Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 579: Tại sao phải giết Cố lão Tứ
Cập nhật lúc: 2025-06-19 08:51:12
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gương mặt của Ngọc Trúc đỏ bừng vì bị Kiều Kỳ Duệ bóp cổ.
Vẻ mặt dữ tợn, lớp da mặt giả cũng không che nổi cảm xúc thật bên dưới.
Sắc mặt Kiều Kỳ Duệ lạnh như băng, lực tay không hề nương nhẹ.
Bộ dạng lúc này, e là cả nhà họ Kiều chưa từng ai thấy bao giờ.
Dù sao thì, khi hồn trong thân xác đã đổi khác, nó thật sự có thể thay đổi cả cốt nhục.
Lúc này, gương mặt dữ tợn kia
Đúng hơn nên gọi là Lưu Sát, Lưu lão tổ.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, hắn siết chặt cổ Ngọc Trúc:
“Nói!”
Ngọc Trúc khó khăn phát ra tiếng run rẩy:
“Con… con không có…”
Lưu Sát cười lạnh, hơi nới lỏng tay.
“Nếu không bỏ mê hồn trùng vào người Cố lão Tứ, thì làm sao cho Lục Liễu cơ hội ra tay g.i.ế.c người?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Ngọc Trúc tranh thủ chút kẽ hở để thở dốc mấy hơi, rồi mới lắp bắp:
“Người cpn muốn làm ngất không phải là Cố Bắc Thừa… mà là — Mặc Tiểu Nhụy.”
Trong giọng cô ta mang theo chút căm hận.
Nghe vậy, Lưu Sát híp mắt:
“Ngươi muốn hại Mặc Tiểu Nhụy? Cô ta có thù oán gì với ngươi?”
Nói nghiêm túc thì nếu Ngọc Trúc không làm loạn vụ này,
Mặc Tiểu Nhụy e rằng vẫn chưa khôi phục toàn bộ ký ức.
Cô vẫn sẽ là quân cờ trong tay bọn họ.
Thế mà bây giờ, tất cả sụp đổ, quân cờ nát bét, lại còn để Cố gia tái hợp thêm một cặp nữa.
Bao nhiêu cái tát lại quay ngược vả lên mặt mình!
Lưu Sát lạnh lùng nhìn Ngọc Trúc, chờ câu trả lời.
Ngọc Trúc kéo căng khuôn mặt giả, gượng cười:
“Nghĩa phụ, người đối xử với cô ta tốt như thế, mà cô ta lại lén lút tiếp xúc với người nhà họ Cố. Sớm muộn gì cô ta cũng nhớ lại, đến lúc đó chắc chắn sẽ phản bội người.”
Giọng nói của Ngọc Trúc lạnh băng, như quấn thêm một tầng sương giá.
Lưu Sát xoay đầu, nheo mắt nhìn người đàn bà trước mặt.
Lớp mặt nạ giả của Ngọc Trúc tuy không xấu, nhưng dù sao cũng chỉ là hàng nhân tạo, không có chút sức sống.
Dĩ nhiên Lưu Sát từng thấy bộ mặt thật của cô ta.
Năm xưa khi còn nhỏ, Ngọc Trúc bị gia đình ruồng bỏ. Trong lần ra khơi cùng người nhà đánh cá, cô rơi xuống biển, bị bạch tuộc cắn nát cả người, da thịt lành lặn không còn mấy chỗ.
Chuyện này, cô ta không hề nói dối nhà họ Cố.
Chỉ có điều
Người rơi xuống biển năm ấy, bị bạch tuộc cắn, là Ngọc Trúc, chứ không phải Mặc Tiểu Nhụy.
Ngọc Trúc cũng là kẻ đáng thương.
Năm ấy bị thương rồi được cứu lên, nhặt lại mạng sống.
Nhưng gia đình nhận nuôi cô vốn chỉ vì sắc đẹp, nghĩ có thể gả đi kiếm chút tiền. Ai ngờ gương mặt bị hủy, giữ lại cũng không còn giá trị gì.
