Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 581: Mở rộng Quỷ Môn Quan

Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:25:43
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rõ ràng là La Dương không hề muốn chiêu mộ Sở Sở vào Tổ Điều Tra Đặc Biệt.

Dù sao bọn họ cũng là cơ quan công vụ.

Tuy rằng có chút… hơi lệch lạc, hơi tà môn một tí, nhưng dù sao cũng là cơm sắt bát vàng.

La Dương nghiêm mặt từ chối thẳng thừng:

“Muốn vào tổ bọn tôi thì phải qua tầng tầng xét duyệt, đâu thể ai cũng nhét bừa vào được. Như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến cả tổ!”

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn hắn:

“Không nhận thì thôi. Dù sao tôi cũng nói trước rồi, có Sở Sở ở đây có thể đảm bảo an toàn cho toàn bộ tổ của các anh. Biết dùng thì còn có thể lập nhiều công lớn nữa cơ.”

Nói xong, Mặc Thiên nghiêng đầu, chuẩn bị chợp mắt.

La Dương nghe thế thì ngẩn ra:

“Thật hả? Sao cô ấy có thể bảo đảm an toàn, lại còn lập công nữa?”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Bởi vì cô ấy mạng lớn, phúc khí vượng.”

“Giỏi vậy luôn?”

“Ừ.”

Nghe Mặc Thiên nói vậy, La Dương bắt đầu tính toán.

Chả trách lúc trước Mặc Thiên bảo cô ấy là Thần Thú cát tường, cũng đáng để tìm cách chiêu mộ đấy chứ. Nhưng vấn đề là — người ta là đại tiểu thư nhà họ Sở cơ mà, làm sao lôi về được?

La Dương giờ quên luôn cái điệu khinh khỉnh vừa rồi, quên luôn cả cái oai của công chức cơ quan mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra cách gì hay.

Đành phải lay Mặc Thiên dậy cầu cứu:

“Này này, Mặc Thiên, cho tôi cái sáng kiến đi, làm sao kéo Thần Thú về tổ đây?”

Mặc Thiên xoay người, đưa gáy về phía La Dương, trêu chọc buông một câu:

“Anh cho cô ấy làm tổ trưởng là được.”

La Dương: “…”

Con bé c.h.ế.t tiệt, lại nhăm nhe cái chức tổ trưởng của anh!

La Dương thu ánh mắt lại, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu suy xét lời đề nghị của Mặc Thiên.

Đại tiểu thư nhà họ Sở, chỉ cần cho chức tổ trưởng là chịu vào tổ?

Ba tiếng rưỡi bay cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc này đã sắp tối.

Vừa hạ cánh, Cố Tinh Thần đã lôi kéo Mặc Thiên nhanh chóng rời máy bay.

Không phải vì gì khác.

Mà vì trên máy bay có người nhận ra anh ta.

Thế là suốt chuyến bay, anh ta như động vật quý hiếm bị vây xem.

“Thiên Thiên, sau này chúng ta đi hạng nhất đi, anh không thích bị lộ diện.”

Mặc Thiên nghiêng đầu, liếc gương mặt kia, thở dài:

“Biết trân trọng đi, vận may sự nghiệp của anh nhìn không dài lắm đâu.”

Cố Tinh Thần: “…”

Cái miệng độc ghê gớm.

Nếu không phải đang sống trong xã hội pháp trị, e là bị người ta đánh te tua cả trăm lần rồi.

Cố Tinh Thần nhìn bóng dáng chẳng chút tim gan kia, chợt nhớ lúc mẹ giao nhiệm vụ đi cùng Mặc Thiên, mấy ông anh em đều cười mờ ám.

Hóa ra là chờ xem anh bị quê đây mà!

Cố Tinh Thần nghiến răng, thầm nhủ về sẽ tính sổ bọn họ.

Đúng lúc này, không rõ vì sao, Mặc Thiên đột nhiên tăng tốc độ bước.

Cố Tinh Thần cũng vội bước nhanh theo:

“Thiên Thiên, em vội gì thế? Nói anh nghe xem ai gặp chuyện gì, để anh xem có giúp được không?”

Mặc Thiên không dừng bước, chỉ nhẹ nhàng vứt lại một câu:

“Không phải chuyện người, anh biết ai giải quyết được thì đi mà hỏi.”

Cố Tinh Thần: “???”

Bộ não nhỏ bé của anh ta phải mất hồi lâu mới tiêu hóa được.

Mãi đến lúc Mặc Thiên đã ra khỏi sân bay, anh mới bừng tỉnh: Không phải chuyện người?

Chẳng lẽ là… chuyện ma?!!!

Cố Tinh Thần rùng mình, vội vàng chạy đuổi theo Mặc Thiên.

Mặc Thiên và La Dương không nói nhiều, vẫy một chiếc taxi, đồng thanh báo địa điểm:

“Chính Nam, ngọn núi đó!”

Đi đâu, Cố Tinh Thần cũng đều là tiêu điểm, được người vây quanh chú ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-581-mo-rong-quy-mon-quan.html.]

