Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-12-13 13:31:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có vẻ như, thời gian Ứng Thần đều sẽ ngủ cùng .
Phải đối mặt với chuyện đây?
Thái độ của Ứng Thần giờ mềm mỏng, vẻ mặt mệt mỏi. Cậu nhớ tới kiếp từng cùng Ứng Thần những chuyện hổ thể diễn tả thành lời .
Hiện tại Văn Vũ còn cảnh giác nữa, lùi về bây giờ.
Tại thời điểm , đột nhiên cảm thấy là một tên tra nam hết t.h.u.ố.c chữa.
Trong ký ức coi như là tế tặng cho Ứng Thần, nhưng Ứng Thần chẳng những gì , còn cho ăn ngon mặc , bảo vệ
Cậu thích ngoại hình trai của Ứng Thần, chủ động trêu chọc , câu đến tay bỏ .
Cậu từng thấy bạn học cùng lớp khi bạn gái đề nghị chia tay lóc t.h.ả.m thiết, đắm chìm lâu, xoắn xuýt thể buông bỏ.
Mà Ứng Thần tìm một ngàn năm.
Một ngàn năm ngày đêm, tìm tới đây.
Trái tim Văn Vũ co rút đau đớn, Ứng Thần ở giường , cảm giác như đang oán phu bỏ rơi.
Và
Đôi mắt tối tăm , như đang thầm: Đến dỗ mau!
Văn Vũ dám đối mặt với , chỗ khác buồn bực : "Em còn buồn ngủ, nghỉ ngơi . ”
Ứng Thần: "Em đừng . ”
Vẻ mặt mệt mỏi hiện lên một tia lo âu, giọng âm thầm lo lắng.
Trời đất ơi, trông khác nào oán phu !
Văn Vũ:..
Không cho , chẳng lẽ còn ở đây xem Ứng Thần ngủ ?
"Vậy , đúng lúc em mấy bộ đề, ngủ ."
Tay chân bước cùng bước tới bàn, động tác vụng về mở cặp sách, lấy hai bộ bài kiểm tra tổng hợp, trải chúng bàn.
Cậu lưng về phía Ứng Thần, cầm bút chuẩn đề để bình tĩnh .
Nhìn xuống thấy chiếc vòng tay của Ứng Thần. Kết cấu của đường chỉ màu tím đậm khác gì so với vòng tay sợi thông thường.
Chỉ khi kỹ mới phát hiện đó một vầng sáng khác thường, khiến Văn Vũ cảm thấy nó tầm thường.
Ứng Thần cái vòng tay thể bảo vệ , cho tháo xuống.
Bây giờ đeo cổ tay, cảm giác bài xích, còn cảm thấy .
Văn Vũ kìm lòng đậu nâng cổ tay lên, cẩn thận một chút, khảy hạt nhỏ ở giữa mặt dây.
Chợt nhớ tới Ứng Thần còn ở giường đằng .
Cậu vội vàng thu tay , ảo não nghĩ Ứng Thần thấy lúc vui vẻ thích thú cầm vòng tay nghịch ?
Giường phía động tĩnh gì. Văn Vũ càng thêm để ý, Ứng Thần ngủ ?
Cậu đầu , sợ lỡ như Ứng Thần ngủ thấy bộ dạng thất thần của thì .
Điện thoại di động đặt bên cạnh, màn hình màu đen phản chiếu căn phòng phía như một tấm gương.
Văn Vũ lặng lẽ cầm trong tay, từng chút từng chút điều chỉnh góc độ chiếu rọi chỗ bên giường.
Cậu thấy Ứng Thần lẳng lặng giường, giống như đang ngủ say.
Văn Vũ thở phào nhẹ nhõm, đầu sang.
Ứng Thần thật sự đang ngủ, đàn ông mấy ngày ngủ, ngủ an tĩnh, hề phòng .
Hàng lông mày dài dày u ám cau . ảnh hưởng chút nào đến vẻ ngoài trai của , đường cong sườn mặt ưa , sống mũi cao thẳng, môi dày .
Nhất là môi, thật sự mắt. Cũng khó trách kiếp vụng trộm hôn .
Mấy ngày nay, luôn tránh xa Ứng Thần, thể gặp thì sẽ gặp.
Mà bây giờ khi kỹ , dường như những ký ức hỗn độn trống rỗng sâu trong linh hồn đang từng chút từng chút lật . Mờ ảo giống như sợi tơ bay trong gió, bắt bắt .
Văn Vũ lo lắng, về phía Ứng Thần, thấy rõ hơn.
Tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà và tiếng bước chân vang lên trong căn phòng yên tĩnh, quấy nhiễu đến đàn ông đang ngủ say.
Lúc Văn Vũ mới đến giường, đàn ông đang yên đột nhiên mở mắt .
Đôi mắt u ám phản chiếu hình ảnh thiếu niên đang hoảng hốt bên giường.
Văn Vũ:Sao dậy lúc !!!
Cậu như kẻ chuyện bắt quả tang, đột nhiên hoảng sợ, loại tâm trạng hoảng loạn khiến càng nhớ về quá khứ đầy chân thật .
Cũng là Ứng Thần ngủ giường mềm trong đại điện.
Cậu an phận, sách, chữ. Ẩn giấu tâm tư vẽ lên đàn ông trăng thanh gió mát, khiến lúc đó kìm nén mà trộm hôn môi .
Ứng Thần ngẩn , cũng nhớ tới kiếp giống như Văn Vũ, trong mắt lên niềm kinh ngạc và chờ mong, lẳng lặng đợi.
