Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 533: Tính một quẻ, ta tìm được

Cập nhật lúc: 2025-05-15 13:25:03
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhóm của Mặc Thiên rời khỏi biệt thự.

Đến lượt Mạnh Đại Long lo lắng không yên.

Hắn nghe Mặc Thiên nói có thể “tính ra” chỗ cây thuốc ở đâu, lúc đó không mấy tin, nhưng việc con nhóc này biết rõ cha mẹ của Đại Tôn và Nhị Tôn bị chính hai đứa làm tức c.h.ế.t thì thật sự khiến hắn bất ngờ.

Đại Tôn và Nhị Tôn vốn là dân tỉnh khác, hồi trẻ không nên thân, đánh nhau, lừa đảo, trộm cướp đủ cả, vào tù ra khám không ít lần.

Sau này Mạnh Đại Long phát hiện hai tên này tuy ngu ngốc, nhưng rất nghe lời, bảo làm gì là làm nấy, gan cũng lớn.

Vậy nên hắn mới thu nhận về làm việc.

Quá khứ của bọn họ gần như không ai biết.

Mặc Thiên chỉ vừa mới đến Thanh Lâm, có thể tìm đâu ra thông tin này?

Mạnh Đại Long nghĩ tới đây, trong lòng bắt đầu cảnh giác.

Nếu con nhóc này thực sự tìm ra được đám Tử Ngọc thảo kia thì sao? Nhỡ nó hái hết rồi trốn mất thì thế nào?

Lúc này, Trương Thành Thiên – Trương thiên sư – đi đến bên cạnh hắn:

“Ông Mạnh, tôi muốn đi theo xem thử. Con nhóc đó định tìm Tử Ngọc thảo kiểu gì. Tôi không tin nó có bản lĩnh ấy. Loại cỏ đó nhìn thấy nhưng không chạm được, nhất định có cao nhân bày trận giữ lấy, muốn lấy được thì phải phá trận. Lỡ nó làm bậy, phá hỏng cả thì nguy to.”

Lời hắn nói đúng ý Mạnh Đại Long.

Dù sao lúc nãy hắn đã tuyên bố không đi, nên cũng không tiện tự đánh mặt mình.

Có Trương Thành Thiên theo giám sát, hắn yên tâm hơn nhiều.

Mạnh Đại Long gật đầu:

“Vậy làm phiền Trương thiên sư. Tôi sẽ cho hai người đi cùng bảo vệ ngài.”

Nói rồi, hắn đảo mắt khắp phòng.

Ánh nhìn rất nhanh rơi xuống người Đại Tôn và Nhị Tôn.

Hai người lập tức hoảng hốt!

Vừa mới thoát c.h.ế.t hôm qua, chạy trốn khỏi tai nạn xe. Giờ trời âm u mưa gió như đêm tối, lại bắt họ leo núi? Có khác gì đòi mạng đâu!

Hai người vội chắp tay cầu xin:

“Ông chủ, ông chủ, chúng tôi—”

“Các cậu cứ đi theo đi. Coi như chuộc tội. Lần trước đi theo thiếu gia chẳng làm nên trò trống gì, chỉ khiến thiếu gia bị thương. Lần này ráng làm tốt, chăm sóc thiên sư thật tốt, đảm bảo ông ấy trở về an toàn!”

Đại Tôn, Nhị Tôn: “……”

Hai gương mặt tái mét, mồ hôi lạnh toát ra.

Mạnh Đại Long chẳng thèm quan tâm hai người có bằng lòng hay không, xoay người lên lầu đi ngủ bù.

Hai tên “tướng quân Hừ-Ha” bĩu môi đầy oan ức, quay sang Mạnh Thanh Sơn:

“Thiếu gia, hu hu, chúng tôi đi chuyến này liệu có còn đường về không? Chúng tôi không nỡ xa thiếu gia đâu!”

Hai người lôi thôi khóc lóc, đánh trống mà không mưa.

Mạnh Thanh Sơn thì lại khá nghĩa khí.

Nhìn thấy thảm trạng của hai tên, hắn vỗ vai an ủi:

“Đừng sợ, nếu hai cậu không về được, sau này tôi sẽ nuôi vợ con giùm các cậu. Tôi coi như vợ tôi, con tôi, yên tâm đi, cứ giao phó cho tôi.”

“???”

Hai người lập tức nín khóc.

Họ nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Sơn, có cảm giác gì đó sai sai.

Mạnh Thanh Sơn thấy họ lại ngơ ngác, bèn thúc giục:

“Này, còn đứng ngơ ra đó làm gì? Trương thiên sư đi xa rồi, lát nữa đuổi không kịp thì cha tôi có xơi tái các cậu!”

“Á á, đi liền!”

“Đi đi! Mau lên đường!”

