Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 114
Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:39:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:39:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Nhìn thấy nét mặt thoáng buồn của Tần Vũ Niết, Tiểu Hồng chạm nhẹ Mạnh Bà, như điều gì. Mạnh Bà nhận ngay phản ứng của Tiểu Hồng, liền rạng rỡ, :
" mà, Tiểu Hồng thích cô đấy. Nếu cô , thể mượn nó chơi một lúc."
Vừa , Mạnh Bà bế Tiểu Hồng đưa tới mặt Tần Vũ Niết.
Đột nhiên, như nhớ điều gì, nàng ngừng , Tần Vũ Niết, ánh mắt đầy phức tạp.
Tần Vũ Niết ngạc nhiên, vui mừng đón lấy Tiểu Hồng. Thân hình nhỏ nhắn, mềm mại của nó tỏa ấm, khiến nàng bất giác đỏ mặt.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Cổ họng kỉ-"
Tiểu Hồng cọ cọ lòng bàn tay nàng, ngửa đầu lên với đôi mắt long lanh như ngọc.
Chỉ một khoảnh khắc thôi, Tần Vũ Niết cảm giác tim tan chảy thành nước. Gương mặt trắng nõn của nàng vì kích động mà ửng hồng.
"Nó... nó ăn gì ? ... thể đồ ăn cho nó ?"
Mạnh Bà bật :
"Nó chỉ uống sương sớm của bỉ ngạn hoa thôi."
"À... ."
Tần Vũ Niết nhẹ nhàng đặt Tiểu Hồng lên vai . Không ngờ Tiểu Hồng giơ hai tay nhỏ xíu ôm lấy cổ cô. Do dáng vẻ của nó quá dài, từ xa , trông chẳng khác nào một quả cầu lông đỏ lớn dính vai nàng.
Chỉ Tần Vũ Niết mới cảm nhận đôi bàn tay bé xíu và bộ lông mềm mịn khẽ chạm da . Cảm giác ấm áp, mềm mại, như như , khiến nàng bất giác mỉm hạnh phúc.
Mạnh Bà Tiểu Hồng đang vui vẻ ôm chặt Tần Vũ Niết, thấy Tần Vũ Niết cũng yêu thích nỡ buông, liền :
"Đi thôi, chúng xem thể cải tiến món canh Mạnh Bà thế nào."
Tần Vũ Niết bước sân, lập tức ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt kỳ lạ, khó chịu nhưng cũng chẳng dễ chịu. Cô cái nồi to đang bốc mặt, trong đó là một loại nước canh xanh xanh, lập tức ngẩn : "..."
Ánh mắt cô đầy nghi hoặc, lặng lẽ chằm chằm nồi canh. Trong đầu chỉ một ý nghĩ: "Cái ... thật sự thể uống ?"
Thậm chí cô còn nhịn nghĩ thêm: "Uống xong liệu đau bụng, thượng thổ hạ tả chạy đến bệnh viện rửa ruột nhỉ?"
Tần Vũ Niết đưa mắt về phía Mạnh Bà – mới khiêng cái nồi to đầy thứ chất lỏng kỳ dị ."Thật sự vấn đề chứ?"
Như cảm nhận ánh mắt đầy nghi hoặc , Mạnh Bà liền lấy một muỗng to múc canh, nghiêm túc đưa đến mặt Tần Vũ Niết:
"Yên tâm, uống , c.h.ế.t ."
Tần Vũ Niết: "..."
Lời những trấn an Tần Vũ Niết mà còn khiến khóe miệng cô co giật. Trong lòng cô càng thêm lo lắng cho cái dày tội nghiệp của .
Tần Vũ Niết cúi bát canh, thứ chất lỏng xanh xanh sóng sánh trong đó càng cô do dự. Tần Vũ Niết cẩn thận hỏi :
"Uống cái ... thật sự chứ? Có quên luôn cả cuộc đời ?"
Mạnh Bà nhíu mày, suy nghĩ một chút đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/114.html.]
"Chắc là... ?"
"Chắc là... ???" Tần Vũ Niết ngẩn , đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Như để trấn an cô, Mạnh Bà đột nhiên :
"Nếu cô lo lắng, để Tiểu Hồng uống thử một ngụm nhé."
Tần Vũ Niết: "?????"
Tần Vũ Niết sững sờ nghĩ: "Lỡ uống xong gặp chuyện thì ? Mấu chốt là còn bắt Tiểu Hồng thử , đây chẳng ngược đãi động vật ?"
Mạnh Bà thấy Tần Vũ Niết trầm ngâm đầy lo lắng, liền giải thích:
"Đừng suy nghĩ nhiều. Trong canh pha nước mắt của Tiểu Hồng. Nếu để Tiểu Hồng uống , nó sẽ hấp thụ phần nước mắt đó. Sau đó cô uống thì sẽ vấn đề gì ."
Nghe , Tần Vũ Niết thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn chút ngại ngần.
"Chung chén với động vật... Có chút kỳ quặc thì ?"
Dù Tiểu Hồng vô cùng đáng yêu, uống sương sớm tinh khiết nhưng nghĩ đến việc "chung đụng" một cách đặc biệt như thế, Tần Vũ Niết vẫn cảm thấy khó diễn tả thành lời.
sự thật chứng minh, cô nghĩ quá nhiều.
Tiểu Hồng chẳng hề trực tiếp uống canh. Tần Vũ Niết còn kịp thắc mắc thì thấy một giọt dịch trong veo, lấp lánh ánh sáng, từ muỗng canh lơ lửng lên nhẹ nhàng trôi miệng Tiểu Hồng.
lúc đó, một cái muỗng lớn xuất hiện trong tay Mạnh Bà. Muỗng lớn đến mức dài hơn cả một mét tám, khiến Tần Vũ Niết trố mắt . Theo đó, một chiếc chén nhỏ bay lên giữa trung, canh Mạnh Bà nhanh chóng múc đầy.
Hương thơm nhàn nhạt từ chén canh len lỏi mũi Tần Vũ Niết. Nàng cẩn thận tiếp nhận, áp miệng nhấp thử một ngụm nhỏ. Và...
"Yueee..."
Tần Vũ Niết lập tức nhăn mặt, phun mạnh , cơ thể co giật như trốn khỏi hương vị khủng khiếp tràn miệng.
"Trời ơi! Cái vượt qua cả định nghĩa "khó uống". Đây canh, đây là sát thủ."
Mạnh Bà nghiêng đầu cô, vẻ mặt đầy thắc mắc:
"Khó uống lắm ?"
Không đợi trả lời, Mạnh Bà tự tay múc một chén, thổi nguội nhấp thử hai ngụm. Uống xong, nàng gật gù, thậm chí còn nhóp nhép môi hai :
"Ừm... Chắc là do thói quen. Tuy khó uống thật nhưng cũng đến nỗi tệ. Chỉ là... đúng là ngon bằng đồ ăn cô nấu."
Tần Vũ Niết trân trối, đôi mắt mở to, nổi lời nào.
"Chén canh Mạnh Bà khó uống đến mức mà bà ... hảo ngọt ?"
Dường như nhận ánh mắt đầy kinh ngạc của cô, Mạnh Bà nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt chân thành:
"Sao ? Uống canh Mạnh Bà xong nghĩ cách nào cải tiến công thức ?"
Tần Vũ Niết định thần, cảm nhận vị giác đang tra tấn bởi hương vị kỳ dị trong khoang miệng. May , Mạnh Bà nhanh chóng đưa cho cô một lọ nước.
Tần Vũ Niết nghĩ ngợi, cầm lấy chai uống ngay một ngụm.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.