng. "
Từ Thành nghĩ nhiều: "Vậy cũng đơn giản, em tìm sách thiếu nhi mạng, tùy theo lứa tuổi mà chọn nhiều loại sách."
Lâm An cơ thể lớn, nên học kỹ năng sống nhanh, nhưng kiến thức học từ những điều cơ bản.
Sau khi lời khuyên của Từ Thành, mua một sách giảng dạy lớp 1 tiểu học, sách vẽ và xây dựng kế hoạch giảng dạy。
Sau đó, phát hiện rằng Lâm An thực sự học nhiều thứ trong một buổi sáng.
Văn Vũ tìm Lâm An trong sân bên ngoài biệt thự.
Cậu thấy Lâm An buổi sáng chỉ thể giường, giờ đang bước vững vàng con đường đá trong hoa viên, bé tràn đầy tò mò về thế giới , nó quan sát khắp nơi, mò lấy lá cây.
Bác Triệu theo phía nó, kiên nhẫn với nó hoa hoa cỏ cỏ mà nó chạm là cái gì.
Mà Ứng Thần ghế mây sân thượng râm mát uống , thấy , vẫy tay với , vỗ vỗ chiếc ghế mây bên cạnh: "Tiểu quỷ, đây. "
Văn Vũ ) chút suy nghĩ tới, xuống bên cạnh : "Lâm An học nhanh thật đấy, dạy nó như nào thế? "
Ứng Thần rót cho thiếu niên một chén xanh: "Nó còn học nhiều đó. Em gọi tên nó thử xem. "
Văn Vũ: "Lâm An. "
Lâm An đang ở bên ao nhỏ xem cá vàng, lập tức đầu , khi thấy Văn Vũ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vui mừng, hét một tiếng: "Anh. "
Chạy về phía .
Lâm An gọi là , cũng tệ. Văn Vũ nghĩ, thấy Lâm An chạy đến mặt thành thành thật thật , quy củ gọi Ứng Thần một tiếng:
"Anh rể."
Văn Vũ: Anh rể?
Danh hiệu khiến hiểu đỏ mặt.
Cậu đang chất vấn Ứng Thần, dạy nó cái gì hả, Ứng Thần nhàn nhạt với bác Triệu: "Đừng dạy nó gọi loạn. "
Bác Triệu buộc cõng nồi: "Vâng, chủ nhân. "
Thì là bác Triệu dạy.
Văn Vũ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thử hỏi năng lực ngôn ngữ của Lâm An: "Lâm An, mệt ? "
Lâm An ngoan ngoãn: "Không mệt. "
"Có đói ? Hôm nay em ăn gì? "
" Em đói, ăn cháo, trái cây, canh trứng, sữa" Lâm An nghiêm túc suy nghĩ, nhớ tất cả các loại thực phẩm nó ăn ngày hôm nay.
Trông chẳng còn giống một đứa trẻ dốt nát nữa, ngược giống như là học sinh khát vọng học tập mạnh.
Văn Vũ cực kỳ kinh ngạc, xem ngày mai kế hoạch học tập mà đưa thể thực hiện .
Cậu hỏi thêm: "Ngoài việc ăn uống, hôm nay em còn học những gì?" "
Lâm An : "Anh là trai em, em lời ."
Sau đó thu hồi nụ quy củ về phía Ứng Thần: "Anh thì là chồng của , em nên gọi là rể. "
Văn Vũ yên lặng cho bác Triệu một ánh mắt cảnh cáo.
Bác Triệu sinh tồn trong khe hở, chỉ thể tui tủi cõng nồi: " sai , Văn thiếu gia. "
Sự tiến bộ nhanh chóng của Lâm An luôn khiến Văn Vũ cao hứng.
Cậu cảm ơn Ứng Thần: "Phiền dạy nó nhiều như , với tốc độ , nó thể thích nghi với cuộc sống nhanh."
"Sau khi nó học xong giáo d.ụ.c cơ bản ở nhà, em đưa nó đến trường để nó tiếp xúc nhiều hơn với con và xã hội. Không chỉ theo em như kiếp . Em hy vọng nó thể tự do những gì nó và cuộc sống của riêng ."
Anh cũng ý định đó.
Ứng Thần cực kỳ tán thành ý kiến của Văn Vũ, kiềm chế : "Anh ủng hộ em, em thế nào cũng . "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-than-da-goi-ten-toi/chuong-36.html.]
"Anh giám đốc một trường tư thục, đến lúc đó thể đưa Lâm An đến trường đó học tập. Tuổi của nó còn nhỏ, gửi đến trường trung học cơ sở cũng vấn đề gì."
Văn Vũ lo lắng: "Vậy phận của nó thì ? "
Dù , thế giới vô duyên vô cớ thêm một tên là Lâm An.
Ứng Thần đưa tay lên v**t v* đầu thiếu niên, nhẹ nhàng xoa xoa: "Yên tâm, loại chuyện giao cho . "
Trong lòng Văn Vũ cảm động, thể cảm kích. Chuyện của Lâm An, Ứng Thần vì mà bỏ quá nhiều tinh lực, kế tiếp còn phiền .
Thiếu niên cúi đầu, thì thầm: "Cảm ơn . "
Nói xong cảm thấy thái độ như đủ chân thành, ngẩng đầu Ứng Thần nghiêm túc một câu: "Thật sự cảm ơn . "
Tay Ứng Thần còn đặt ở đỉnh đầu thiếu niên quấn quanh sợi tóc của , thiếu niên rụt rè đỏ mặt, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một nụ , cúi đầu hôn lên trán thiếu niên, hỏi:
"Vậy lời cảm ơn tối nay, thể nhận hơn một chút ?"
