Nói đoạn, Mạnh Bà chống nạnh, mắt quắc lên:
"Đừng tưởng , mấy tên quỷ sai còn dám lưng là canh của ngon. Giỏi thì bảo bọn họ tự hầm thử xem, chắc ngon bằng ."
Tần Vũ Niết mà buồn ngạc nhiên. Trong lòng thầm nghĩ: Hóa đây là Mạnh Bà trong truyền thuyết. Sao bảo bà già nua, xí lắm mà? Thực tế thế ?
Cô khỏi nghi ngờ: Ở địa phủ , nhan sắc cũng xếp tiêu chí tuyển chọn ? Diêm Vương, quỷ sai, ai ai cũng như hoa.
À nhưng mà, cô liếc qua Thôi Phán Quan đang cạnh Mạnh Bà. Ừ thì, ngoại lệ...
Đang lúc Thôi Phán Quan loay hoay thế nào để hạ hỏa Mạnh Bà, ánh mắt bỗng sáng lên khi thấy Tần Vũ Niết từ xa. Hắn lập tức gọi lớn, giọng đầy vui mừng:
"Bà chủ Tần, cô đến ?"
Hắn vội vàng bước nhanh về phía Tần Vũ Niết, vẻ mặt tươi như bắt cứu tinh:
"Lại mang cơm cho Diêm Vương gia ?"
Ánh mắt quét khắp cô nhưng kỳ lạ , thấy hộp cơm nào.
Ở bên , Mạnh Bà nheo mắt theo. Nàng thấy Thôi Phán Quan đột nhiên trở nên sốt sắng khi tiến tới một cô gái xa lạ, liền khỏi chú ý. Khi kỹ, Mạnh Bà mới nhận đó là một tiểu cô nương sống, quỷ hồn như thường lệ.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Mạnh Bà. Lúc , mấy tên quỷ sai từng than thở với nàng khi uống canh Mạnh Bà, họ bảo nàng nên học hỏi từ một tên Tần cô nương, chuyên bán cơm hộp ở địa phủ. Chẳng lẽ... chính là cô gái ?
Mạnh Bà giấu nổi tò mò, ánh mắt dò xét Tần Vũ Niết từ đầu đến chân.
Cô gái trẻ làn da trắng hồng, gương mặt thanh tú, dáng vẻ tươi tắn đáng yêu, đúng kiểu "bánh bao nhỏ" khiến véo má. Trông như , dường như chẳng chút uy h.i.ế.p nào cả. ... một sống thể kiếm tiền từ việc bán cơm hộp cho cả địa phủ?
Nghĩ đến đây, Mạnh Bà khỏi bật khẽ, thầm nghĩ: là thể bề ngoài mà.
Tần Vũ Niết ban đầu chỉ từ xa lỏm câu chuyện, bước tới cũng ngại, mà rời cũng chẳng tiện. Nào ngờ Thôi Phán Quan bất ngờ gọi thẳng tên .
Cô thậm chí cảm nhận rõ ánh mắt sắc bén của Mạnh Bà dừng . Không còn cách nào khác, cô chỉ thể nở một nụ nhẹ, bước tới, lễ phép :
"À... tới nộp phí đầu t.h.a.i cho bà nội. Thôi Phán Quan thanh toán ở ?"
Ánh mắt Thôi Phán Quan khẽ lóe lên, trả lời ngay:
"Cô tìm Diêm Vương gia , giao trực tiếp cho ngài là xong."
Tần Vũ Niết gật đầu cảm ơn, lễ phép đáp:
"Vậy tìm Diêm Vương gia , các vị cứ tiếp tục trò chuyện."
Nói xong, cô sang gật đầu chào Mạnh Bà, định nhanh chân rời .
Thôi Phán Quan chen ngang một câu:
" đưa cô . Lúc Diêm Vương gia ở Thiên Thính."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/108.html.]
Câu dứt, Mạnh Bà bật lạnh, giọng điệu chút khách khí:
"Thôi Phán Quan, ngươi sốt ruột thế gì? Nếu , chi bằng dẫn cả gặp Diêm Vương gia luôn ?"
Thôi Phán Quan nghẹn lời, chỉ khổ:
"Mạnh Bà, cô dây dưa thế cũng vô dụng thôi. Chuyện rõ ràng ? Cô chỉ cần nhờ mấy quỷ sai giúp uống canh , thì ai dám phàn nàn nữa chứ? Mà cho dù cô tìm Diêm Vương gia, chuyện cũng chẳng giải quyết ."
Mạnh Bà bực tức cãi :
"Vậy thế nào? Không cải tiến canh thì các ngươi chê khó uống. Mà cải tiến , nổi một cái thiết hồn để nấu. Ta đây"
Câu "khó uống" vô tình khiến ánh mắt của Thôi Phán Quan sáng lên. Hắn đột nhiên chằm chằm Tần Vũ Niết, khiến cô lạnh cả sống lưng.
Tần Vũ Niết cảm giác gì đó , đang định mở miệng tìm cớ rút lui thì Thôi Phán Quan reo lên đầy phấn khích:
"Đơn giản... Vô cùng đơn giản!"
Cả Mạnh Bà và Tần Vũ Niết đều ngẩn vì sự đột ngột của .
Thôi Phán Quan càng càng hăng:
"Cô đang đau đầu vì canh Mạnh Bà khó uống ? Đây! Tần cô nương ở đây chính là giải pháp của cô. Đồ ăn cô Tần là một, ngay cả Diêm Vương gia cũng mê tít. Cô cải tiến canh Mạnh Bà đúng ? Thế thì nhờ Tần cô nương giúp . Cô Tần nấu ăn giỏi thế, một bát canh chẳng chỉ là chuyện nhỏ ?"
Mạnh Bà, đang trong cơn tức, câu sững .
Còn Tần Vũ Niết thì c.h.ế.t lặng. Cái ... là chuyện gì nữa đây?
Tần Vũ Niết: "..."
Đây là hại trắng trợn!!!
Mạnh Bà ánh mắt sắc bén về phía cô. , ánh mắt đó chỉ đơn thuần là soi mói, mà còn pha lẫn chút nghi hoặc và đ.á.n.h giá sâu xa. Mạnh Bà hỏi, giọng nửa tin nửa ngờ:
"Cô gái là sống?"
" ." Thôi Phán Quan gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn đầy tự hào." cô , tay nghề của cô thì khỏi bàn ."
Tần Vũ Niết vội vã xua tay, hổ:
"Không , Thôi Phán Quan chỉ quá khen thôi..."
Thôi Phán Quan nhướn mày, quả quyết:
"Quá khen gì chứ? Chẳng mỗi ngày Diêm Vương gia đều đích bảo cô nấu cơm mang đến ?"
Tần Vũ Niết cố nặn một nụ cứng ngắc, căng thẳng gật đầu:
"... nhưng chuyện đó là vì..."
Chỉ là vì cô... lỡ tay sờ cơ bụng của Diêm Vương gia "đề nghị" bù đắp.