Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-12-13 13:31:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sắc mặt Văn Vũ trắng bệch, lạnh lẽo bò lên sống lưng, cho cả lạnh như băng, lông tơ dựng .

Ứng Thần ở xung quanh ?

tại đang gì? Người đàn ông thấy như thế nào?

Trái tim thiếu niên rơi xuống đáy vực, nặng nề ngột ngạt.

 

Con đường phía giống như mây đen dày đặc đè nén, cho thấy ánh mặt trời thể xuyên thấu tầng mây.

nghĩ tới chính là, Ứng Thần chẳng những can thiệp cuộc sống của , thế nhưng còn can thiệp tới cả họ hàng.

Sau khi rời khỏi Hoàng Hạc Đạo Quan trở về nhà, Văn Vũ lập tức chú ý tới chiếc xe của hai Quan Hải Đào đang đậu cửa.

Trong sân nhà truyền đến tiếng chuyện quen thuộc của họ hàng.

Những đó thấy trở về lập tức vui vẻ vây quanh, mồm năm miệng mười thiết quan tâm:

"Tiểu Vũ , lâu gặp lớn như .

 

Chúng đến gặp cháu, nhân tiện mua cho cháu ít đồ, cháu thấy tất cả những cái đều là chúng mua cho cháu đó”

"Nghe hai cháu cháu học viện đại học Mỹ Thuật S nhận , chậc chậc gien của lão Quan gia chúng đều ở Tiểu Vũ cả , cao trai, còn thông minh tài, chúng họ hàng, mặt mũi cũng sáng theo luôn."

Văn Vũ thản nhiên những cùng hộp quà chất đống ở cửa, hỏi: "Mọi đến tìm cháu chuyện gì? ”

Kể từ khi ông ngoại qua đời, những gọi là họ hàng đến thăm nữa.

 

Mỗi Quan Hải Đào đến, cũng chỉ nhắc nhở chuyện bán nhà.

Việc giả vờ trách móc hiện giờ, chỉ thể dụng tâm khác.

Quan Hải Đào ho nhẹ một tiếng, : "Tiểu Vũ , cháu gặp quý nhân, với chúng một tiếng.

 

Buổi sáng chúng nhận điện thoại của Ứng đều hoảng sợ.

 

Ứng Thần? Lại là Ứng Thần!

Văn Vũ cứng đờ, đôi mắt ngưng tụ một mảnh ảm đạm: "Anh tìm các gì? ”

Mợ tấm tắc hâm mộ: "Ba cháu lúc việc thiện cứu một đứa nhỏ, nghĩ đứa nhỏ bây giờ trở thành đại nhân vật giàu nhất thế giới.

 

"Hiện tại Ứng tìm chúng , báo đáp ân tình cho Tiểu Vũ cháu, còn cảm tạ chúng nhiều năm như chiếu cố, dưỡng d.ụ.c cháu lên ."

 

Quan Hải Đào tiếp tục lời của mợ, : "Ứng cháu bán ngôi nhà cũ , sẽ mua tặng cho cháu.

 

Cháu đây thật sự là phúc khí mấy đời tu luyện mới nha.

 

Văn Vũ nghĩ đến cái gì, trong lòng trầm xuống, lạnh giọng chất vấn: "Các bán cho ? Các yêu cầu bao nhiêu? ”

"Điều "

Quan Hải Đào cùng họ hàng truyền cho ý , ha hả : "Ứng tiền, mang đến tình nghĩa báo ân.

 

Cho nên, chúng cần nhiều hơn một chút."

Văn Vũ c.ắ.n răng: "Muốn bao nhiêu? ”

Quan Hải Đào ánh mắt né tránh, vươn mười ngón tay: "Mười, mười triệu.

 

10 triệu! (35 tỷ)

Văn Vũ kìm chế cơn tức giận xông thẳng lên não.

Cậu một lòng chỉ chạy trốn Ứng Thần, nhưng mợ họ hàng bán nhà với giá 10 triệu cho .

Khoản nợ , kết quả còn tính đến đầu !

Thiếu niên cố hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng những , cúi đầu : "Không việc gì, các thể .

 

Mợ : "Đứa bé , lạnh lùng như .

 

Lão Quan gia chúng nuôi cháu lớn dễ dàng, càng coi trọng!

Lời còn dứt, mợ lập tức ngậm miệng .

thấy ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Văn Vũ đang về phía , đôi mắt trong suốt mang theo ánh sáng sắc bén, tựa hồ thể xuyên thấu lòng , thấu suy nghĩ ích kỷ đen tối trong lòng bà.

