Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 576: Bị tức đến chết đi sống lại

Cập nhật lúc: 2025-06-17 18:12:43
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh Bắc Thừa, em định dắt Tiểu Kim Tử tái giá rồi, anh nói xem đặt tên họ gì cho thằng bé thì hợp?”

“Lúc ly hôn anh nói sẽ chia tài sản cho em, sao giờ không thấy đâu hết, lời hứa cũng không giữ nữa à?”

“Dù sao thì anh cũng chưa tỉnh, nuôi con vẫn phải lo, thẻ ngân hàng của anh em cầm trước nhé. Với cả căn nhà cũ của mình, em sẽ sửa sang lại thành nhà mới, anh sẽ không để bụng đâu nhỉ?”

Mặc Tiểu Nhụy nằm sấp bên giường của Cố Bắc Thừa, nét mặt nghiêm túc nói chuyện với anh.

Tô Như Lan đứng bên cạnh mà tim như ngừng đập mấy giây.

Nếu Bắc Thừa mà nghe thấy, liệu có tức c.h.ế.t tại chỗ không chứ!

Mặc Thiên bày ra cái kế ngu si kia, không những không cứu được người, lại còn suýt gây chuyện lớn.

Tô Như Lan lo lắng, thở dài rồi đi vào phòng ngủ:

“Mặc MặMặc à, con nói thế nhưng Bắc Thừa chưa chắc nghe được đâu.”

“Anh ấy nghe được.”

Mặc Tiểu Nhụy còn chưa kịp trả lời thì Mặc Thiên đang đi ngang qua cửa lên tiếng.

Mặc Thiên cũng đi vào phòng, nhìn mặt Cố Bắc Thừa:

“Anh tư nghe thấy hết, con dùng phù truyền âm rồi, trong nhà mình nói gì anh ấy đều nghe được.”

Tô Như Lan: “…”

Mặc Tiểu Nhụy: “…”

Cô vừa mới lải nhải đủ thứ linh tinh xong.

Lỡ đâu Bắc Thừa tỉnh lại, trực tiếp tuyên án tử hình cho cô thì sao…

Mặc Tiểu Nhụy ở lại chăm sóc suốt một tuần.

Nhưng Cố Bắc Thừa vẫn chưa tỉnh.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cứ ở mãi thế này cũng không phải cách.

Tô Như Lan ngày nào cũng như cái đuôi theo sát Mặc Tiểu Nhụy, sợ cô làm hại Bắc Thừa và Tiểu Kim Tử. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, vừa thấy Mặc Tiểu Nhụy là bà lại thấy như gặp kẻ lừa đảo.

Mấy ngày nay, Bắc Thừa vẫn chưa có động tĩnh gì.

Bản thân bà cũng sắp kiệt sức luôn rồi.

Bất đắc dĩ, Tô Như Lan chuẩn bị để Mặc Tiểu Nhụy rời đi trước:

“Mặc Mặc, mấy hôm rồi Bắc Thừa vẫn chưa tỉnh, hay là con về trước đi.”

“Hả?” Mặc Tiểu Nhụy sững sờ.

Cô cứ tưởng mấy ngày nay đã được mẹ chồng tha thứ, ai ngờ bây giờ lại bị đuổi về.

Mặc Tiểu Nhụy thấy chua xót, buồn bã nói:

“Mẹ, con muốn ở lại chăm sóc Bắc Thừa.”

“Không cần. Nhà họ Cố có thừa người hầu, không phiền con phải ở lại.”

Tô Như Lan dứt khoát từ chối.

Mặc Tiểu Nhụy càng thêm buồn bã.

Lúc này, Mặc Thiên từ trên lầu liếc xuống, chợt thấy cuốn sổ trong tay Mặc Tiểu Nhụy.

Đó là cuốn sổ nhật ký rách nát trong thùng đồ mà trước đó hai người tìm được khi đi kiếm Mặc Tiểu Nhụy.

Mặc Thiên như nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng rực lên.

Cô gọi xuống dưới lầu:

“Chị cầm sổ của Bắc Thừa làm gì vậy?”

Mặc Tiểu Nhụy nghe vậy ngẩn ra, mãi mới phản ứng được:

“Cái này à? Đây là sổ của chị.”

“Bắc Thừa tìm được, thì nó là của anh ấy.”

Mặc Tiểu Nhụy: “…”

Cô cúi đầu nhìn quyển sổ, bên trong là nhật ký tình yêu từ năm 16 tuổi, hồi cô mới biết yêu, giờ đã bị cô cắt xé tả tơi…

“Chị định mang về nhà phục chế lại. Trong này ghi lại rất nhiều chuyện giữa chị và Bắc Thừa.”

“Vậy sửa ngay ở đây đi. Cả đống quần áo chị cắt rách nữa, khâu lại hết cho em, em mang đốt cho anh tư.”

Chữ “đốt” đó phát ra thật chuẩn.

Tô Như Lan và Mặc Tiểu Nhụy đồng thời sửng sốt:

“Đốt cho anh tư?”

“Ừ.” Mặc Thiên đáp tỉnh bơ.

Mặc Tiểu Nhụy lao vội xuống dưới lầu, ngẩng đầu nhìn thẳng Mặc Thiên:

“Đốt cho anh ấy là sao? Anh ấy… xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không tỉnh được, nên phải tìm cách đưa cho anh ấy thôi.”

“!!!”

Mặc Tiểu Nhụy lập tức sụp đổ.

