Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-12-13 13:31:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ khi thấy những chuyện thể diễn tả giữa và Ứng Thần trong ký ức, cảm giác sợ hãi của Văn Vũ đối với Ứng Thần cũng dần tan biến.

mặt luôn sự căng thẳng giải thích , lúc nào cũng ngang ngược với : "Em thấy linh hồn. Nó sắp tỉnh . ”

Ứng Thần vui vẻ sai khiến: "Em thấy như thế nào? ”

Ý nghĩa dường như là hỏi: Muốn hôn em? Hay nắm tay em?

Văn Vũ: "Anh đừng lộn xộn, em đặt tay lòng bàn tay . ”

Quyền chủ động trong tay , cũng tránh cho Ứng Thần đụng .

Ứng Thần ngược càng vui vẻ, rũ mắt thiếu niên ý sâu sắc: "Được. ”

Văn Vũ gạt tầm mắt mong mỏi của , túm ống tay áo kéo đến bàn, ở bên cạnh.

Tay trái đeo vòng nhẹ nhàng đặt lên cánh tay lạnh lẽo của Ứng Thần mặt bàn.

Quả nhiên, chỉ cần chạm Ứng Thần là giống như là mở công tắc gì đó, rào cản mắt biến mất, thể thấy linh hồn nổi trong chai.

Chỉ là , ác linh như sinh động nhưng cuối cùng cũng tỉnh .

Thời gian trôi qua, Văn Vũ vẫn luôn đặt tay lên bàn tay Ứng Thần vô cùng hổ.

Do dự vài phần mới rút tay của , tùy tiện mở một bộ đề ngẫu nhiên bàn , : "Khi nào cô tỉnh thì gọi em nhé."

"Ừm."

Tầm mắt Ứng Thần rời từ tay tới đề thi thiếu niên mở , đó liền còn rời nữa.

Hắn tay thiếu niên cầm bút, đầu bút màu bạc một chuỗi ký hiệu giấy thi. Giống như xem những thứ cực kỳ thú vị, mệt mỏi.

Mà Văn Vũ ánh mắt chút che dấu cho tâm phiền ý loạn, đề cũng thể tập trung tinh thần.

Cậu chịu nổi hỏi: "Anh hiểu về Vật Lý của con ?" ”

Ứng Thần hỏi chút ngạc nhiên, đó chỉ đề : " Chỗ , em đổi công thức sẽ đơn giản hơn."

Sau đó, rút bút khỏi bàn tay của thiếu niên, xoạt xoạt đầy đủ công thức vật lý giấy.

Tiếp tục một phương pháp giải đề khác, cũng khiến cho Văn Vũ vốn vắt óc suy nghĩ lâu giải , đột nhiên hiểu .

Đồng thời cạn lời: Lực hấp dẫn chả là cái gì với thần quái ma thú, hiểu rõ kiến thức khoa học của con thế?

Văn Vũ lấy cây bút của : "Anh tránh , em tự ."

Ứng Thần , nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt ửng đỏ của : "Nhìn kìa, nó tỉnh . ”

"Ừm, thật ?"

Văn Vũ về phía chai nước.

Quả nhiên trong chai dán bùa linh hồn bay bay dần dần hình . Giống như Hoàng Hạ , là một phụ nữ mang thai.

Khi Văn Vũ đưa tay định mở bùa vàng chai , Ứng Thần đang dùng ngón tay cọ mặt bỗng nhiên thu tay .

Trong nháy mắt, thấy gì cả.

Chai trong tay, trống .

Văn Vũ nhíu mày: "Anh! ”

Ứng Thần nhếch khóe môi hỏi: "Muốn gì? ”

Biết rõ còn cố hỏi, Văn Vũ liếc .

Cậu kéo tay lên đặt lên đùi , đó đ.á.n.h rớt bùa vàng chai.

Trong nháy mắt, ác linh mang theo âm lãnh đột nhiên tuôn , lơ lửng trung dần dần biến thành một phụ nữ cách bọn họ xa.

Lúc còn ở trong căn nhà , cảm nhận lệ khí Văn Vũ còn căng thẳng thôi.

Mà hiện tại, chút cảm xúc sợ hãi nào cả.

Chắc là bởi vì Ứng Thần ở đây.

Cậu thấy Ứng Thần chỉ ngước mắt lên, nhàn nhạt liếc mắt ác linh một cái.

Đại khái là loài loài , thể tự động nhận cấp bậc của .