Bà chật vật về phía : "Ứng còn gì, tiền cũng đặt

Văn Vũ xung quanh, cảnh báo: "Trong 10 triệu một phần thuộc về cháu, ngày mai đưa cháu một ít.

 

Sau việc gì đừng đến đây tìm cháu nữa.

 

 

Bầu khí bởi vì sắc mặt thiếu niên mà trở nên hổ.

Quan Hải Đào ho nhẹ một tiếng, ý bảo họ hàng ngoài, : "Được , hôm nay chúng trở về.

 

Tiểu Vũ, cháu tự chăm sóc bản thật .

 

Thiếu niên lạnh mắt theo những rời , nặng nề đóng cửa .

Nuôi lớn là ông ngoại.

Không những gọi là họ hàng .

Ký ức của đối với cha mơ hồ, là ông ngoại dẫn đến đây.

 

Cậu vẫn luôn nhớ rõ lúc ở trong nhà, những lạnh nhạt như thế nào.

Ánh mắt của mợ, bác cả phảng phất như đang một kẻ xâm nhập chỉ cướp gia sản với bọn họ.

Nếu như ông ngoại vẫn che chở đến mười bốn tuổi, khó tưởng tượng sẽ trải qua loại thời thơ ấu nào.

Ông ngoại là duy nhất của thế giới .

, mặc dù ngôi nhà cũ và dột nát.

 

những kỷ niệm ấm áp về những năm tháng cùng ông ngoại ở khắp nơi.

Trên vách tường loang lổ lưu giữ nét bút chì màu vẽ khi còn bé, tay vịn bằng gỗ nhân vật kinh kịch mà dùng d.a.o nhỏ khắc xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-than-da-goi-ten-toi/chuong-10.html.]

Cậu nhớ rõ, mỗi ở nhà vẽ bậy ông ngoại đều tức giận, sẽ lôi kéo bộ đ.á.n.h .

Bàn tay giơ cao luôn nhẹ nhàng hạ xuống, mỗi đều là giáo huấn đau ngứa.

Tuy nhiên, khi gia đình khách đến, ông ngoại ghế mây lắc lư quạt bồ đoàn : "Mấy bức tường , là đứa cháu thối nhà vẽ lung tung đó, nhưng mà vẽ giống.

 

Rõ ràng là trách cứ, càng giống như đang tự hào khoe khoang.

Mà hiện tại, thể bảo vệ căn nhà ấm áp , dĩ nhiên cũng là nhờ đàn ông .

Bước chân Văn Vũ nặng nề chậm rãi, ánh mắt lưu luyến từng ngóc ngách trong nhà, từng bước lên lầu hai.

Đột nhiên, ánh mắt rơi giá vẽ trong phòng khách nhỏ, vẫn là bức tranh phong cảnh còn dang dở.

 

Thiếu niên chợt mở to hai mắt.

Trên tranh là cảnh sắc thiên nhiên tươi của rừng cây do chính vẽ , mà giờ khắc , những cảnh sắc mang đến cho cảm giác vô cùng quen thuộc.

Như thể, sống ở một nơi như thế .

Cậu đột nhiên nghĩ đến cơn ác mộng đêm sinh nhật, nghĩ đến lời đàn ông quét dọn đại điện.

, đại điện.

Trong tranh hẳn là nên một tòa đại điện, nhưng cách nào cũng thể nhớ đại điện trông .

Đại não trống rỗng một trận đau đớn, càng tự hỏi càng ù .

Giống như một thứ gì đó quan trọng khắc sâu trong linh hồn, nhưng giống như sợi tơ bay trong trung, cố gắng nắm bắt nhưng thể nắm bắt .

Có lẽ, và Ứng Thần thật sự quan hệ kiếp .

Ứng Thần kiếp trốn , vì chạy trốn khỏi ? Ứng Thần gì với , đối với Ứng Thần cái gì?

Ứng Thần rốt cuộc hại ?

Thiếu niên ôm đại não ong ong xổm mặt đất, ký ức tái nhợt cho phát điên.

Kiếp trốn thoát, hiện tại Ứng Thần tìm .

 

Các mối quan hệ của còn khống chế giám thị, chỉ thể tuân theo quy định của đàn ông.

Văn Vũ c.ắ.n chặt răng âm thầm nghĩ: Nếu diệt trừ Ứng Thần, kiếp , kiếp nữa của , sợ đầu t.h.a.i mấy cũng thoát khỏi sự khống chế của .

