Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 107

Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:30:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tùy cúi , cung kính chào:

"Chào bà, cháu là Lâm Tùy, vui gặp bà."

Bà nội trai trẻ, ánh mắt đầy trìu mến nhưng giấu nổi chút nuối tiếc, bật thốt:

"Cậu nhóc , trai còn trẻ thế, thật là tiếc quá."

Tần Vũ Niết , lập tức sang Lâm Tùy, vẻ mặt đầy áy náy:

"Xin , bà của ý đó ..."

, những lời như thế với một linh hồn trẻ tuổi, quả thực chẳng dễ chút nào.

Lâm Tùy bật , khoát tay cắt ngang:

"Bà chủ tần, đừng lớn chuyện. Bà đúng mà, chẳng trẻ trung ?"

Bà nội xong, ý thức lỡ lời, liền luống cuống xua tay:

"Ôi trời, ngại quá, . Ta già , năng hồ đồ. Không ý như ."

Lâm Tùy mỉm , giọng điềm nhiên:

"Không , bà ạ. Lâu , cháu cũng để tâm chuyện đó nữa."

Rồi Lâm Tùy sang đống đồ mới mua, chuyển chủ đề:

"Bà chủ Tần, chị định mang mấy thứ trang trí phòng ?"

Tần Vũ Niết vội gật đầu:

" ! Tất cả đều lấy . À, cả rèm cửa cũng cần treo lên nữa."

Nói , cô sang bà nội, lo bà còn thấy áy náy, dịu dàng :

"Bà ơi, hôm nay cháu còn dư một hộp cơm. Nó trong cái túi nãy cháu cầm đấy. Bà lấy ăn thử xem. Nhân tiện thưởng thức tay nghề của cháu luôn, giờ cháu nấu ngon lắm."

Bà nội chẳng giúp gì, chỉ hiền:

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

"Thế thì để bà nếm thử xem ."

Trong lúc bà nội dùng bữa, Tần Vũ Niết và Lâm Tùy nhanh chóng dọn dẹp và sắp xếp căn phòng. Chỉ hơn mười phút, căn phòng nhỏ trở nên gọn gàng và ấm cúng hơn nhiều.

Căn phòng lớn, chỉ tầm mười mét vuông nhưng cả phòng vệ sinh riêng. So với chỗ cũ, nơi quả là đáng sống.

Thấy thứ đấy, Lâm Tùy liền :

"Bà chủ Tần, xin phép về ."

Tần Vũ Niết gật đầu, nhanh nhẹn đáp:

"Để tiễn ."

Trước khi , cô dặn bà nội:

"Bà ơi, con tiễn Lâm Tùy ngoài một chút. bà cứ từ từ ăn nhé."

Bà nội nhai cơm ậm ừ gật đầu, nét mặt đầy thỏa mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/107.html.]

Bước ngoài, Tần Vũ Niết bỗng đổi sắc mặt, trịnh trọng :

"Lâm Tùy, mặt bà nội xin . Bà chắc nhất thời để ý lời ."

Lâm Tùy nhếch môi , vẻ bình thản:

"Bà chủ Tần, chị cần nghiêm trọng . hiểu mà. Người lớn tuổi đôi khi nghĩ nhiều nhưng để bụng . Yên tâm ."

Tần Vũ Niết quan sát thật kỹ biểu cảm của Lâm Tùy, chỉ khi thấy thực sự để bụng, cô mới yên tâm , gật đầu đáp:

"Vậy thì tiễn nữa. Mai gặp nhé."

Sau khi Lâm Tùy rời , Tần Vũ Niết phòng bà nội. Lúc , bà gần ăn xong hộp cơm.

Thấy cháu gái trở về, bà vui vẻ vài câu nhưng Tần Vũ Niết nán lâu. Cô lên tiếng:

"Bà ơi, cháu còn một chuyến đến điện Diêm Vương để thanh toán tiền mua suất đầu thai. Mai cháu đến thăm bà nhé."

Nghe , bà nội tròn mắt kinh ngạc, giọng lo lắng:

"Cháu lấy nhiều tiền ? Đừng chuyện gì đúng, ?"

Một trăm vạn Minh tệ tiền nhỏ, mà chỉ bán cơm hộp kiếm nhanh như ?

Tần Vũ Niết vội vàng xua tay, giải thích:

"Bà yên tâm, cháu gì sai cả. Cháu mới mở thêm một dịch vụ, mà dịch vụ kiếm kha khá. Hơn nữa, thứ đều Diêm Vương gia phê chuẩn, hợp pháp, gì đáng lo ."

Bà nội , thở phào nhưng vẫn dặn dò:

"Thế thì . Nhà dù chỉ là dân thường nhưng tuyệt đối chuyện gì trái đạo lý, cháu nhớ ?"

Tần Vũ Niết gật đầu chắc nịch:

"Cháu mà, bà yên tâm."

Bà nội ngẫm nghĩ một lát, thêm:

" , nếu cháu kiếm nhiều tiền như , để dành mua suất đầu t.h.a.i cho chính ? Đừng lãng phí tiền bạc việc mua cho bà. Bà cũng đến tuổi , cần gì tiêu tốn như thế, phí phạm lắm."

Lời bà đầy chân thành nhưng Tần Vũ Niết chỉ im lặng, đôi mắt thoáng hiện chút cảm xúc khó tả. Bà rằng, trong lòng cô, gia đình mới là thứ đáng giá nhất, hơn cả những con khổng lồ .

Tần Vũ Niết bật , ánh mắt lấp lánh tinh nghịch:

"Bà yên tâm, cháu còn dư tiền mà. Mua cho cả bà và cháu luôn chứ."

Bà nội , ngạc nhiên tròn mắt, ngờ cháu gái giỏi kiếm tiền đến thế. Số tiền lớn như cứ như chuyện nhỏ. Cuối cùng, bà chẳng thêm gì, chỉ khẽ gật đầu.

Rời khỏi nhà bà nội, Tần Vũ Niết thẳng đến điện Diêm Vương.

Mấy quỷ sai gác cửa thấy Tần Vũ Niết liền cho ngay, dám cản.

Bước chân qua cửa chính, Tần Vũ Niết thấy tiếng cãi vã nảy lửa. Nhìn về phía âm thanh, cô thấy một phụ nữ với nhan sắc kiều diễm, khí thế ngút trời đang lớn tiếng với Thôi Phán Quan.

"Ta vất vả lắm mới hầm một nồi canh, bọn họ uống xong liền chạy tới mách lẻo với Diêm Vương là hả?." Giọng phụ nữ đầy phẫn nộ.

Thôi Phán Quan khổ sở giải thích, giọng hạ thấp như đang dỗ dành:

" mà Mạnh Bà , cô cứ bắt mấy quỷ sai chuột bạch thử canh mãi thế cũng . Họ đến phàn nàn với suốt đấy."

"Ta thử thì nấu canh ngon?! Mấy ở vị trí của thì hiểu nỗi khổ. Ông để hầm một nồi canh Mạnh Bà đậm đà, trải qua bao nhiêu công đoạn ? Từ chọn nguyên liệu đến hầm nấu, cả quá trình mất hàng nghìn bước đấy."

Loading...