Khí tức nham hiểm của ác linh đột nhiên biến mất, ánh mắt kinh hãi chằm chằm Ứng Thần, cả run lẩy bẩy, rụt một bên dám nhúc nhích.

Cuối cùng giống như cầu cứu về phía Văn Vũ: "Cầu xin , tiên một chuyện, đó xua tán cũng . ”

Đối với Văn Vũ mà , một khi thấy trạng thái thực của ác linh cũng giống như thấy một bằng xương bằng thịt, tránh khỏi sẽ dùng tình cảm hành sự.

Cho nên, trong khuôn viên trường giúp linh hồn nữ sinh siêu độ.

mắt là một phụ nữ hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ váy dài màu trắng rộng thùng thình.

Tóc dài, bụng nhô lên, là một phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i sắp sinh.

Văn Vũ chuyện phần dịu : "Cô đừng sợ, cô gì? ”

" hại c.h.ế.t! Chồng g.i.ế.c , còn g.i.ế.c luôn con! ”

"Lúc m.a.n.g t.h.a.i ngủ cùng con đàn bà khác. Anh , cũng đứa bé trong bụng nữa. ”

Chấp niệm ác linh lưu tại đời khiến chúng nó khó khống chế cảm xúc chính .

Bởi oán niệm của phụ nữ một khi khơi dậy lập tức trở nên uất hận, bộ mặt dữ tợn tố cáo.

Văn Vũ định cô : " Cô đừng nóng vội, chậm rãi . ”

Người phụ nữ cố gắng bình tĩnh, kiềm chế cơ thể run rẩy vì cơn tức giận của , : " m.a.n.g t.h.a.i hơn tám tháng, bác sĩ thể sinh tự nhiên, sẽ sớm chào đón con ."

" thằng đốn mạt trăm phương ngàn kế hại. ghét , c.h.ế.t! Đền mạng cho và đứa bé!"

Oán niệm cũng là cảm xúc chân thật nhất, bởi ác linh dối.

Văn Vũ hiểu , thể vì siêu độ hồn phách của một lệ quỷ mà g.i.ế.c .

"Anh g.i.ế.c cô như thế nào?"

Văn Vũ bình tĩnh hỏi: "Nếu cô để bằng chứng, thể cô lấy bằng chứng chống . ”

"Bằng chứng"

Người phụ nữ thảm: "Anh lấy lý do để dưỡng thai, khuyên nên sống một trong ngôi nhà đó, còn chơi điện thoại di động cho t.h.a.i nhi cố ý tịch thu điện thoại di động của , rút dây cáp trong nhà. ”

" còn tưởng rằng thằng đó yêu thương , yêu thương con, nhưng thật là đang lên kế hoạch sát hại !."

“Sau khi c.h.ế.t, tung cả đống tin tức, còn ở bên ngoài giả bộ đáng thương, là kẻ g.i.ế.c nhưng an ủi, thương cảm”.

“Hầu như ai tin là một kẻ g.i.ế.c b*nh h**n, chiếm nhà lấy hết tiền tiết kiệm của cặp kè với con đàn bà đó"

Ác Linh quá kích động phẫn nộ, chỉ lo bi phẫn mắng chửi, Văn Vũ manh mối chi tiết.

Sau khi tra tên của phụ nữ và đàn ông , tìm kiếm ba năm nhanh chóng thấy tin tức internet.

[Phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i cơ địa dị ứng, ăn nhầm bột hạnh nhân vì tưởng nhầm là trứng vụn* dị ứng nặng, đưa tới bệnh viện để điều trị nhưng kịp, t.ử vong, t.h.a.i nhi tháng tám c.h.ế.t trong bụng. Chồng chạy trăm cây trở về bệnh viện, ôm t.h.i t.h.ể đau đớn vô cùng.]

(Cái Tấn Giang để là Trứng □□, tui cũng tác giả phạm từ gì mà cấm lên mạnh dạn đoán giống bột hạnh nhân thì chắc là trứng vụn, trứng ngiền gì đó =))) )

Người phụ nữ bên cạnh giải thích: " thể ăn nhầm, dị ứng với các loại hạt, từ nhỏ đến năm hơn 20 tuổi cẩn thận lúc ăn uống. Không thể nào bột hạt gì đó trong nhà . ”

"Là thằng khốn vụng trộm mua, cố ý lấy điện thoại di động của sử dụng tài khoản của để mua bột hạnh nhân mạng giả vờ đó là trứng vụn đặt trong tủ, để dùng khi đồ ăn nhẹ."

