Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-12-13 13:31:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm An mang tiếng cho Văn gia, im lặng chịu hình phạt ngậm miệng , càng thừa nhận tội trạng kẻ thi hình bắt nó nhận.

sự cứng rắn của nó cũng cho những kẻ thi hình càng thêm bạo ngược, bọn họ vứt bỏ roi trong tay, lấy một cây than củi đỏ từ trong chậu than, giơ lên mặt Lâm An, nhe răng nhe răng : "Miệng cứng đúng , để cho tiểu thiếu gia thử cái ."

Nói xong đợi Lâm An phản ứng , cục than nóng bỏng trực tiếp đè lồng n.g.ự.c gầy guộc của nó. Sau tiếng gào thét t.h.ả.m thiết, Lâm An trói giá hình xụi lơ như một con búp bê vải rách, ngất xỉu.

Tiếng than xèo xèo cháy da thịt và mùi khét vẫn vang lên trong ngục tối.

"Lâm An, Lâm An".

Đồng t.ử Văn Vũ giãn , thiếu niên lớn lên trong lễ nghi giáo dưỡng bao giờ đến sự tàn nhẫn của bản tính con . Cơn tức giận đè nén khiến gầm lên: "Đồ khốn, ngươi ! Ta g.i.ế.c ngươi! Ta g.i.ế.c ngươi!"

Mà trong mắt những đó, bộ dáng của chỉ là một thiếu niên yếu đuối bất lực la hét, khuôn mặt trắng nõn thanh tú mang theo cừu hận ngập trời đối với bọn họ sinh bất kỳ uy h**p nào. Ngược k*ch th*ch một loại ngược đãi khác.

"A, mới phát hiện tiểu thư đồng Văn gia cũng tuấn tú nha. Để ông đây một chút. ”

Bọn họ tới cửa nhà lao Văn Vũ, mang theo thở gian tà cho buồn nôn: "Bình thường hầu hạ chủ t.ử ngươi như thế nào? Cũng đến hầu hạ ông đây như thế, ông đây thoải mái, bảo đảm để cho ngươi chịu khổ chịu tội. ”

Nói xong, bọn họ thật sự tới mở phòng giam của Văn Vũ.

Thiếu niên quân t.ử khiêm tốn căn bản hiểu "hầu hạ" trong miệng những ý gì, chỉ cảm thấy bọn họ miệng đầy dơ bẩn, nổi tai. Thẳng đến khi bọn họ vươn tay về phía , c** q**n áo của , Văn Vũ ghê tởm cơ hồ nôn .

"Lăn! Cút ngay!" ”

Cậu lạnh giọng hét lên. Cố gắng thoát , liều mạng chiến đấu với những tên đàn ông trưởng thành . Thân thể thiếu niên gầy gò nhưng hề yếu đuối, mang theo lửa giận thà ngọc vỡ quyết tuyệt, thế nhưng cũng cho tên đàn ông cách nào chống đỡ.

Lâm An hôn mê tiếng đ.á.n.h cho thức tỉnh, thấy thiếu gia yếu đuối cùng mấy tên đàn ông đang đ.á.n.h , nó tức giận hét lên: "Dừng tay, đừng đụng ."

Thân thể nó như nhưng vẫn bảo vệ thiếu gia, dùng hết khí lực nhào về phía những tên đàn ông , liều mạng bóp cổ một , khàn giọng hét lên: "Các ngươi hướng về phía , đừng, đừng động đến ! Đừng chạm !"

"Thằng ch.ó , còn c.h.ế.t!"

Tên đàn ông bóp cổ tức giận, quật ngã Lâm An xuống đất, khiến thể của nó vốn suy yếu thoi thóp tàn.

"Lâm An!"

Văn Vũ điên cuồng xông tới cưỡi nọ, nắm chặt nắm đ.ấ.m liều c.h.ế.t mà đ.ấ.m xuống mặt tên đó.

Cậu nghĩ, hôm nay đại khái sẽ c.h.ế.t ở đây, nhưng kéo những kẻ chôn cùng và Lâm An.

