Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 536: Cỏ Tử Ngọc Thảo ở đâu

Cập nhật lúc: 2025-05-15 13:25:11
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọn núi không lớn.

Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Mặc Thiên đâu.

Mọi người đã vòng quanh đỉnh núi, cũng đã xem xét dưới chân núi.

Gọi tên Mặc Thiên khắp nơi, âm thanh vọng lại vang rền cả sườn núi.

Một người sống sờ sờ, sao có thể nói mất là mất được?

Không thấy Mặc Thiên đâu, ai nấy bắt đầu lo lắng. Một phần sợ cô xảy ra chuyện, phần khác lại sợ cô trộm đồ.

Ngay lúc mọi người đang rối bời, bỗng sau vách núi phía sau vang lên một tiếng,

“Tôi ở đây này.”

Tất cả đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Thiên từ sau một tảng đá bước ra.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trông như thể cô vừa chui ra từ trong đá vậy.

Kiều Hạc và Diệp Phi dù sao cũng từng chứng kiến mấy “trò lớn” của Mặc Thiên, nên vẫn còn giữ được bình tĩnh.

Còn những người khác thì không.

Chỉ nghe một loạt tiếng kêu thất thanh:

“Trời đất ơi, cô từ đâu chui ra vậy!”

“Người hay ma thế? Sao lại từ trong đá bò ra?”

“Khỉ đá còn hóa tinh được, cái đầu đá như cô chắc cũng sắp thành tinh rồi!”

Cả đám bị Mặc Thiên dọa sợ c.h.ế.t khiếp.

Chỉ có Trương Thành Thiên là không để tâm đến điều đó.

Ông ta tiến lại gần vách núi, chăm chú quan sát mấy tảng đá, cuối cùng cũng phát hiện ra điều kỳ lạ.

Thì ra Mặc Thiên không phải từ trong đá chui ra, mà là giữa mấy tảng đá có một khe nhỏ, chỉ người cực kỳ gầy nhỏ mới có thể chen vào.

Vừa nãy Mặc Thiên chính là trốn trong đó.

Mọi người không phát hiện ra là vì từ đỉnh núi đối diện có thể nhìn thấy rõ chỗ cỏ Tử Ngọc, nên không ai nghĩ đến việc tìm trong đá.

Trương Thành Thiên dù gầy, nhưng dù gì cũng là đàn ông, muốn chui vào khe đó cũng khó.

Ông ta cố lắm mới nhét được nửa người vào.

Cứ tưởng sẽ thấy được cảnh “khác thường trong hang động”, nào ngờ… lại chỉ là ngõ cụt???

Ông ta chật vật chui ra, mặt mày bụi bặm, tóc tai rối tung, nghiến răng trợn mắt quay sang Mặc Thiên:

“Cô lấy được cỏ Tử Ngọc rồi à? Nó mọc trong đá sao? Cô tìm ra kiểu gì? Hay là thật ra chẳng có gì cả?”

Ông ta hỏi dồn như chín vạn câu hỏi vì sao.

Nhưng Mặc Thiên chẳng bận tâm đến mấy lời nghi ngờ đó, chỉ chìa tay không ra, đáp nghiêm túc:

“Tôi đã nói là hôm nay không thể hái được, đương nhiên là chưa có. Tôi chỉ đến thăm dò đường thôi.”

“Gì cơ?”

Trương Thành Thiên nhìn tay cô trống trơn, nửa tin nửa ngờ.

Không rõ là cô đang bịa lý do để che đậy, hay thật sự đã phát hiện nơi cỏ Tử Ngọc mọc.

Ông ta liếc nhìn chiếc túi nhỏ đeo trên người Mặc Thiên, nghi ngờ hỏi:

“Hái thuốc mà cũng phải chọn ngày à? Cô chắc là chưa hái xong giấu đi đấy chứ?”

“Ờ?” Mặc Thiên tròn mắt, “Cỏ vốn là của tôi mà, sao lại bảo tôi giấu?”

“Đó là mười ba gốc cỏ Tử Ngọc đấy! Cô bị bệnh gì mà cần dùng nhiều như vậy?” Trương Thành Thiên phản bác.

Nửa tháng trước, Mạnh Đại Long mời ông ta đến đây để hái Tử Ngọc thảo.

Nhưng loại cỏ này quả thật kỳ lạ.

Từ ngọn núi đối diện thì nhìn rõ mồn một, nhưng đặt chân đến núi này, thì dù đi kiểu gì cũng không tìm thấy.

Dù chia nhóm, chia đường cũng vô ích. Cứ đến gần, là cỏ như biến mất.

Ông ta từng nghi là gặp “ma trận”, nhưng làm đủ phép, dùng hết chiêu, cũng vẫn không thấy đâu.

Ông ta đã cố gắng suốt nửa tháng mà vẫn không hái được.

Giờ mà để cô nhóc này dễ dàng lấy được, thì mặt mũi ông để đâu?

Trương Thành Thiên thầm quyết định: dù thế nào cũng phải đoạt cho bằng được năm cây, để còn nói là ông và Mặc Thiên cùng nhau hái được.

Không lấy vài cây, thì còn mặt mũi nào trở về?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-536-co-tu-ngoc-thao-o-dau.html.]