" tại c.h.ế.t. Khi linh hồn sắp tiêu tan trong khí, trơ mắt lóc dối với , đó là mua, vì điểm tâm cho ."

"Khi đó mới hiểu , là g.i.ế.c !"

hận , thể độc ác như , c.h.ế.t trong bụng cũng con của mà!!!"

Cô quá mức kích động bắt đầu một vòng c.h.ử.i rủa mới, âm thanh nghẹn ngào chói tai chạy quanh phòng, khiến đầu óc Văn Vũ ong ong, đau đớn từng trận.

Ứng Thần Văn Vũ khó chịu, giơ tay lên phụ nữ kích động c.h.ử.i rủa lập tức hóa thành một linh hồn mờ ảo, lơ lửng giữa trung.

Thế giới yên tĩnh trở .

Văn Vũ: "Anh gì cô ?"

"Làm cho cô im lặng."

Ứng Thần , thấy Văn Vũ bất mãn, bàn tay còn đặt ở đùi Văn Vũ, vội vàng xoa xoa như trấn an, : "Văn Vũ, em cần lo."

"Bây giờ oán khí của cô là gì , cũng cần gào thét nữa, ầm ĩ đau não."

nhân tính, nhưng mà, vốn cũng là con .

Văn Vũ bỏ tay Ứng Thần : "Chuyện qua ba năm, thể tìm chứng cứ g.i.ế.c của tên ? ”

Ứng Thần: "Em vẫn còn một đứa nhỏ, thật sự quản chuyện . ”

Văn Vũ: "Không hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, g.i.ế.c thì hình phạt xứng đáng."

Chỉ là bằng chứng.

Phải gì đây?

Thiếu niên nhíu mày, khuôn mặt thanh tuấn mang theo khổ não cùng sầu tư, tựa hồ quên chỉ tiêu tán ác linh vì tìm ký ức mà thôi.

Chỉ là vì để cho lệ quỷ oán khí an ủi, để cho trừng trị xứng đáng.

Linh hồn đầu thai, cho tính cách của trở nên lạnh lùng hơn nhưng đáy lòng vẫn là một tiểu quỷ nhân loại thiện lương.

Ứng Thần nâng tay v**t v* hàng lông mày nhíu của thiếu niên, nhẹ giọng : "Một tên cặn bã còn đáng để em phiền lòng. Cách trừng phạt kẻ ác chỉ thông qua luật pháp của con , mà còn nhiều cách để khiến cho sống bằng c.h.ế.t."

Văn Vũ:?!

Ứng Thần âm thầm g.i.ế.c tên chứ!

Ứng Thần linh hồn đang bay trung, ngữ khí lười biếng nhẹ nhàng một câu: "Cô oán hận như , thể đưa cô tới chỗ tên , để cho cô tự giải quyết."

Còn hỏi Văn Vũ: "Cách , thế nào? ”

Văn Vũ:...

Cậu suy nghĩ một chút, ác linh oán khí ngút trời thét chói tai, đột nhiên cảm thấy đồng tình với vị hung thủ g.i.ế.c .

"Đưa đến ? Chúng còn nhà tên . ”

Ứng Thần lạnh nhạt chỉ chỉ ác linh đang lơ lửng trung, : "Đơn giản, rút ký ức khi còn sống của cô , là thể tìm bộ tin tức về tên . ”

Nói xong, Ứng Thần ngoắc ngón tay xuống, linh hồn lơ lửng trung chợt run lên, phóng ánh sáng.

Ngay đó mặt hai xuất hiện một màn hình, hiển thị ký ức của phụ nữ khi c.h.ế.t giống như một chiếc đèn kéo quân.

Văn Vũ cảnh tượng mắt ngạc nhiên, lúc đang kỹ, Giọng Ứng Thần đột nhiên gấp gáp: "Chờ một chút! ”

"Linh hồn t.h.a.i nhi trong bụng cô vẫn còn."

"Linh khí quen thuộc. Giống như hầu Lâm An kiếp vì cứu em mà c.h.ế.t. ”

Văn Vũ:....

 

 

 

Chương 29

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-than-da-goi-ten-toi/chuong-28.html.]

Lâm An.

