Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 578: Cố lão Tứ tái hôn thần tốc
Cập nhật lúc: 2025-06-19 08:51:10
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà họ Cố
Từ ông bà, mấy nhóc nhỏ cho đến người lớn, không ai thoát được.
Tất cả đều bị Mặc Thiên cho uống Não Tàn Hoàn.
Cho xong thuốc, cô em út rất hài lòng.
“Từ nay khỏi lo bị Ngọc Trúc tẩy não nữa.”
Mặc Thiên vừa dứt lời, Cố Bạch Dã nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Không tẩy não, chị dâu tư cũng tin thôi mà.”
Cố Bắc Thừa lập tức liếc cảnh cáo em trai.
Cố Bạch Dã vội lùi lại một bước, ngậm miệng ngay.
Mặc Tiểu Nhụy cúi đầu, hơi ngượng ngùng:
“Xin lỗi… Sau này em… không tin nữa…”
“…”
Trong phòng bỗng yên lặng đến mức ngón chân cũng muốn bấu đất vì xấu hổ.
Đúng lúc ấy, Tô Như Lan đứng ra.
Bà túm lấy cổ áo Cố Bạch Dã, tát cho hai phát:
“Chỉ có cái mồm mày là nhiều chuyện! Một viên Não Tàn Hoàn mà còn không bịt nổi miệng mày, lát nữa kêu em gái mày nhét thêm vài viên nữa!”
Cố Bạch Dã: “…”
Mặc Tiểu Nhụy cảm kích nhìn Tô Như Lan:
“Mẹ!”
Tô Như Lan nước mắt suýt rơi, nhưng lại không nỡ để lộ mềm lòng, quay đầu gắt gỏng:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Cô còn đang trong thời gian thử thách, nếu còn để kẻ xấu dụ đi nữa thì cứ theo bọn nó luôn đi, đừng quay về!”
Mặc Tiểu Nhụy nghe xong, môi mím chặt, tủi thân nói:
“Mẹ… mẹ còn muốn đuổi con đi nữa không?”
Tô Như Lan liếc nhìn gia đình ba người đang dính nhau như sam.
Tiểu Kim Tử ôm cổ ba rồi lại kéo tay mẹ, đôi mắt to tròn mong ngóng nhìn bà nội.
Tô Như Lan còn có thể nói không sao?
Bà hừ một tiếng, ra vẻ bất cần:
“Ở thì ở đi. Dù sao có Mặc Thiên trông, cô cũng không làm được trò gì đâu.”
Nói xong, bà quay đầu bỏ đi.
Đi chậm chút nữa là sợ mình lộ vẻ mềm lòng mất.
Cái đồ ngốc, sao lại tin chồng mình vô tình như vậy chứ!
Đúng là — nên cho uống thêm mấy viên Não Tàn Hoàn nữa!
Tô Như Lan vừa đi, mọi người cũng chuẩn bị rút lui.
Dù sao gia đình nhỏ cũng thật vất vả mới đoàn tụ.
Các anh em lần lượt cáo từ rời đi.
Nhưng vẫn còn một người mặt dày chưa chịu đi.
Mặc Thiên vẫn ngồi chễm chệ trên tủ đối diện, nhìn ba người nhà lão tứ.
Cố Thiếu Đình ra ngoài mới phát hiện Mặc Thiên còn chưa đi, vội vàng quay lại, kéo cô đi:
“Tiểu tổ tông, đi thôi nào.”
“Hửm? Em còn chưa hỏi xong.” Mặc Thiên chậm rãi nói.
Cố Thiếu Đình khựng chân:
“Em còn muốn hỏi gì nữa?”
Mặc Thiên quay đầu, nhìn Cố Bắc Thừa:
“Bao giờ hai người tái hôn?”
“Hả?”
“Gấp vậy à?”
Mặc Tiểu Nhụy nghe thấy câu này, mắt lập tức long lanh lấp lánh.
Trong lòng cô muốn ngay lập tức trao cho Mặc Thiên giải Em chồng tuyệt nhất hành tinh.
Sao em ấy lại hiểu thấu lòng chị dâu thế chứ!
Mặc Tiểu Nhụy sợ đêm dài lắm mộng, nhỡ đâu mình lại phạm lỗi gì khiến bị đẩy vào danh sách đen lần nữa thì khổ.
Vì thế, cô dứt khoát làm theo ý Mặc Thiên
Hôm sau liền kéo Cố Bắc Thừa đi tái hôn luôn.
Đợi đến khi Mặc Tiểu Nhụy hí hửng cầm giấy đăng ký kết hôn về khoe, người nhà họ Cố tuy bất ngờ, nhưng càng nhiều là khó hiểu.
Họ chẳng tài nào hiểu nổi: sau bao nhiêu chuyện, sao Mặc Tiểu Nhụy vẫn như đứa trẻ con thế nhỉ?
Nhưng sau rồi, họ dần dần cũng hiểu ra nguyên nhân.
Chuyện phải kể từ ba năm rưỡi trước.
Sau khi Mặc Tiểu Nhụy nhảy xuống biển, lưu lạc đến làng chài với đứa nhỏ, cô bị mất trí nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-578-co-lao-tu-tai-hon-than-toc.html.]
Chuyện mất cặp song sinh, chuyện rời khỏi chồng — cô chẳng nhớ gì cả.
Ngay cả chuyện mình từng nhảy xuống biển cũng không nhớ, cứ thế vô tư sống cùng Tiểu Kim Tử suốt ba năm.