“Sao lại không tỉnh được? Không phải em đã cứu anh ấy dậy rồi sao?!”

“Ừ. Nhưng anh ấy không tỉnh.”

Cả hai người như gà nói với vịt, không ai nghe ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-576-bi-tuc-den-chet-di-song-lai.html.]

Mặc Tiểu Nhụy gần như phát điên.

Cuốn sổ trên tay rơi xuống đất.

Cô lao thẳng lên lầu, chạy vào phòng Bắc Thừa, nhào lên ôm chặt lấy anh.

Vừa khóc vừa gào gọi:

“Bắc Thừa! Bắc Thừa!”

Mặc Thiên nhìn chị dâu mà khó hiểu, nghi ngờ đầu cô ấy bị đập hỏng rồi.

Mặc Tiểu Nhụy đau đớn, áp sát bên tai anh thì thầm:

“Bắc Thừa, nếu anh có chuyện gì, em cũng không sống nữa đâu.”

“Tiểu Kim Tử có ông bà nội chăm sóc rồi, anh đừng mơ bỏ lại em, em không sống nổi một mình đâu.”

“Sao em lại ngốc thế, quên hết mọi thứ, làm anh buồn, để anh tìm em suốt bao năm… Bắc Thừa, anh mau tỉnh lại đi.”

Mặc Tiểu Nhụy vừa khóc vừa kể hết những tủi hờn bao năm qua.

Dù năm xưa là cô quá tin vào Ngọc Trúc, nhưng suy cho cùng là có người đã đào sẵn hố chờ cô nhảy. Không nhảy hố này, sớm muộn gì cũng có hố khác.

Mặc Tiểu Nhụy khóc thảm thương.

Tiểu Kim Tử như thể nghe hiểu lời mẹ.

Lảo đảo nhào vào lòng cô, muốn giữ cô lại:

“Mami, con, con…”

Mặc Tiểu Nhụy đau lòng ôm lấy Tiểu Kim Tử, hôn một cái lên má bé rồi nhẹ nhàng đẩy ra:

“Mami còn nhiều điều chưa nói với ba con, mami phải đi giải thích với ba, Tiểu Kim Tử bảo bối, xin lỗi con.”

Mặc Tiểu Nhụy như chuẩn bị vĩnh biệt vậy.

Tô Như Lan đứng ngoài cửa mà choáng váng.

Mới nãy Mặc Thiên chỉ nói Bắc Thừa chưa tỉnh, mà con bé này lại tự suy diễn đến mức như sắp đưa tiễn vậy.

Không những hiểu lầm, mà còn tưởng như thần c.h.ế.t đã gõ cửa.

Cô vừa khóc vừa đ.ấ.m Bắc Thừa, nện thẳng vào n.g.ự.c anh nghe “đoang đoang đoang” có lực.

“Bắc Thừa, anh tỉnh dậy đi! Nghe em giải thích đi!”

“Là đầu óc em có vấn đề, không trách em được, em không kiểm soát nổi bản thân.”

“Anh tỉnh lại nói chuyện với em đi, anh mà không nói, sau này chúng mình chỉ có thể làm ma mà tâm sự thôi.”

Mặc Tiểu Nhụy nói toàn những lời rợn người.

Tô Như Lan mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Cái miệng xui xẻo của con bé này sắp vượt mặt Mặc Thiên rồi.

Bà chuẩn bị xông vào kéo Mặc Tiểu Nhụy ra.

Sợ chậm một giây nữa là lão tư bị đ.ấ.m chết.

Nhưng vừa nhìn kỹ, bà phát hiện lông mày lão tư giật giật.

Tô Như Lan hoảng hốt hét lên:

“Lão tư!”

Mặc Tiểu Nhụy giật b.ắ.n mình, tưởng Cố Bắc Thừa xảy ra chuyện.

Cô vội ngồi bật dậy, sờ lên cổ anh, mấy giây sau mặt trắng bệch:

“Cố Bắc Thừa! Cố Bắc Thừa, anh đừng c.h.ế.t mà!”

Cô đè lên người anh khóc như trời sập.

Cả nhà họ Cố nghe tiếng khóc mà chạy tới.

Cố Hưng Quốc dẫn đầu xông vào, mặt mày tái mét:

“Bắc Thừa, Bắc Thừa làm sao rồi?”

Tô Như Lan kéo ông qua một bên, hạ giọng nói nhỏ:

“Chắc sắp bị chọc tức mà tỉnh dậy rồi.”

“Hả?” Cố Hưng Quốc mờ mịt nhìn bà.

Tô Như Lan không giải thích nữa, kéo ông đứng xem tiếp.

Trên giường, Cố Bắc Thừa run nhẹ hàng mi, hơi thở khó khăn.

Cái đầu đang tì lên n.g.ự.c anh, ép ngay chính giữa khiến anh thở cũng khó.

Cố Bắc Thừa cố mở mắt.

Mất mấy lần mới mở ra nổi.

Vừa nhìn thấy cái đầu người trước mặt, anh dở khóc dở cười, vươn tay sờ lên đầu cô:

“Mặc Mặc…”

Mặc Tiểu Nhụy nghe tiếng, bật dậy mở to mắt:

“Bắc Thừa!”

Cô ôm chặt lấy anh, nức nở hỏi:

“Anh là người sống hay người c.h.ế.t vậy?”

Cố Bắc Thừa: “…”

Anh là bị em chọc cho c.h.ế.t đi sống lại đấy…

Loading...