Vậy nên, họ vứt cô vào khu rừng hoang vắng.
Lúc đó, Ngọc Trúc còn rất nhỏ, chỉ là đứa bé gái ngồi khóc giữa rừng, người toàn vết thương.
May mà đúng lúc ấy, Lưu Sát đang vất vưởng trong khu rừng đó, bắt gặp cô bé.
Thật khó tin
Ngay khoảnh khắc đó, với cô bé Ngọc Trúc, hồn ma trăm năm như Lưu Sát không hề đáng sợ, ngược lại giống như cứu tinh.
Ngọc Trúc quỳ rạp trước bóng ma, dập đầu cầu cứu.
Dĩ nhiên Lưu Sát chẳng phải kẻ nhân từ gì mà cứu đứa bé.
Nhưng khi định quay đi, hắn chợt phát hiện
Ngọc Trúc có thể nhìn thấy hắn.
Lưu Sát lập tức dừng lại quan sát kỹ.
Hắn nhận ra
Cô bé này đích thực là một mầm mống rất có thiên phú để luyện tà thuật.
Thế là, Lưu Sát nhận Ngọc Trúc về bên mình.
Từ nhỏ cô bé đã cứng đầu, cứ một mực gọi hắn là “nghĩa phụ”.
Thời gian thoáng chốc trôi qua.
Ký ức của Lưu Sát từ hình ảnh cô bé nhỏ năm ấy quay về với người đàn bà quỳ gối trước mặt hiện giờ.
Hắn nhướng mày, chợt thông suốt điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-579-tai-sao-phai-giet-co-lao-tu.html.]
Bất ngờ đổi sắc mặt, hóa lại thành diện mạo nho nhã của Kiều Kỳ Duệ.
“Ngọc Trúc, đứng lên đi.” Lưu Sát dịu giọng, đỡ cô ta dậy.
Hắn thở dài:
“Con đúng là hồ đồ. Ta tốt với Mặc Tiểu Nhụy chẳng qua cũng là vì con thôi. Cứu cô ta về, chẳng phải chỉ để chế tác ra lớp da nhân tạo có mệnh cách giống hệt con đó sao? Nếu không, dù có ký ức của Mặc Tiểu Nhụy, mang theo đứa trẻ, con tưởng có thể dễ dàng trà trộn vào Cố gia chắc? Hừ, Mặc Thiên đâu phải kẻ ngốc.”
Lưu Sát kiên nhẫn giải thích.
Ngọc Trúc ngây người nhìn gương mặt xa lạ trước mắt:
“Nghĩa phụ, vậy tại sao người còn tổ chức tiệc cho cô ta, cho cô ta nhà ở, lại còn tốt với cô ta như vậy?”
Trong lòng Lưu Sát thì đầy chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa:
“Đó đều là tính toán của ta. Con đừng lo, ta sao có thể thật lòng thương mến người nhà họ Cố.”
Nghe vậy, Ngọc Trúc lập tức an lòng, sắc mặt cũng dịu đi nhiều.
Nghĩ tới thái độ ân cần của Kiều Kỳ Duệ dành cho Mặc Tiểu Nhụy lúc ở nhà họ Kiều, cô còn tưởng nghĩa phụ định nhận Mặc Tiểu Nhụy làm nghĩa nữ nữa chứ.
Càng nhìn càng tức, cuối cùng nhịn không nổi mà ra tay với Mặc Tiểu Nhụy.
Chỉ tiếc —
Không ngờ Cố Bắc Thừa lại kịp thời xuất hiện, khiến cô lỡ tay làm tổn thương anh ta.
Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, thái độ của Ngọc Trúc rõ ràng dịu hơn nhiều.
Nhưng cô không hề biết rằng, người nghĩa phụ mà cô kính yêu kia
Trong lòng đang tính kế làm sao trừ khử cô sớm nhất có thể.