Đến khi Ngọc Trúc tìm đến cướp đứa bé, lại tiếp tục tẩy não cô.
Ký ức có khôi phục phần nào, nhưng chỉ nhớ đến trước khi nhảy biển, còn quãng thời gian ba năm sau đó lại quên sạch, thậm chí quên luôn việc mình từng sinh con.
Sau đó, cô được Kiều Kỳ Duệ cứu về nước, tĩnh dưỡng trong bệnh viện, sau lại chăm sóc ông ta khi ông ta bệnh, rồi mới trở lại.
Tóm lại, toàn bộ những đau thương, Mặc Tiểu Nhụy đều chọn thời điểm thích hợp mà… quên luôn.
Bảo sao — qua bao sóng gió, trở về vẫn giữ được trái tim thiếu nữ.
Thời gian duy nhất mà cô thực sự đau đớn, chính là mấy ngày Cố Bắc Thừa hôn mê. Khi đó, ký ức cuối cùng cũng trọn vẹn trở lại.
Mà lúc ấy, con cũng đã tìm về rồi…
Phải nói Mặc Tiểu Nhụy có chút số mệnh “huyền học”.
Người nhà họ Cố vừa bất đắc dĩ, lại vừa vui mừng.
Chuyện đau lòng đã xảy ra, nếu có thể quên đi đúng lúc, có lẽ cũng là một điều may mắn…
Cố lão Tứ tái hôn rồi.
Chuyện trọng đại thế này, đương nhiên phải tổ chức long trọng.
Hơn nữa, Mặc Tiểu Nhụy từ “người chết” quay về “sống lại”.
Nhà họ Cố vui như mở hội, mở tiệc mời khách khắp nơi.
Không cần biết thân phận, quê quán, nam nữ già trẻ gì, chỉ cần tới là có ăn có uống.
Chủ đề chính: Toàn dân ăn mừng!
Cố gia sợ không ai biết tin.
Mấy chục chiếc siêu xe chạy thẳng tới dinh thự nhà họ Kiều.
Bọn họ cũng không vào trong.
Chỉ chạy vòng quanh biệt thự, trống chiêng ầm ĩ, pháo nổ tưng bừng, làm người nhà họ Kiều muốn điếc cả tai, trong nhà căn bản nghe không nổi người bên cạnh nói gì.
Ồn ào náo nhiệt một hồi.
Đoàn “tên lửa mặt đất” nhà họ Cố cuối cùng cũng rút quân.
Kiều Kỳ Duệ tức đến xanh cả mặt.
Dạo gần đây sức khỏe ông xuống dốc không phanh, từ dáng vẻ anh tuấn ngày nào, giờ gầy sọp cả đi.
Giang Chi Vân mặt mũi cũng không khá hơn.
Ngày nào cũng chạy bệnh viện rồi lại về nhà, vừa lo chồng khi nào tỉnh, vừa sợ con trai bị hồ ly tinh dụ dỗ, tinh thần suy sụp vô cùng.
Bà ta miễn cưỡng nở nụ cười an ủi:
“Bố, đừng tức nữa, kẻ ác có báo ứng, nhà họ Cố không nhảy nhót được bao lâu đâu!”
Giang Chi Vân không biết hết chân tướng.
Nhưng Kiều Kỳ Duệ thì hiểu rất rõ.
Nếu nhà họ Cố không ngã — thì ngã chính là ông!
Kiều Kỳ Duệ đập mạnh ly trà, gầm lên:
“Quá lộng hành! Thật quá đáng! Không thể bỏ qua như vậy. Nhà họ Cố vô tình, đừng trách tôi bất nghĩa!”
Ông ta trợn mắt giận dữ, râu tóc dựng đứng, mặt đỏ bừng bừng.
Ông lại cảnh cáo Giang Chi Vân:
“Trông chừng Viên Viên! Đừng để nó quay về! Với tính nó, về rồi lại gây họa!”
“Dạ.” Giang Chi Vân khẽ đáp.
Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Năm đó đã đồng ý với Viên Viên hai năm không được về nhà.
Nhưng giờ thời hạn hai năm đã hết.
Chỉ sợ là — giữ cũng không giữ được nữa rồi…
“Bọn vô dụng! Một lũ phế vật!”
Một cái gạt tàn bay thẳng vào trán Ngọc Trúc.
Cô không né tránh, để mặc cái gạt tàn thủy tinh đập vào vai, đau đến nỗi khẽ rên lên một tiếng.
Kiều Kỳ Duệ lạnh lùng quay lại, vẻ mặt chưa từng dữ tợn như vậy:
“Chuyện gì cũng làm hỏng! Để cô giả làm Mặc Tiểu Nhụy là để phá nốt cặp đôi cuối cùng, không phải để cô giúp họ lần lượt tái hợp!”
“Đã thế còn ra tay với Cố lão Tứ, cô có biết không? Người nhà họ Cố c.h.ế.t rồi, vận mệnh phá hỏng hết, kế hoạch của tôi đổ sông đổ biển hết, cô muốn hại c.h.ế.t tôi à?!”
“Lưu Ngọc Trúc, tôi nuông chiều cô quá phải không!”
Kiều Kỳ Duệ quay người, bóp chặt cổ cô.
Ngọc Trúc quỳ dưới đất không kêu một tiếng, ngoan cố không chịu xin tha.
Kiều Kỳ Duệ nheo mắt đầy sát khí.
Lực tay càng mạnh hơn.
Ông ta gằn từng chữ:
“Nói! Rốt cuộc tại sao cô lại hại Cố Bắc Thừa?”