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng dừng xe cùng tiếng còi chói tai, cũng đ.á.n.h thức thiếu niên rơi ký ức trống rỗng mà thống khổ.

Văn Vũ xổm mặt đất nặng nề th* d*c, lồng n.g.ự.c phập phồng

Bên ngoài, trong xe lẽ .

 

Văn Vũ tiếng đóng cửa xe nặng nề, cùng với tiếng cửa sắt nhỏ trong sân đẩy .

Cậu cho rằng Quan Hải Đào trở về, cau mày xuống lầu.

Không ngờ là một vị khách mời mà đến.

Ba đàn ông mặc áo sơ mi thẳng tắp, chân giày da sáng bóng, xung quanh.

Dẫn đầu trong đó là một đàn ông đeo kính râm.

Văn Vũ nhớ rõ y, là khách đến xem nhà ngày đó, hình như là ông chủ ngành giải trí Chu Hành gì đó.

Cậu bậc thềm cửa, lạnh lùng hỏi: "Chu xâm phạm nhà dân là gì ? ”

Mấy đàn ông cũng thấy thiếu niên , kinh ngạc một chút.

Chu Hành tháo kính râm xuống, giải thích: "Ngôi nhà , chú đặt cọc, cũng coi như một nửa thuộc về chú.

 

Không tính là xâm phạm nhà riêng .

 

Y đến gần Văn Vũ, hỏi: "Cháu tên là Văn Vũ ? Sao cháu vẫn chuyển ? ”

Đại khái là quan Hải Đào hôm nay mới nhận 10 triệu tiền nhà của Ứng Thần, còn kịp tiền đặt cọc Chu Hành giao.

Văn Vũ cụp mắt , cũng thèm liếc mắt một cái: "Có thể sẽ Chu thất vọng, căn nhà bán, qua hai ngày nữa Quan Hải Đào sẽ trả tiền đặt cọc cho ngài ”

 

Thái độ thiếu niên cực kỳ mà khí thế sắc bén, cho né tránh ba thước.

Thế nhưng, đằng một khuôn mặt đầy ắp nặng nề, là một gương mặt cực kỳ trai, ngay cả bộ dáng tức giận cũng khiến thể rời mắt.

Làm cho cảm thấy, vị thiếu niên nên là bộ dáng tùy hứng kiêu ngạo , càng khiến thấy hình dáng tức giận của .

Chu Hành tháo mắt kính xuống đ.á.n.h giá , như hỏi ngược : "Không bán? Cháu tự quyết? Chỉ cần chú căn nhà , chú nhất định thể mua ."

Văn Vũ y.

Chu Hành ý vị thâm trường: "Tại liên lạc với chú? Không quan tâm đến việc kiếm tiền ? Năm triệu đối với cháu mà đáng sợ, đối với chú"

Y liếc chiếc xe đậu bên ngoài sân: "Chỉ là tiền một chiếc xe mà thôi" ”

"Trên đời , cái gì cũng cần để dựa .

 

Điều kiện trời phú lấy lợi dụng, quả thực chính là thô bạo với bảo vật trời cho.

 

Người đàn ông dáng cao gầy, áo sơ mi trắng quần tây đen giá trị nhỏ.

 

Thần thái ỷ thế h**p trong mắt giống như Ứng Thần.

Văn Vũ đè nén sự tức giận trong một ngày đang dần dần bốc lên.

Mà Chu Hành, còn cầm điện thoại chụp bộ dáng tức giận của thiếu niên, : "Thật trai nha.

 

Chậc chậc, tùy tiện chụp một tấm cũng thể lấy hình mẫu, thậm chí cần chỉnh sửa .

 

"Tiểu Vũ, theo chú .

 

Chú sẽ khiến cháu trở nên nổi tiếng, cháu thể kiếm nhiều tiền.

 

Người đàn ông đến gần, khóe môi mỉm , thấp giọng mập mờ: "Chỉ cần cháu lời."

Nghe lời?

Một con yêu ma quỷ quái rõ lai lịch lời, hiện tại một cũng dám uy h**p như .

Trong sân còn hai đàn ông, hẳn là trợ lý vệ sĩ của Chu Hành.

Tầm mắt Văn Vũ về phía trong xe, bên trong hai vị trợ lý vệ sĩ.

Thần sắc trong mắt thiếu niên kiêu ngạo, cằm hướng về phía trong nhà nhẹ nhàng, : "Vậy chúng , nhà .

 

”.

 

 

 

 

Loading...