Khi Văn Vũ thầm niệm cái tên , trong lòng tràn đầy ấm áp.Hơn nữa Ứng Thần , là vì cứu mà c.h.ế.t. Làm cho càng thêm để ý ký ức về Lâm An.

Mà bây giờ, tìm hồn phách của Lâm An ?

Ứng Thần ngưng thần chăm chú, tin tưởng : "Là nó, giúp em tìm linh hồn nhiều năm như cũng tìm , thế mà tái sinh thành con của phụ nữ . ”

Văn Vũ sốt ruột hỏi: "Bây giờ ? Anh vẫn thể cứu nó ? ”

Ứng Thần gật đầu: "Linh hồn Lâm An còn ở trong bụng phụ nữ oán linh, chờ tiêu tán cô sẽ lột linh hồn Lâm An , bỏ trong thể vốn của nó là . Chỉ là"

"Chỉ là cái gì?"

Ứng Thần: "Nếu như còn ký ức kiếp thì , còn nếu còn ký ức kiếp như em. Thì chúng nuôi nó từ con cho đến khi trưởng thành, giống như nuôi dạy một đứa trẻ. ”

Văn Vũ giật , : "Chỉ cần thể cứu nó, thế nào cũng ."

Lại nghĩ , chuyện , cần Ứng Thần giúp đỡ.

Hơn nữa, Ứng Thần duy trì cơ thể của Lâm An hơn một nghìn năm vì đồng ý yêu cầu cứu Lâm An kiếp của . Thần Ma lợi hại hơn nữa, cũng cần trả giá ít tinh lực.

Cậu ngước mắt Ứng Thần, nhẹ giọng một câu: "Làm ơn, ơn.”

Đôi mắt u ám của Ứng Thần hằn lên một nụ nhàn nhạt, giơ tay xoa đầu thiếu niên.

Quá trình rút ký ức oán hận của phụ nữ đối với Ứng Thần mà là một chuyện đơn giản.

Trên màn hình vô hình mặt, Văn Vũ thấy hình ảnh một buổi chiều ấm áp, phụ nữ mặc một bộ váy trắng đang bận rộn trong phòng bếp.

Bụng nhô lên, khiến cho động tác của cô vẻ cồng kềnh. khuôn mặt tuyệt vời, một khuôn mặt hạnh phúc.

Một chốc cô dường như tìm thấy gì đó, cô xoa bụng bước phòng khách nhấc chiếc điện thoại cố định màu trắng.

"Chồng , trứng vụn mua cho em, để nó ở ?"

Ở đầu dây bên , giọng của một đàn ông vang lên: "Nói với em mà, trong cái lọ thủy tinh ở ngăn thứ hai tủ."

Người phụ nữ một tay xoa cái bụng nhô lên, : "Một m.a.n.g t.h.a.i ba năm ngốc nghếch từng , gần đây luôn quên chuyện."

Người đàn ông: " Em lấy trứng vụn gì đấy?"

Người phụ nữ: "Điểm tâm, em học cách điểm tâm , chờ về cho nếm thử."

Sau khi đàn ông ở đầu thêm vài câu, tâm tình của phụ nữ cúp điện thoại.

Cô ngân nga bài hát, nhẹ nhàng nhà bếp nữa, tìm thấy một lọ thủy tinh bột màu vàng nhạt trong tủ mà đàn ông .

Sau khi mở nắp, phụ nữ gần như xác nhận múc luôn hai muỗng cho khay.

Thời gian trôi nhanh, phụ nữ mang găng tay cách nhiệt lấy điểm tâm nhẹ vẫn còn nóng từ trong lò nướng."

"Bề ngoài cũng tệ lắm, điện thoại chụp cho chồng xem."

Cô nóng lòng nhặt một cái bỏ miệng thổi ăn. vì quá nóng nên cô còn lấy một cốc nước lạnh uống, nuốt chửng cùng với miếng điểm tâm.

"Mùi vị kỳ lạ, chẳng lẽ là do trứng vụn để lâu ngày."

Người phụ nữ nghi ngờ ngửi miếng điểm tâm c.ắ.n một nửa, thăm dò nhét một nửa còn miệng nhấm nháp: "Quên , hương vị cũng ."

Cô vui vẻ cầm thêm một miếng, thổi ăn, xoa cái bụng nhô lên : "Cưng , con mau ngoài gặp ba nha, phai ăn nhiều hơn một chút, khi sinh con sẽ thêm sức mạnh."

