Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 534: Bán anh rồi còn giúp người ta đếm tiền

Cập nhật lúc: 2025-05-15 13:25:07
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến chân núi thì trời gần tối.

Trời vốn âm u, giờ càng xám xịt như sắp đổ mưa to.

Gió lồng lộng, kèm theo mưa phùn táp thẳng mặt, rát như d.a.o cứa.

Cả đoàn ai chuẩn đồ gì, chỉ thể cắn răng mà leo núi.

Sở Sở thì tức lắm mà chẳng dám xả.

thì cũng mặt Kiều Hạc, cô cũng tiện bộc lộ leo.

Cô nàng dậm chân, lườm nguýt mới hậm hực đuổi theo Kiều Hạc.

“Kiều Hạc, em vì mới liều mạng lên đây đấy! Nếu chuyện gì thì chịu trách nhiệm với em!”

Kiều Hạc thì nghiêng đầu cô, đó khẽ :

“Tiểu thư Sở vẫn còn cần giám hộ ?”

cô yên tâm, nếu chuyện gì, chi phí y tế, tiền chăm sóc, tiền bồi bổ, tiền tổn hại tinh thần… thậm chí tiền ma chay, bồi thường tử vong, lo hết.

Có điều, khuyên cô nhất đừng lên núi. Ông nội cô thiếu tiền, nhưng thiếu . Cô cứ ở ngắm cảnh .”

Một câu dứt luôn đường bám của Sở Sở.

Cô nàng tức đến phồng má, mặt tròn giống như con chuột hamster nhét đầy lương thực.

Phía , Mặc Thiên trèo lên mấy tảng đá, thấy tiếng chân núi liền ngoắt , chạy vội xuống kéo Sở Sở như thể sợ cô trốn mất:

“Này, đừng mà, cùng lên núi ! Cô là đội trưởng mà! Yên tâm, cô chắc chắn ! Nhìn cô là mạng dài, còn sống dai hơn rùa già chứ!”

“Cái gì mà sống dai hơn rùa già!” — Sở Sở giận dữ quát lên.

Cô trừng mắt Mặc Thiên, tròng mắt đen như lòi ngoài:

“Hừ! Toàn là mưu mô xa, ý ! Mặt mũi thì giống hồ ly tinh, thấy mà ghét!”

Cô hừ lạnh một tiếng, ngoắt bỏ .

Cô mới

“Rắc” một tiếng, hòn đá chân Mặc Thiên vỡ tan.

Mặc Thiên kịp la trượt chân ngã xuống.

May mà Kiều Hạc phản ứng cực nhanh, vươn tay túm lấy cánh tay cô, nếu chắc cô lăn như quả bóng từ núi xuống.

Mặc Thiên vững , ôm n.g.ự.c thở phào, lầm bầm:

“Không trêu , trêu , gặp là tránh xa…”

Lúc , nửa cô đang tựa hẳn Kiều Hạc.

Chiếc mũ nhỏ đội lệch gần như dán cằm .

Hương tóc thoang thoảng lướt qua mũi, Kiều Hạc lập tức thẳng đơ , như thể đang nghiêm.

Không quá căng thẳng, mà là sợ nếu căng thẳng… thì nghĩ lung tung, hổ đến mức chảy m.á.u cam mất.

Thấy Mặc Thiên , Kiều Hạc đẩy nhẹ cô .

Anh âm thầm chạm nhân trung của , xác nhận máu, mới nhẹ nhõm chút.

Khôi phục vẻ lạnh lùng, lưng bỏ , rằng, bước thẳng lên núi.

Mặc Thiên thấy Kiều Hạc , chẳng thèm để ý .

Cô lon ton đuổi theo:

“Kiều lão nhị, hỏi , tại kéo Sở Sở theo?”

Vịt Bay Lạc Bầy

“……” — Im lặng.

“Không tò mò ?”

“……” — Lặng thinh.

“Ơ, để ý gì đến thế, trúng độc tai ?”

“……” — Vẫn lạnh lùng như cũ.

Mặc Thiên bắt đầu mất kiên nhẫn, khựng , đổi chiến thuật sang đe dọa:

“Kiều Hạc, vẽ dấu X lên mặt bây giờ!”