"Làm gì ! Dừng cho ! ”

Cửa đại lao đột nhiên đẩy , một toán quan binh cầm kiếm xông . Bọn họ thấy một thiếu niên mặc vải thô đang đ.á.n.h nha dịch, nhanh chóng rút đao kiếm dí lên thiếu niên. Thiếu niên áp chế, dẫn đầu ghét bỏ mặt đất đẫm máu, hỏi: "Lộn xộn thành cái dạng gì! Vị thiếu gia Văn gia ! ”

Người dẫn binh rõ ràng thiếu niên mắt là Văn Vũ, phân phó nha dịch: "Mau mang ngoài cho . ”

Nha dịch Văn Vũ đ.á.n.h cho mặt đầy máu, lên nịnh: "Đại nhân, bên thẩm vấn ư? Sao mang ? ”

Quan viên dẫn đầu binh lính kiên nhẫn giải thích: "Yêu ma ở hạ giới phía nam náo loạn đến mức nước lũ ở Nam Giang bùng nổ, yên bình. Bên yêu ma thích nam sắc, tế cho một vị thiếu niên. Còn xuất , bộ dạng tuấn tú. ”

"Không vị đích thiếu gia Văn gia tư chất phi phàm ? Trong triều thương lượng tế cho yêu ma ."

Mấy thi hình hai thiếu niên mặt đất sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, luống cuống tay chân, nhất là "Văn gia thiếu gia" bọn họ đ.á.n.h cho thể còn da thịt, đưa tế trấn an yêu ma đây.

Một nha dịch tương đối thông minh, : "Đại nhân, nơi dơ bẩn, ngài bên ngoài nghỉ ngơi , chúng lập tức đưa Văn thiếu gia cho ngài."

Sau đó, thương lượng một chút, bọn họ bắt Văn Vũ mặt đất uy h**p: "Sau ngươi chính là Thiếu gia Văn gia. Dám lung tung một chữ, vị chủ t.ử nhà ngươi cũng đừng nghĩ sống, hiểu ?! ”

Lâm An chịu cực hình, chút thương tổn trở về Văn thiếu gia.

Muốn để một mạng sống, đưa tế cho một yêu ma là cái gì.

Văn Vũ lạnh: "Để thế 'thiếu gia' tế? Được, thể. ”

Cậu chỉ Lâm An mặt đất, dùng từng chữ từng chữ uy h**p những : " nếu các còn dám động nó, sẽ đem theo quỷ tới xé xác các cùng với cả gia đình các ngươi!"

Mấy nhạo: "Vậy ngươi cũng sống sót từ trong tay yêu ma , chừng đưa tới nơi nuốt sống , ha ha ha ha ha..."

Cậu đương nhiên sống sót, bất luận vị yêu ma đáng sợ cỡ nào, đều nghĩ cách sống sót.

Cậu cứu Lâm An, báo thù gia tộc.——

Ký ức quá khứ của Lâm An một nữa gợi lên, loại cảm xúc cực đoan thống hận và sự bất lực của bản nữa ập tới, khiến thiếu niên bàn mà lưng run lẩy bẩy.

Từ nhỏ ngoan cố hiểu , đủ mạnh mẽ để bảo vệ bản và những xung quanh. Cậu luôn nghĩ rằng đó là do cha ở cạnh.

Thì là do hận sự bất lực của kiếp .

"Mẹ kiếp, Văn Vũ ?"

Sự khác thường của khiến cho triệu Lỗi cùng bàn chú ý, cuống quít đẩy cánh tay lo lắng hỏi: "Cậu chứ? đến phòng y tế ? ”

"Tớ ."

Văn Vũ trầm giọng , kiềm chế thể run rẩy chậm rãi dậy: "Tớ ngoài, giáo viên tới thì giúp tớ xin nghỉ. ”

Đồng thời, tin tức nóng hổi mới nhất cũng nhanh chóng lan truyền mạng:

Mười một giờ sáng nay, Lâm Bác Thành tự sát bằng cách đập đầu tường trong bệnh viện tâm thần, khi c.h.ế.t, một bức thư thú tội.

Thư thú tội cho : Ba năm , tự tay đổi trứng vụn trong chai gia vị của vợ cũ thành bột hạnh nhân. Để vợ điểm tâm, cố tình trả lời điện thoại của vợ cũ, bỏ lỡ thời gian điều trị nhất.

Chính tự tay g.i.ế.c vợ cũ của hòng thể kết hôn với một phụ nữ khác, chiếm đoạt bộ gia sản. Để chuộc tội, khi gã qua đời, tất cả tài sản tên gã sẽ quyên góp cho xã hội.