Hai người rối rít đuổi theo, rời khỏi nhà họ Mạnh.

Vừa ra khỏi biệt thự, họ mới bắt đầu nghĩ lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-533-tinh-mot-que-ta-tim-duoc.html.]

“Này, thiếu gia nói sẽ chăm sóc vợ con cậu, còn nói coi như vợ con mình!”

“Thiếu gia cũng nói chăm sóc vợ con tôi! Vậy là thiếu gia có hai vợ hai con à? Chẳng phải trọng hôn à!”

“Trọng hôn thì sao? Nhà họ Mạnh giàu nứt đố đổ vách, đừng nói hai vợ hai con, hai mươi người cũng đủ nuôi! Ôi dào, lão Nhị, con mình sau này có thể thừa kế gia sản đấy!”

“Đúng đúng! Thế là khỏi cần đi làm, chỉ cần hưởng thụ tuổi già nhờ con hiếu thảo thôi!”

Hai người cười toe toét, đập đùi đôm đốp, vui vẻ lên xe, cảm thấy chuyến này thật xứng đáng.

Sắp được làm “Thái thượng hoàng” rồi!

Mặc Thiên cầm la bàn bát quái trong tay, chậm rãi chỉ đường.

Lúc rẽ trái lúc rẽ phải, địa hình núi non rối rắm, Mặc Thiên thường phân biệt được phương hướng nhưng không xác định được độ cao…

Kết quả là suốt đường đi cứ vòng đi vòng lại.

Sáng đi ra ngoài.

Đến trưa vẫn thong thả ngồi ăn một bữa ngon lành.

Khi lên xe tìm đường lại, đã ba giờ chiều.

Trương Thành Thiên thật ra biết đường đi.

Nhưng hắn cố ý không nói, muốn xem Mặc Thiên có tìm được thật không.

Vậy mà cả ngày trôi qua, chẳng thấy con bé tìm ra được lối vào.

Trương Thành Thiên đứng cạnh xe của Mặc Thiên, châm chọc:

“Này, con nhóc kia, rốt cuộc có tìm được không? Nếu không tìm được thì chịu thua đi, để thiên sư ta giúp cô tìm!”

Mặc Thiên liếc mắt một cái, hờ hững:

“Pháp thuật của ông học từ ai thế? Sư phụ ông chắc cũng yếu kém lắm ha.”

“Cô dám sỉ nhục sư phụ ta! Nhóc con, cơm cô ăn còn chưa bằng số ma sư phụ ta đuổi! Cô mà cũng dám gào lên với người, đúng là kẻ ngu không sợ chết! Sư phụ ta họ Lâm—”

Còn chưa nói xong, Mặc Thiên đã đóng cửa kính xe cái rầm.

Quay sang nói với Diệp Phi: “Lái xe.”

Trương Thành Thiên còn chưa kịp dứt lời, đã bị bỏ lại giữa đường.

Hít đầy một họng khói xe, hắn giận sôi người, nghiến răng:

“Con nhóc thối, sớm muộn gì ta cũng cho cô biết tay!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Không ngờ sau khi ăn no uống đủ, Mặc Thiên lại nhận ra đường đi thật!

Lần này xe không quay đầu nữa, chạy thẳng một mạch đến đúng nơi.

Thật ra cũng không phải nhờ bữa cơm mà thần thông, mà là lúc ăn trưa, Kiều Hạc giảng cho Mặc Thiên cách bố trí đường núi kiểu này ra sao.

Cái đầu Mặc Thiên, trừ EQ hơi thấp ra thì cái gì cũng giỏi.

Nghe một lần là hiểu.

Nên khi xuất phát lại, cô không còn lạc đường nữa.

Xe dừng lại ở chân một dãy núi thuộc dãy núi Thanh Sơn.

Mọi người cùng xuống xe.

Ánh mắt Trương Thành Thiên lúc này đã khác hẳn, đầy cảnh giác.

Hắn không ngờ con bé này thật sự tìm đúng ngọn núi!

Mà đây lại không phải ngọn núi mà Mạnh Đại Long từng phát hiện ra Tử Ngọc thảo.

Lần đầu phát hiện là do thợ hái thuốc của Mạnh Đại Long, trong lúc đang hái thuốc ở ngọn núi đối diện thì tình cờ thấy loài thảo dược này.

Nhưng loài thảo dược này lại có lúc hiện, lúc ẩn.

Cứ mỗi lần Mạnh Đại Long phái người lên núi tìm, nó lại biến mất…

Dù địa điểm đúng y như vậy, nhưng người đi tìm thì không thấy gì, còn người từ phía đối diện lại thấy rõ mồn một…

Trương Thành Thiên nhìn chằm chằm Mặc Thiên, không thể tin nổi—

Con nhóc này… rốt cuộc làm sao tìm được vậy?!

Loading...