Kiều Hạc đang phía , rốt cuộc cũng nhịn nổi mà khẽ cong môi .

Anh dừng , đầu cô với vẻ mặt uất ức nhưng đầy kiêu ngạo:

“Hồi đúng là xem thường Mặc tiểu thư . Không ngờ Mặc tiểu thư thông minh đến mức lợi dụng , sai khiến cả Sở tiểu thư.

Sau cẩn thận hơn… ngày Mặc tiểu thư bán , còn giúp đếm tiền.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-534-ban-anh-roi-con-giup-nguoi-ta-dem-tien.html.]

Phía , Diệp Phi suýt nữa trượt chân ngã lăn khỏi núi.

Trời đất ơi, thiếu gia trời!?

Thế gọi là “ xanh đỉnh cấp” thì gọi là gì?

Thiếu gia đấu với Mặc tiểu thư, đúng là dùng hết mưu kế luôn !

Da gà của Diệp Phi nổi hết cả lên.

mà… quên mất Mặc Thiên là não trái và não thường xuyên kết nối.

Chỉ thấy Mặc Thiên ngẫm nghĩ vài giây, nhảy liền hai bậc đá, leo lên ngay phía Kiều Hạc.

Cô cúi đầu , nghiêng đầu đánh giá:

“Sao quen thế nhỉ… Mấy ông nhà cũng y chang về luôn đấy!”

Cô còn bắt chước giọng mấy ông họ nhà họ Cố, ưỡn n.g.ự.c nghiêm trang, hạ giọng trầm trầm:

“Thiên Thiên, đừng để rơi bẫy con hồ ly già , mà bán em , em còn giúp đếm tiền đấy!”

Kiều Hạc: “……”

Diệp Phi: 666666 (trong lòng gào thét)

Anh suýt bật thành tiếng.

mà, lúc thể nào cũng Mặc tiểu thư vùi dập.

Phải nhịn, nhịn! mà, thực sự buồn quá!!!

Diệp Phi cắn môi đến đỏ cả mặt, còn tự nhéo đùi đến tím bầm để kìm nén.

Cố gắng lắm .

Ai ngờ…

Kiều Hạc hình như mắt gáy.

Anh chậm rãi đầu .

Vừa liếc cái, Diệp Phi lập tức “phá phòng”!

Không nhịn nổi nữa —

“Phụt” — Một tiếng bật vang trời.

Sau đó là chuỗi lan khắp sườn núi:

“Ha ha ha ha ha!!!”

Trên đầu Kiều Hạc, lũ quạ đang bay thành đàn…

Cuối cùng, Diệp Phi cũng nín .

Cậu mặt dày chạy tới, ôm lấy chân Kiều Hạc, xin :

“Thiếu gia, sai , haha… nữa , ha ha… Ai dám gọi là hồ ly già, xé nát miệng nó , hahaha—”

Kiều Hạc: “……”

Cái gương mặt thường ngày dù sập trời cũng đổi sắc, lúc đến lạ.

Anh bạt tay gạt Diệp Phi đang bám chân :

“Về kinh thành, sẽ tống sang nhà họ Cố.

Từ đại thiếu đến lục thiếu, sót một .

Tha một tên, cho hầu ma một tuần ở tổ đặc biệt.”

Diệp Phi: “Á—”

Rồi xong… quá đà

Kiều Hạc thèm để ý đến nữa.

Quay đầu, tiếp tục leo lên núi.

Mặc Thiên xem trò vui từ nãy, giờ tung tăng nhảy tới vỗ vai Diệp Phi, hí hửng :

“Lúc nào xé miệng mấy ông thì nhớ gọi xem với nha! chứng cho! Nhớ đấy, đừng quên nha, tuyệt đối đừng quên!”

Diệp Phi tối sầm mặt.

Anh em nhà họ Cố …ai mà dám xé mồm, thì đầu sẽ xé mạng mất!!!

Lúc , Diệp Phi càng chắc chắn một điều:

Mặc Thiên với thiếu gia nhà đúng là trời sinh một cặp.

Hai cái đầu xa, ghép một ý nào cả!

Không ai quan tâm đến cảm xúc của Diệp Phi, cả hai vui vẻ tự lên núi

Loading...