Nhưng lúc này anh như người ngoài cuộc, bị ngó lơ hoàn toàn.

Hai người kia thậm chí còn chẳng thèm nói với anh mục đích chuyến đi.

Mặc Thiên và La Dương giờ đều căng thẳng, chẳng còn vẻ thảnh thơi ban nãy.

Tiếc là Cố Tinh Thần hoàn toàn không nhận ra.

Anh nghiêng người, áp sát lại Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, em nói anh nghe đi, rốt cuộc em đi làm gì? Đến cả tổ trưởng cũng biết, anh là anh ruột mà không biết thì sao được.”

Mặc Thiên đang chăm chú nhìn phía trước, như đang suy nghĩ gì đó, bỗng bị làm phiền.

Cô liếc xéo Cố Tinh Thần, lạnh giọng nói:

“Còn nói nữa là em bịt miệng anh đấy.”

“Em tưởng đang quay phim à, nói …”

Không nói được nữa.

Cái miệng của Cố Tinh Thần như dán băng keo, chỉ có thể phát ra tiếng a a ú ớ.

Đôi mắt sáng lấp lánh trợn to, nhìn ngây ngô.

Nhưng Mặc Thiên không buồn nhìn anh.

Ánh mắt cô dán chặt về phía trước xe taxi.

Người thường có lẽ không cảm nhận được, nhưng Mặc Thiên và La Dương đã thấy rất rõ.

Trên đỉnh ngọn núi phía chính nam, một luồng âm khí đang lặng lẽ bốc lên.

Hai người họ không cần trao đổi, chỉ cần một ánh mắt đã hiểu ngay: Bên đó có vấn đề.

Thanh trấn Thanh Lâm cũng không lớn.

Taxi rất nhanh đã đưa họ đến chân núi.

Lúc này trời đã tối mịt.

Tài xế dừng xe, lo lắng nhìn ba người:

“Ba người thật sự định lên núi à? Núi này hơi âm u đấy. Nghe nói từng có lăng mộ đế vương bị đào trộm, từ đó đến nay núi không còn yên ổn, không ai dám lên nữa. Giờ trời tối rồi, có việc thì mai sáng hãy đi.”

Tài xế chân thành khuyên can.

La Dương cười lắc đầu:

“Yên tâm đi sư phụ, bọn tôi chỉ lên xem chút thôi, lát nữa xuống ngay.”

Tài xế bán tín bán nghi, nhưng vẫn nhanh chóng quay đầu xe rời đi.

Dù sao, theo lời dân Thanh Lâm: Trời tối mà lên núi Thiên Loan, e là xác chất đống như núi.

Taxi vừa đi, Cố Tinh Thần lại run rẩy.

Rõ ràng đang giữa mùa hè, nhưng dưới chân núi này lại lạnh lẽo như vào đông.

Cố Tinh Thần cố giữ bình tĩnh, níu tay áo Mặc Thiên, chỉ về phía taxi đã chạy xa, ra hiệu:

Người ta bảo rồi, tối đừng lên núi, hay là mình đi về đi, mai hãy lên.

Nhưng Mặc Thiên chẳng thèm nhìn anh, hất tay ra, nói với La Dương:

“Đi mau, trên núi đang mở Quỷ Môn!”

La Dương và Mặc Thiên nhanh chóng leo lên núi.

La Dương hỏi:

“Không gọi được cho Mạnh Đại Long à?”

“Không được. Vừa xuống máy bay là gọi ngay, nhưng vẫn không liên lạc được.”

Mặc Thiên đã gọi cho Mạnh Đại Long và Mạnh Thanh Sơn nhiều lần nhưng đều không có tín hiệu.

Lẽ ra bọn họ chưa lấy được Tử Ngọc Thảo, không đến mức phải ra tay làm gì…

Mặc Thiên nghi hoặc nhìn về lưng chừng núi:

“Có người đang làm phép mở Quỷ Môn, bọn họ định làm gì? Thả ma đi dạo, tạo việc cho anh làm? Hay sợ anh thất nghiệp?”

La Dương: “…”

Đến nước này mà còn đùa được…

Thần kinh vững thật.

La Dương thì không nhẹ nhõm như cô.

Anh từng liều mạng đối đầu với đám quỷ, suýt mất mạng mấy lần nên tuyệt đối không dám coi thường.

Vừa chạy vừa phân tích nhanh:

“Mở rộng Quỷ Môn, thả hồn ra ngoài… Thủ đoạn này nghe quen lắm. Lần trước kinh thành bị ổ quỷ nổ tung cũng là kiểu gọi hồn thế này phải không?”

Mặc Thiên nghe vậy, chợt nghĩ ra điều gì, bước chân khựng lại một chút:

“Không phải họ định thả bách quỷ đâu!”

La Dương lập tức hiểu ngay, hai người nhìn nhau, đồng thanh nói:

“Bọn họ đang tìm người!”

Loading...