Hình ảnh bỗng nhiên đổi, phụ nữ chật vật sấp điện thoại phòng khách.

Cô há miệng th* d*c, hít thở thông, mặt và cánh tay cầm điện thoại nổi lên từng mảng phát ban dày đặc.

Đầu dây bên truyền đến tiếng bíp bíp bíp bận rộn, phụ nữ ôm bụng, khó thở phát âm thanh kêu cứu khàn khàn: "Ông xã, điện thoại, điện thoại con chúng thể . ”

Gọi gọi nhiều nhưng đàn ông vẫn hề trả lời.

Người phụ nữ dường như cuối cùng cũng hiểu nên tìm chồng lúc mà nên gọi cấp cứu.

Chỉ là cô đang thở hổn hển, tay chân gần như mất ý thức, ngón tay run rẩy bấm điện thoại: 1, 2, ngón tay đặt nút 0, còn ấn xuống, điện thoại rơi, phụ nữ ngã xuống đất.

Văn Vũ đang lo lắng xem phụ nữ rốt cuộc thế nào, mắt đột nhiên tối sầm , Ứng Thần ôm trong ngực, một tay che mắt : "Em nên thấy đoạn . ”

Tức là, phụ nữ c.h.ế.t.

Một sinh mệnh cứ như biến mất, chỉ còn linh hồn bi oán thống khổ vương vấn đời .

Tim Văn Vũ như nghẹn : "Tìm địa chỉ của đàn ông đó ?"

"Chờ một chút, sẽ sớm thôi."

Trong bóng tối, Văn Vũ tựa lồng n.g.ự.c Ứng Thần, hai chữ .

Âm cuối dịu dàng, nhẹ nhàng vang vọng trong lồng ngực.

"Tìm thấy . Gã sống trong một khu phố cách đây xa. "Ứng Thần thả Văn Vũ , đồng thời cũng tắt chiếc đèn kéo quân đang chiếu ký ức của oán linh.

"Anh đem oán linh đến bên cạnh tên như thế nào?"

"Sốt ruột thấy kẻ trừng phạt ?". Ứng Thần tự nhiên nhéo mặt thiếu niên: "Đừng nóng vội, đợi đến buổi tối đưa."

Văn Vũ hất bàn tay : "Em cũng .”——

Đến tối, cả hai tay trong tay dạo con phố nhộn nhịp về đêm. Thiếu niên mặc quần jean, áo ngắn tay rộng thùng thình, hình gầy gò pha giữa tuổi vị thành niên và tuổi trưởng thành.

Mà Ứng Thần dáng thẳng tắp cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần tây ủi phẳng phiu.

Hai mỹ nam trai nắm tay dạo như thế , vô luận ở nơi nào thoạt đều sẽ hấp dẫn ánh mắt tò mò đ.á.n.h giá của .

Văn Vũ những qua xung quanh, lo lắng: "Người khác thật sự thấy chúng ?”

"Muốn thử xem ?"

Ứng Thần lôi kéo về phía một cửa hàng hồ lô đường phèn đường phố, đưa tay cầm một chuỗi đường hồ lô màu sắc mê , rút một cây đưa cho Văn Vũ: "Ăn . ”

Chủ cửa hàng kẹo hồ lô còn đang tươi nghênh đón khách hàng, khách đang lựa chọn, đang trả tiền.

Không ai phát hiện Ứng Thần loại chuyện .

Văn Vũ im lặng hồ lô Ứng Thần nhét trong tay, nghiêm túc cảnh cáo : "Anh trả tiền ? ”

"Tích cực quá nha."

Ứng Thần bật . Nhịn nhéo nhéo khuôn mặt đang nhăn của . Từ trong túi lấy điện thoại di động , quét mã QR đặt ở đầu tiệm, thanh toán.

Động tác thuần thục giống như cũng thường xuyên mua sắm mua đồ.

Văn Vũ: "Ngay cả cũng dùng, thích nghi với cuộc sống hiện đại thật.. ”

Ứng Thần cầm di động lắc lư mặt : "Em cái ? Vừa mới học , nghĩ về cũng sẽ dẫn em dạo. ”

"Anh em thích phố xá náo nhiệt như , kiếp thường xuyên em kéo ngoài dạo chơi."

Kiếp , chủ động nhiều chuyện.

Thiếu niên thứ hai cảm thấy áy náy, bỏ qua tầm mắt Ứng Thần đang , cầm chuỗi kẹo hồ lô c.ắ.n một miếng.