Trái tim Văn Vũ đột nhiên căng thẳng: Nhận hơn một chút? Ý là hôn nhiều thêm á hả?
Dù đều là hôn, hôn nhiều một lát cũng .
Thiếu niên lời nào, xa cảnh sắc hoa viên nhuộm đỏ bởi hoàng hôn, tự nhiên sờ đôi tai đỏ bừng của .
Năng lực học tập của Lâm An thật sự mạnh, Văn Vũ dạy nó cái gì nó lập tức thể nhớ. Như một miếng bọt biển khô, thể hấp thụ tất cả tri thức và kiến thức lúc nhúng .
Có thể quần áo, giày dép của riêng nó, cần sự giúp đỡ của khác. Tự dùng muỗng đĩa lúc ăn cơm chiều, ăn tối thì ăn đồ ăn của trưởng thành.
Trước khi ngủ, Văn Vũ lo lắng vấn đề cuối cùng của : rửa mặt, tắm rửa.
Cậu chuẩn một bộ đồ ngủ cho Lâm An kéo nó phòng tắm: "Đến đây, để dạy em cách tắm. Bắt đầu ngày mai. Em học thật , tự tắm rửa, ? "
Lâm An lời: "Vâng, Anh Văn Vũ. "
Văn Vũ: "Nào, em c** q**n áo ."
Lâm An: "Vâng. "
Sau khi Ứng Thần xảy chuyện gì, sắc mặt biến đổi, vội vàng phòng ngủ của Lâm An, đưa lưng về phía cửa phòng tắm , hét: "Tiểu quỷ, ."
Văn Vũ đang điều chỉnh nhiệt độ nước bên trong, tiếng nước ào ào khiến hét lớn: "Có chuyện gì ? "
"Đi ngoài."
Không giống với giọng trầm của Ứng Thần lúc ban ngày, mà giống như là chút lo lắng lạnh lùng.
Văn Vũ cay mày, tắt vòi hoa sen ngoài: "Có chuyện gì ? "
Ứng Thần nắm lấy tay , đ.á.n.h giá từ xuống : "Để Triệu Bá Dương dạy nó tắm rửa. "
Văn Vũ: "Ai dạy mà chả giống ? "
"Không giống."
Trong thanh âm Ứng Thần chút bất bình vui: "Tuy rằng hành vi của nó như là một đứa trẻ, nhưng kiểu gì cũng là một thằng con trai mười mấy tuổi."
Văn Vũ phản ứng một hồi lâu, mới hiểu ý tứ của Ứng Thần.
Hình như là đang ghen vì tắm cho Lâm An.
Cậu buồn : "Em với nó quan hệ gì, cũng , hơn nữa em là trai của nó, chăm sóc nó là chuyện nên . "
Ứng Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y : "Để Triệu Bá Dương dạy nó, ? "
Văn Vũ suy nghĩ trong chốc lát: "Anh cũng , tuy rằng tâm trí còn đuổi kịp, nhưng nó cũng là thể của một thằng con trai mười mấy tuổi. Giao cho Triệu Bá Dương, em yên tâm lắm. "
Không là tín nhiệm bác Triệu, mà là lời Ứng Thần cũng nhắc nhở .
Lỡ như tâm trí Lâm An khi thành thục để ý chuyện thì bây giờ?
"Đối với Lâm An mà , em là trai, là . mà, bác Triệu thì khác. "Văn Vũ kiên trì suy nghĩ của , nhịn dỗ Ứng Thần.
Cậu kiễng mũi chân, khẽ hôn lên khóe môi Ứng Thần, nhẹ giọng : "Em dạy nhanh thôi, thể đây chờ em."
Cậu tránh thoát tay Ứng Thần, : "Chờ kết thúc em cảm ơn , thể nhận cảm ơn thêm 2 . "
Văn Vũ phòng tắm, khi đóng cửa , bắt đầu dạy Lâm An cách sử dụng vòi hoa sen và bồn tắm, thế nào để nhận sữa tắm và dầu gội đầu.
Sau đó bảo Lâm An c** q**n áo , chỉ nó tắm rửa như thế nào. Trong suốt quá trình, chỉ thấy Lâm An xương tứ chi mảnh khảnh, gầy đến nỗi xương nhô .
Cũng may Lâm An trí nhớ cơ bắp, dạy một lập tức thể học , động tác tuy rằng cứng ngắc, nhưng coi như là tự tắm rửa.
Lúc Văn Vũ , quần áo thấm ướt nhiều, từng bước sàn nhà đều để vết nước
Ứng Thần rời khỏi phòng từ lúc nào.
Văn Vũ phòng ngủ lầu một trống rỗng mím môi . Cậu đưa Lâm An đồ ngủ xong giao cho bác Triệu.
Sau đó mặc quần áo ướt lên lầu. Đi đến phòng ngủ của thì dừng . Cậu Ứng Thần ở trong phòng ngủ chờ .
Khi tay thiếu niên đặt tay cầm cửa phòng ngủ, như dự liệu sắp xảy chuyện gì, trái tim khống chế mà đập thình thịch.
Đột nhiên, cửa từ bên trong mở , tay thiếu niên còn nắm tay cầm kịp ấn xuống, thể theo lực mở cửa, mà lao nhanh phòng ngủ.
Cổ tay rõ ràng một bàn tay thon dài trắng lạnh bắt lấy, kéo thật mạnh. Cậu lao một vòng tay rộng rãi và vững chắc.
"Ứng Thần."
Thiếu niên kinh hô: "Ôi. "
Cửa phòng đóng đồng thời nặng nề đè tường, Ứng Thần cúi đầu c.ắ.n cánh môi .