Từ chuyện của Mặc Tiểu Nhụy, Lưu Sát lại nghĩ đến Cố Hương Vi.
Hắn đưa mắt sắc lạnh nhìn Ngọc Trúc, lạnh lùng hỏi:
“Vậy gia đình Cố Hương Vi mà ta bảo con đi tìm, giờ vẫn chưa tìm ra? Chẳng lẽ bận việc khác rồi quên luôn chuyện chính?”
Ngọc Trúc giật mình, vội giải thích:
“Không phải. Con vẫn luôn phái người tìm. Nhưng muốn tìm được cặp vợ chồng vừa giàu vừa có thế lực, lại từng có khả năng nhận nuôi con gái — không dễ dàng.”
Lưu Sát nửa tin nửa ngờ:
“Hy vọng là vậy.”
Hắn day day huyệt thái dương, sắc mặt âm u nặng nề:
“Cho con thêm mười ngày nữa. Bằng mọi giá phải tìm được cho Hương Vi một gia đình có thể đối đầu với nhà họ Cố. Hừ… Đến lúc nhà họ Cố sụp đổ, Hương Vi mới có thể sống tốt.”
Ngọc Trúc lặng lẽ gật đầu, không dám nhiều lời.
Nhưng khuôn mặt giấu dưới lớp mặt nạ kia, hàm răng nghiến chặt đến mức lớp da giả cũng khẽ rung theo.
Nếu nói mức độ tốt với Mặc Tiểu Nhụy là 60 điểm, thì đối với Cố Hương Vi, phải đến sáu triệu điểm.
Ngọc Trúc vẫn không hiểu nghĩa phụ rốt cuộc có quan hệ gì với Cố Hương Vi mà phải che chở cô ta đến vậy.
Lưu Sát tất nhiên nhìn ra sự ghen tức ấy.
Nhưng với chuyện của Hương Vi, hắn tuyệt đối không nhượng bộ.
Sắc mặt nghiêm nghị, hắn lại ra lệnh:
“Lập tức đi làm. Nếu còn để Hương Vi phải chịu ấm ức, ta sẽ lấy mạng tất cả các ngươi.”
Nói xong, Lưu Sát đứng dậy.
Bước ra khỏi biệt thự, vừa đi vừa than phiền:
“Đúng là lũ phế vật…
Bên Bạc Thiên Trạch làm không xong, ngươi bên này cũng chẳng ra gì, hai đầu đều thất bại, toàn đồ bỏ đi.”
“Ngươi đừng ở lại Kinh đô nữa, sang Thanh Lâm hỗ trợ Bạc Thiên Trạch, Mặc Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, tự lo lấy thân, tốt nhất đừng để bị cô ta tìm ra.”
Từng câu từng chữ đều đầy ghét bỏ.
Hắn hơi khom người, không còn dáng vẻ uy nghiêm như trước.
Miệng vẫn lẩm bẩm:
“Cũng may…
Cũng may… nhà họ Cố vẫn còn đứa bé ấy…”
Vừa nói, sắc mặt u ám kia nở nụ cười tà mị.
Ngọc Trúc đứng sau nhìn bóng lưng hắn rời khỏi biệt thự, trong mắt lại ánh lên vài phần oán hận.
Ngày xưa khi còn sống trong bộ lạc với nghĩa phụ, biết bao vui vẻ.
Tiền bạc dư dả, ngày ngày tu luyện pháp thuật, học tập bài bản, khi ấy nghĩa phụ chỉ sủng ái duy nhất mình cô.
Nhưng kể từ khi về nước
Tất cả đều đã thay đổi.
Hắn lại có thêm nhiều người mà hắn muốn che chở…
Ngọc Trúc hận nhưng không dám trái lệnh.
Cô tức tối lấy điện thoại ra, gọi cho Bạc Thiên Trạch:
“Khi nào anh đến Thanh Lâm?”