Lần cuối ăn hồ lô đường phèn là khi bé lúc ông ngoại còn sống mua cho .

Nhiều năm trôi qua như , chỉ nhớ rõ sơn tra chua, mỗi ăn đều thừa dịp ông ngoại chú ý phun sơn tra , chỉ ăn lớp đường.

Bây giờ chua chua ngọt ngọt, răng dính, một hương vị cho mê.

Ứng Thần biểu diễn ảo thuật, đột nhiên phóng ngang một cái ghế sofa, hỏi : "Có mệt ? tiên xuống ăn xong mới dạo. ”

Đi dạo ?

Văn Vũ trong lòng nổi lên nghi hoặc: "Chúng tới chính sự ? ”

Ứng Thần: "Anh phái nhiều thứ theo dõi đàn ông , hiện tại đang đường từ công ty về nhà, em đợi một chút sẽ lái xe xuất hiện ở ngã tư . ”

Tốt hơn là nên dối em đó.

Văn Vũ trong lòng hừ một câu, sô pha đường phố náo nhiệt c.ắ.n kẹo hồ lô.

Chỉ là, vì thể ẩn giống như Ứng Thần phố phường, chỉ thể nắm tay Ứng Thần, mượn pháp lực của .

Sofa cũng lớn, hai cùng, vai chạm . Cả hai đều thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể và cảm xúc đôi bên.

Thoải mái như ở sân thượng nhà , nếu như pháp lực tiêu tán đường thấy bọn họ như , sẽ dùng ánh mắt kỳ quái cho xem.

Văn Vũ c.ắ.n kẹo hồ lô, nghĩ

Cách đó xa còn một cửa hàng đồ uống lạnh, Ứng Thần đột nhiên hỏi : "Muốn ăn kem , mua cho em một ly. ”

"Thế em? Mình em đây?"

Văn Vũ dám buông tay .

Ứng Thần kéo tay lên, hạ một nụ hôn mu bàn tay . Đôi môi mềm mại hôn lên mu bàn tay thiếu niên như đang m*t mát, phả hương thơm thoang thoảng.

"Như , khác tạm thời sẽ thấy em."

Văn Vũ:...

Động tác của Ứng Thần cực kỳ tự nhiên, bất kể là nhéo mặt, nắm tay, hôn đột ngột đều thuận tay, thành thạo tự nhiên.

Như thể, họ vốn là mối quan hệ mật .

Văn Vũ còn kịp nổi giận, một đàn ông cao lớn như Ứng Thần buông tay , bỗng nhiên biến mất.

Ngẩng đầu một nữa, Ứng Thần cao lớn bước đôi chân thon dài tiệm kem.

Kem cần order trực tiếp mới mua , Ứng Thần thể lấy như , quét mã thanh toán.

Mà là bản quầy gì đó với mấy chị gái

Bên trong cửa hàng, ngang qua cửa hàng hầu như đều .

Ứng Thần cao, ngũ quan mang vẻ trai cổ xưa.

Bộ quần áo đen lôi cuốn và dáng vẻ tàn nhẫn khi quả thật thể hấp dẫn sự tò mò của những trẻ trẻ, cùng với tầm mắt của những con theo đuổi cái .

Chị gái nhân viên cửa hàng chuyện lưu loát giỏi giang, cẩn thận giải thích cho cái gì đó.

Các cô gái xung quanh thì bí mật chụp ảnh bằng điện thoại.

Văn Vũ từ xa, c.ắ.n một quả sơn tra cuối cùng, ném tăm trúc trong tay .

Lúc Ứng Thần trở về, trong tay cầm theo hai ly kem.

Hắn dường như hạnh phúc: "Nhân viên bán hàng trúng thưởng, mua một tặng một. Hóa dịch vụ của con như . ”

"Nào, cho em cả."

Hai tay đưa lên, đều đưa cho Văn Vũ.

Văn Vũ đầu, rầu rĩ : "Không ăn."

Ứng Thần sửng sốt, rũ mắt thiếu niên thần sắc chút mê mang.

Văn Vũ: "Lạnh quá.”

Vẻ mặt trầm tĩnh nghiêm túc của Ứng Thần, hiện một tia .

Hắn lập tức buông ly kem xuống, bên cạnh thiếu niên, đưa tay lên vuốt một sợi tóc bên tai , thấp giọng hỏi: em giận

 

 

Loading...