Tần Vũ Niết cảnh tượng mắt mà bối rối phản ứng . May mắn , bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng, trả sự yên tĩnh cho cô.
khi , Lý Sáng quên , rạng rỡ, rút điện thoại và :
"Tần tiểu thư, cho xin liên lạc nhé? Có dịp sẽ mời cô uống ."
Chưa đợi cô phản ứng, Lý Sáng cùng Lưu Gia Vinh báo cáo nhanh dẫn theo đồng đội rời khỏi phòng, để Tần Vũ Niết với tâm trạng khó tả: "Đây là tán tỉnh kiểu gì ?"
Tần Vũ Niết chỉ kịp tiếng đồng đội gào lên t.h.ả.m thiết từ phía xa:
"A a —— nhẹ tay thôi, chẳng đang giúp đỡ ?... Ai ai ai —— đừng mạnh tay thế! Lỡ thương, ai nhiệm vụ cùng ? Ai yểm trợ cho ? Ai theo dõi tình hình cho đây?!"
Giọng càng lúc càng nhỏ, biến mất .
Nhìn theo bóng họ khuất dần, Tần Vũ Niết mới nhẹ nhàng thở phào. Cô sang Lưu Gia Vinh, cúi đầu cảm ơn và nhanh chóng cáo từ:
"Lưu đội trưởng, xin phép về ."
Lưu Gia Vinh lập tức đáp:
"Để bảo đưa cô về."
Rồi như chợt nhớ điều gì, ông bổ sung:
"À, đúng . Bảng hiệu nhất đẳng công của cô sẽ cần một chút thời gian để chế tác. Khi nào xong, chúng sẽ gửi tận nơi. Ngoài , để đảm bảo an , chúng quyết định công khai ảnh thông tin chi tiết về cô. Tránh trường hợp cá lọt lưới trả thù."
Nghe thấy sự quan tâm trong lời , Tần Vũ Niết gật đầu đồng tình, giọng cũng đầy cảm kích:
"Vâng, theo sắp xếp của ."
Dù cố từ chối, cuối cùng cô vẫn thể thoát khỏi sự kiên quyết của Lưu Gia Vinh. Anh đặc biệt phái một chiếc xe chuyên dụng, cẩn thận đưa cô về tận nhà.
điều kỳ lạ là... từ khi lên xe, Tần Vũ Niết cảm nhận bầu khí bình thường.
Trong xe, mấy bóng quỷ luôn bám theo cô giờ đang chật ních, khiến khí lạnh lẽo đến mức nhiệt độ hạ xuống rõ rệt. Nếu ai đó khả năng thấy, chắc chắn họ sẽ trầm trồ thán phục: "Chỉ với ba ghế , mà chứa nhiều "" đến ?"
Chưa hết, mỗi xe chuyển hướng, đám quỷ vì quán tính mà ngã dúm với ."Tư thế" của họ khi chẳng khác gì một đống hình hài méo mó, khiến Tần Vũ Niết bật mà dám. Cô cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, chỉ sợ nhịn sẽ phá lên giữa bầu khí quái dị .
đám quỷ tha cho cô.
Một giọng cất lên, đầy vẻ trêu chọc:
"Bà chủ Tần , mấy chú cảnh sát xem hợp nhãn đấy, cô chọn lấy một ?"
Một giọng khác phụ họa, đầy ý nhị:
"Nhất là tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa , cũng khá mà. Phải là cao ráo, điển trai, còn tài giỏi. Vậy mà cô cũng chẳng thèm để mắt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/295.html.]
Rồi một kẻ khác chen , tỏ vẻ tò mò:
"Các thấy tò mò ? Rốt cuộc bà chủ thích kiểu thế nào nhỉ? Chẳng lẽ là vượt chuẩn tới mức mấy trai đều lọt nổi mắt xanh?"
Đám quỷ phía cứ thế thi qua , Tần Vũ Niết á khẩu, nên đáp thế nào.
Điều khiến Tần Vũ Niết thực sự nên chính là khi một trong những con quỷ bạo gan hỏi thẳng:
"Tần lão bản, cô rốt cuộc thích ai ? Có chúng quen ?"
Suốt cả chặng đường dài, những câu hỏi như thế liên tục tung ngừng, cho đến khi xe dừng nhà cô. Ngay khi Tần Vũ Niết bước xuống xe, mấy con quỷ cũng nhao nhao xuống theo, chịu buông tha.
Một con quỷ trẻ tuổi, dáng vẻ háo hức, sát bên cô, hỏi dồn:
"Bà chủ, cô cho chúng mà! Chỉ một câu thôi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn ?"
Tần Vũ Niết đảo mắt, cố ý hạ giọng đầy âm u:
"Không chuyện gì cũng nên tò mò . Lòng hiếu kỳ thể hại c.h.ế.t mèo đấy."
Con quỷ nọ cứng đờ , vẻ mặt đầy hoang mang:
"..."
Cái ... hù thật sự hiệu quả chút nào ?
Thấy họ vẻ ấm ức, Tần Vũ Niết bật , lấy một ít đồ ăn nhẹ chuẩn sẵn từ , đưa cho từng "". Đám quỷ nhận lấy, ăn xì xào bàn tán ngớt.
Chẳng mấy chốc, Tạ Tất An xuất hiện để đưa cả bọn về địa phủ.
Trên đường trở về, con quỷ từng theo dõi Bàn Long nhịn hỏi Tạ Tất An:
"Thất gia, ngài bà chủ Tần thích ai ? Vừa nãy cô từ chối một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa cực kỳ giỏi, chỉ vì một rõ ràng thích cô ."
Một con khác nhấm nháp đồ ăn, vuốt cằm suy tư:
"Đội trưởng cảnh sát còn dồn hết cả đám cảnh sát độc đến cho bà chủ chọn. để ý thấy trong đó mấy dáng dấp cao ráo, mặt mũi điển trai, thực lực cũng tệ. Nếu đổi là , chắc chắn kìm lòng mà động tâm !"
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Nghe đến đây, Tạ Tất An lập tức căng thẳng, giọng lộ rõ sự gấp gáp:
"Bà chủ Tần... cô đồng ý ?"
Đám quỷ đồng loạt lắc đầu, đồng thời thở dài như một điệu nhạc buồn:
"Không , Thất gia."
Tuy nhiên, con quỷ từng theo dõi Bàn Long nheo mắt đầy tinh quái, môi nhếch lên nụ nham hiểm, như phát hiện điều gì đó thú vị. Nó hích nhẹ đồng bọn, thẳng Tạ Tất An, hỏi với giọng điệu đầy ẩn ý:
"Thất gia, ngài kích động thế? Chẳng lẽ mà bà chủ Tần nhắc đến... chính là ngài? Ngài thích bà chủ Tần ?"