Cùng lúc mạng nhiều lời mắng nhiếc, linh hồn lệ quỷ Từ Tĩnh an ủi dần dần tiêu tán. Mà Văn Vũ cũng nhớ quá khứ nhiều hơn từ việc va chạm linh hồn tiêu tan.

Cậu đến thư viện trường học, tìm thấy một góc , lặng lẽ xuống, tiêu hóa những ký ức .

"Tiểu quỷ, ?"

Trong ký ức, là thanh âm trầm thấp của Ứng Thần gọi . Âm thanh xuyên thấu trong đại điện yên tĩnh rộng lớn.

Thiếu niên hoảng sợ, đầu đàn ông mặc áo đen trong đại điện cổ kính, cố nén hoảng sợ giả bộ ngoan ngoãn : "Không ngài còn những câu chuyện xưa thú vị của ? Ta chợ mua thêm một ít thoại bản về kể cho ngài . ”

"Ta theo ngươi."

Người đàn ông trở nên trầm tĩnh về phía .

"Không, cần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-than-da-goi-ten-toi/chuong-32.html.]

Cậu cuống quít xua tay: "Ngài còn cần tĩnh dưỡng thể, mùi hương phàm tục trong nhân gian sẽ khiến ngài thoải mái. Ta pha thơm cho ngài, ngài uống xong một ấm thể trở . ”

Người đàn ông thiếu niên trắng nõn như ngọc hai mắt đen kịt, chần chờ gật đầu: " Nhớ trở về sớm. ”

"Vâng, ngài yên tâm, còn trở về quét dọn đại điện cho ngài."

Văn Vũ với , xoay rời , mang theo một cái túi vải lưng.

Sau khi bước khỏi đại điện, khuôn mặt tươi ôn nhuận như ngọc của thiếu niên biến mất giống như gió thổi bay. Thay đó là vẻ mặt âm lãnh sát khí bừng bừng.

Cậu mất một đoạn thời gian, mới nhận rõ diện mạo yêu ma tên là Ứng Thần . Cậu Ứng Thần cô tịch còn nhập ma khiến tổn thương linh khí.

Cho nên dùng cử chỉ mềm mại lấy tín nhiệm của Ứng Thần. Để , cho phép tự do đại điện.

Bây giờ, sẽ cứu Lâm An. Cậu đến tòa thành nhỏ , tìm địa lao giam giữ và Lâm An vài ngày .

Tên cai ngục còn nhớ rõ thiếu niên tuấn tú đưa tế. Cho nên khi xuất hiện mặt những , họ hoảng sợ ngã từ ghế mây xuống đất: "Ngươi, ngươi, ngươi còn sống? Đáng yêu ma ăn mới . ”

Văn Vũ lạnh lùng bọn họ: "Lâm An ? ”

"Lâm An?" Mấy tên đàn ông mặc đồ nha dịch ngươi , ngươi. Bọn họ đương nhiên Lâm An trong miệng Văn Vũ là tiểu hài t.ử bọn họ hành hạ vài ngày .

Một lắp bắp: "Đã như thể cứu sống . Hắn, trốn thoát khỏi quỷ ? ”

Văn Vũ đầu óc ù ù, thanh âm run rẩy c.ắ.n răng: "Các ngươi , Lâm An ?!”

Một nha dịch bất mãn chỉ một góc tường, : "Người ở đó, ngươi đến vặn an táng cho chủ t.ử ngươi . ”

Nơi đó, một cuộn cỏ tồi tàn cuốn lấy một ảnh gầy yếu, đuôi áo bào gấm lộ bên ngoài chiếu cỏ cùng với đôi chân đầy máu.

Đó là quần áo của Văn Vũ, là Lâm An vì đổi phận mà mạnh mẽ lột khỏi , quấn quanh .

"Đám khốn nạn các ngươi!"

Văn Vũ điên . Cậu mất trí rút hai con d.a.o găm khỏi túi, điên cuồng đ.â.m .

Đám nha dịch ngờ thiếu niên đột nhiên nổi lên bạo ngược, kịp nghĩ tới việc chạy trốn đ.â.m xuyên qua cơ thể. Máu nóng phun , trong nháy mắt mặt mũi thiếu niên nhiễm đỏ.

Cậu để ý, chỉ nghĩ Lâm An còn, báo thù.

Rốt cuộc nơi cũng là chỗ của quan phủ, náo loạn lập tức thu hút nhiều quan binh cầm đao thương xông tới.

Thiếu niên mất lý trí mang theo đao thương khống chế, hung hăng đè mặt đất.