Chờ đợi hôn như kiếp 。
Hai má Văn Vũ lập tức nóng lên, cuống quýt : "Em ngoài ăn chút gì đó. Anh, tiếp tục ngủ . ”
Cậu xoay rời , tay Ứng Thần bắt lấy: "Đừng . ”
Giọng Ứng Thần khàn khàn mới tỉnh ngủ: "Sớm em đang thế, bất tỉnh luôn cho ".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-than-da-goi-ten-toi/chuong-25.html.]
" Em !!!"
Vẻ mặt Văn Vũ chút hốt hoảng, Ứng Thần nhẹ nhàng kéo chút phòng ngã ở bên giường.
"Muốn thì cứ , em thích mà."
Ứng Thần vén lên lọn tóc trán che khuất đôi mắt của , gương mặt trai tiến đến mặt , thấp giọng :
"Cho dù là em quên, một việc sẽ khắc sâu trong linh hồn em."
Tay của v**t v* trái tim thiếu niên: " sẽ bao giờ quên cảm giác ở nơi , chỉ cần em , em gì cũng . ”
Gì cũng .
Văn Vũ cảm thấy Ứng Thần đang ám chỉ . Dù chuyện kiếp đều là…
Vành tai Văn Vũ đỏ bừng, chỗ khác: "Anh chẳng bảo em ? Sao cố chấp tìm em thế? ”
Động tác Ứng Thần dừng , dùng sức bắt lấy hai tay Văn Vũ , vội vàng hỏi:
"Em nhớ?!"
Xong .
Trong lòng chỉ lo giận dỗi, lỡ miệng chuyện nhớ ký ức kiếp .
Văn Vũ là một tên đểu cáng mà.
dám để cho Ứng Thần , để nhớ tới đểu cỡ nào.
Bằng , một khi u oán hơn một ngàn năm của Ứng Thần bộc phát, cũng chịu nổi.
Văn Vũ chột dám : "Em cũng nhớ nhiều lắm. ”
Ứng Thần: "Vậy em nhớ, là ai cho em về Cỏ Tuyết Linh ? ”
"Hả?"
Văn Vũ nghi hoặc: "Cỏ gì cơ? ”
Tầm mắt Ứng Thần Văn Vũ đó bỏ qua, trong lòng lạnh lùng: "Không nhớ tới, cũng . ”
Người đàn ông còn dịu dàng thâm trầm, trong chớp mắt vẻ lạnh lùng u ám vọt tới, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bên trong như đè ép sự thô bạo xé nát thứ gì đó.
Văn Vũ căng thẳng, trốn về phía , nhưng cánh tay vẫn Ứng Thần nắm lấy. Đành nhỏ: "Thật , em tìm cách thể lấy ký ức."
"Cách nào?"
Ứng Thần nữa về phía , ánh mắt thô bạo chuyển thành kinh ngạc.
"Hình như chỉ cần em xua tan một linh hồn, là thể nhớ về kí ức kiếp . ”
Ứng Thần đình trệ, nhẹ nhõm nở nụ : "Thì em tới đạo quán, là xua tan . ”
À lúc đầu em diệt luôn cơ.
Trong lòng Văn Vũ âm thầm thẳng thắn.
Hỏi : "Sao em đến nơi đó, theo dõi em ?"
"Không ."
Tay Ứng Thần v**t v* má thiếu niên, xoa xoa mu bàn tay rời.
"Linh hồn em dính mùi hương của , mang theo linh lực của em thể dùng. Chỉ là, mỗi em sử dụng, đều thể cảm ứng . ”
Văn Vũ:...
Cậu còn tưởng rằng trời ưu ái, thì là do mượn linh lực của Ứng Thần.
Ngón trỏ Ứng Thần trượt xuống quai hàm thiếu niên, nhỏ giọng hỏi: "Không thì em nghĩ tới gì? ”
Văn Vũ ngoảnh mặt t: "Em em chỉ là tế vật của mà thôi, Anh còn chê em . ”
Giọng nhụt chí, còn cảm xúc bất mãn, giận dỗi thôi.
Có vẻ như chuyện Ứng Thần gọi là xí so với chuyện tế vật càng xoắn xuýt hơn, còn xoắn xuýt tận hai đời.
Ứng Thần kinh ngạc, khóe môi cong lên.
Hắn sâu khuôn mặt ửng đỏ của thiếu niên, một bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc vụn giữa trán tai, ngón tay dừng ở vành tai phiếm hồng v**t v*, khẽ :
"Lần đầu tiên thấy em, em mặt xám mày tro còn cả bẩn thỉu, quả thật ."
Mẹ kiếp, chuyện !
Cảm xúc bất mãn của Văn Vũ dâng lên nhàn nhạt, khuôn mặt đỏ bừng bỗng nhiên .
"Đừng tức giận." Ứng Thần dậy thể tới gần , hai tay nâng khuôn mặt vui của thiếu niên lên, thật sâu.
Trong con ngươi u ám in bộ dáng thiếu niên, như đang lặng lẽ kể tình yêu của đối với khắc tận xương tủy.
Cái còn đủ, càng thêm chứng minh thiếu niên ở trong lòng trọng lượng, kìm lòng đậu áp sát thiếu niên, cánh môi mềm mại ấm áp dán lên trán .
Văn Vũ:!!
Cậu còn kịp đẩy, môi Ứng Thần rời khỏi trán .
Lần thứ hai v**t v* mái tóc vụn trán thiếu niên, chậm rãi : "Em cần vất vả tiêu tán linh hồn tìm kiếm ký ức nữa, em rời bỏ , là do bảo vệ em. ”
"Thực xin ."
Trong câu nặng nề, ẩn chứa nỗi chua xót ngậm ngùi. Khiến những ai thấy đều .
"Em nhớ giữa chúng từng những chuyện gì cũng , đổi đời thích em , ? ”