Toan tính thì hay đấy, nhưng Mặc Thiên lại không nghĩ vậy.

Cô liếc mắt lạnh lùng cảnh cáo ông ta:

“Đừng mơ, cỏ Tử Ngọc là của tôi, thừa ra tôi còn có thể bán lấy tiền, đừng mong mà đụng đến.

Đạo sĩ giả như ông, đừng bày trò xấu thay Mạnh Đại Long. Lo mà giữ mình đi. Rõ ràng không có bản lĩnh bắt ma, còn cứ đ.â.m đầu vào, coi chừng bị ma nhập đấy.”

Mặc Thiên đã cảnh cáo rất rõ ràng.

Nhưng Trương Thành Thiên lại chẳng hề để tâm.

Ông ta vuốt râu, hừ lạnh:

“Cỏ Tử Ngọc Thảo là do Mạnh lão bản phát hiện, cô muốn độc chiếm là không thể. Đây là địa bàn của ông ta, cô đừng mong rời khỏi nơi này dễ dàng.”

Ông ta không phải đang hù dọa, mà là đang nói đến khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.

Lúc hai người đang nói chuyện, hai anh em Hừ – Hà cũng vừa kiểm tra mấy tảng đá xong quay lại.

Cả hai chống nạnh, trừng mắt dữ tợn nhìn Mặc Thiên.

“Không tìm được mà cứ nhất định đòi đi hôm nay? Tôi thấy cô chẳng biết tìm ở đâu, chỉ giỏi khoác lác! Sao người kinh thành toàn thích nổ thế?”

“Bắc Kinh là chỗ gì chứ, người ở đó ai chẳng giữ thể diện. Nhóc con, nói thật đi, không tìm được thì cũng chẳng ai làm gì cô cả.”

Hai tên Hừ– Hà lại bắt đầu màn hợp xướng mỉa mai Mặc Thiên.

Thái độ còn ngông cuồng hơn cả Mạnh Đại Long.

Lúc này, Mặc Thiên đang đứng trên một tảng đá lớn, nhìn xuống dưới núi.

Trời tối đen như mực, không biết cô đang nhìn gì.

Hai người thấy cô không đáp, lại chuẩn bị buông lời mỉa mai.

Thì Kiều Hạc khẽ ra hiệu bằng mắt với Diệp Phi.

Diệp Phi lập tức hiểu ý, lao đến phía sau hai người kia, mỗi tay tóm một tên, mạnh mẽ ấn xuống.

Hai tên hoàn toàn không phòng bị, bị Diệp Phi ép cho cúi người, nửa thân trước gần như đổ xuống dốc.

Đây là trên núi, chỉ cần sơ suất là lăn xuống núi như chơi.

Hai tên không còn sức mà nói nữa, chỉ còn biết kêu la:

“Các người định làm gì? Muốn g.i.ế.c người à? Tôi nói cho mà biết, g.i.ế.c người là phạm pháp đó, Mạnh lão bản sẽ không tha cho các người đâu!”

“Đại ca ơi, tha cho tôi, g.i.ế.c thì g.i.ế.c anh tôi đi, tôi không có tiền, tôi sẽ im lặng, coi như không thấy gì.”

“Cái gì! Nhị Tôn, đồ ngu! Mày đang nói gì đấy! Nói thế sao được! Vậy thì g.i.ế.c nó đi! Đừng g.i.ế.c tao! Tao về sẽ đưa hết tiền của nó cho các người!”

“Đại Tôn, mày là đồ khốn! Bố mẹ mày trước kia bắt mày chăm tao mà!”

“Bố mẹ tao cũng không phải bị mày làm tức c.h.ế.t chắc?”

“……”

“……”

Hai tên lại bắt đầu cãi vã, lôi cả chuyện cũ ra mà đào.

Diệp Phi liếc nhìn vẻ mặt của Kiều Hạc, sau đó ấn mạnh thêm một cái, ép hai người gần như gập thành góc vuông.

“Hễ ai nói thêm câu nào, tao sẽ quăng kẻ đó xuống trước. Nói đi.”

“Ư…”

“Ư ư…”

Hai tên lập tức im như thóc, không ai dám làm kẻ c.h.ế.t trước.

Kiều Hạc đứng một bên, mặt không biểu cảm, còn bình tĩnh hơn cả lúc xem phim.

Anh liếc nhìn hai cái đầu cúi rạp như tôm cong, chậm rãi nói:

“Tôi cần phải nể mặt Mạnh lão bản, nhưng tôi không cần nể hai người. Còn sủa nữa thì sau này làm chó giữ cửa đi.”

“Ư… ư”

“Ư…ư”

Hai người run rẩy lắc đầu, ý bảo: không dám nữa.

Kiều Hạc thấy hai cái đầu đen run lẩy bẩy, cuối cùng ra hiệu cho Diệp Phi.

Diệp Phi mới kéo cổ áo hai tên lôi về vị trí an toàn.

Hai tên vừa an toàn xong, lại tưởng lúc nãy bị dằn mặt là do mình chưa chuẩn bị.

Vừa thoát thân, lập tức một trái một phải xông về phía Diệp Phi…

Loading...