Khi một lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo sắp đ.â.m thẳng cơ thể . Đột nhiên, một trận cuồng phong dữ dội thổi tới, khiến vững, tầm mắt mờ mịt.

Trận cuồng phong quét qua, mặt đất đầy xác .

Thiếu niên mặt đất, trơ mắt tên lính đang cầm kiếm đ.â.m n.g.ự.c thì đột nhiên dừng , đó ngã xuống.

Cậu thấy phía nọ là một đàn ông mặc áo đen, giữa những xác c.h.ế.t đầy đất . Người đàn ông từ đến nay trầm tĩnh lạnh lùng như băng, giờ phút trong mắt chút vội vàng lo lắng.

Hắn đưa tay : "Ngươi chứ?"

Một khắc , phẫn nộ bất lực đè nén trong lòng thiếu niên nháy mắt sụp đổ, mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Cậu Ứng Thần mang về đại điện, cùng trở về còn Lâm An bọc trong chiếu cỏ.

Cậu tắm rửa sạch sẽ cho Lâm An, mặc áo quần tươm tất cho nó, chải tóc dài như cỏ khô của bó, đến bên cạnh Ứng Thần, hỏi: "Ngài thể cứu sống nó ?"

Ứng Thần: "Linh hồn của nó tiêu tán, nhưng nếu thể tìm , cũng thể. ”

Thiếu niên quỳ gối chân đàn ông áo đen: "Cầu xin ngài cứu nó."

"Ta thử xem."

Lần thử , chính là tiêu hao hơn một ngàn năm linh lực để thể duy trì cơ thể của Lâm An, và công cuộc tìm kiếm linh hồn của nó ở khắp nơi.

Linh hồn Từ Tĩnh tiêu tán, cánh cửa ký ức kiếp của thiếu niên đóng .

Văn Vũ mặt đất ở một góc, đầu chôn thật sâu hai đầu gối thật lâu nhúc nhích.

Ứng Thần giống như ảo ảnh xuất hiện bên cạnh , xổm xuống, khẽ hỏi: "Sao ở đây? ”

Thân thể Văn Vũ lắc lư, nhưng vẫn tiếp tục vùi đầu dậy nổi.

Ứng Thần: "Lại nhớ tới gì ? ”

Văn Vũ: "Tìm linh hồn Lâm An ?"

"Vẫn là lo lắng cho nó như ."

Thanh âm Ứng Thần mang theo nụ rõ: "Đã lột từ trong linh hồn ác linh, chẳng qua hiện tại nó còn là t.h.a.i linh, tỉnh cần tốn chút thời gian.”

Bàn tay đặt đỉnh đầu thiếu niên đang rũ xuống, đầu ngón tay x** n*n sợi tóc mềm mại vụn vặt của : "Vì nghĩ đến Lâm An mà khó chịu như ? Đừng nghĩ nữa, nó sẽ sớm thức dậy thôi. ”

Văn Vũ tiếp tục vùi đầu. Một lúc lâu mới nghẹn ngào một câu: "Có lẽ, em lừa gạt

Trong miệng Ứng Thần, nhu thuận hiểu chuyện, ngoan ngoãn dịu dàng.

tất cả đều là vì sống sót cứu Lâm An mà giả vờ mặt . Cậu thậm chí còn chủ động dụ dỗ đàn ông .

Ứng Thần: "Lừa gạt ? Em nghĩ gì đó? ”

Văn Vũ .

Ứng Thần: "Giữa chúng xảy nhiều chuyện, mà em chỉ nhớ đến một chút thôi. Anh em bao giờ lừa gạt .”

Văn Vũ: " Giữa chúng xảy chuyện gì nữa?"

Ứng Thần nở nụ , bàn tay xoa tóc mềm mại đầu : "Anh , em tin ? ”

Chắc chắn là loại chuyện đó.

Văn Vũ ôm lấy hai đầu gối, buồn bực hỏi: "Bảo dưỡng thể của Lâm An cần nhiều linh lực ?"

Ứng Thần: "Cũng .”

Thiếu niên rốt cục ngẩng đầu lên một chút, nhưng nghiêng mắt chỗ khác, mơ hồ một câu: "Cảm ơn .”

Hai tay Ứng Thần nâng khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên, ngón cái v**t v* bờ môi mỏng, trầm giọng : "Anh đang chờ quà cảm ơn của em."

_______________

Loading...