Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 528: Đàn gảy tai trâu với Kiều Hạc
Cập nhật lúc: 2025-05-13 16:48:55
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sở Sở là người có phúc khí, nếu anh cưới cô ấy, rất có thể sẽ hóa giải được tam sát.” Mặc Thiên nghiêm túc nói.
Nói xong, cô còn vỗ vỗ vai Kiều Hạc như một bậc tiền bối.
“Anh là nam chưa cưới, cô ấy là nữ chưa gả, tuy nhìn không ra tướng phu thê, nhưng nhân duyên vốn có chính duyên, lương duyên, nghiệt duyên, phổ duyên và cả đào hoa nát.
Anh cưới có thể gặp tai họa huyết quang, nhưng mệnh anh vốn ngắn, sống thêm ngày nào hay ngày đó. Còn Sở Sở cũng không thiệt, anh có cả đống tiền để lại.”
Nói đến đây, Mặc Thiên bỗng chu môi, có vẻ hơi uất ức:
“Hóa ra chỉ có mình tôi là thiệt, lẽ ra số tiền đó phải là tôi thừa kế mới đúng.”
Kiều Hạc: “…”
Nghe xem, nghe xem, có giống lời người nói không hả trời…
Lúc này, tim Kiều Hạc đập thình thịch, huyệt thái dương giật liên hồi, lục phủ ngũ tạng đều đang bốc hỏa.
Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao người nhà họ Kiều cứ gặp Mặc Thiên là phát nổ.
Với bộ não sinh ra chỉ để chọc tức người khác thế này, không bị tức c.h.ế.t thì chắc kiếp trước làm Bồ Tát rồi…
Kiều Hạc nhắm mắt lại.
Từ chối trả lời đề nghị “hôn sự” vừa rồi.
Ngay cả Diệp Phi đang kéo xe cũng không dám động đậy, sợ làm thiếu gia nổi đóa.
Anh ta đứng sau lưng Kiều Hạc, len lén phất tay với Mặc Thiên:
Tiểu tổ tông à, cô hoàn toàn không biết trong lòng thiếu gia nghĩ gì đâu!
Nhưng Mặc Thiên hoàn toàn phớt lờ ra hiệu của Diệp Phi.
Cô nhìn chằm chằm Kiều Hạc, thấy anh không nói gì, lại tiếp tục hỏi:
“Nếu anh cảm thấy áy náy với tôi, thì cúng hương cho tổ sư gia của tôi đi. Tổ sư sẽ giúp tôi tha thứ cho anh.”
Diệp Phi: “…”
Trời ơi, đồ đao phủ nhà ai đây, cứa d.a.o sắc thật…
Kiều Hạc: “…”
Lần đầu tiên trong đời, Kiều Hạc cảm nhận rõ ràng cái gọi là câm nín.
Anh hít sâu vài hơi, rồi mở mắt ra.
Khoảnh khắc đó, khí thế cả người lập tức thay đổi, lạnh lẽo như băng.
Anh hơi cúi người, nhìn thẳng vào Mặc Thiên, giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi.
“Người ta không có được thứ mình muốn, sống còn ý nghĩa gì? Thà sống vui vẻ vài ngày còn hơn sống lây lất cả đời.”
Nói rồi, anh như nhớ ra gì đó, nhướng mày:
“Hoặc là em gả cho tôi, giúp tôi giành được thứ tôi muốn, tôi cưới em, giúp em lấy được thứ em cần. Vậy chẳng phải rất công bằng, hợp lý à?”
“Ể?”
Mặc Thiên suy nghĩ lời Kiều Hạc nói.
Thấy cũng có lý, nhưng lại cảm giác sai sai chỗ nào đó.
“Thứ anh muốn là gì? Thứ tôi cần là gì?”
“Cái đó phải để đại sư Mặc tự ngộ ra.”
Kiều Hạc đáp một câu đầy tính thiền học, hoàn toàn mở.
Anh không cho cô thời gian nghĩ, còn thêm dầu vào lửa:
“Tiền của tôi có thể xây hàng chục đạo quán. Em cả đời nằm chơi cũng chẳng phải lo tiền. Với đề nghị của tôi, còn cần phải do dự sao? Không phải nên đồng ý cái rụp như lúc bám ăn bám ở à?”
Diệp Phi ở phía sau cười há miệng như con ếch.
Đúng là bẫy tâm lý cao cấp, không có tám trăm cái đầu cũng không thoát nổi.
Huống gì đây lại là Mặc Thiên – người mà một cái đầu còn chưa mọc đủ…
Anh ta chờ xem kịch vui.
Nhưng Mặc Thiên tuy đầu óc đơn giản, não lại chẳng đi theo logic bình thường.
Cô giơ tay nhỏ, bốp một cái vỗ vào trán Kiều Hạc, đẩy anh ra:
“Đừng đứng gần vậy, tôi không nhìn rõ mặt người.”
Cô kéo giãn khoảng cách, rồi mới chậm rãi nói:
“Anh sống lâu thêm vài năm, kiếm thêm nhiều tiền. Chỉ cần có tâm, anh cứ lấy tiền đó mà xây đạo quán cho tôi. Giờ tôi thay mặt các vị tổ sư cảm ơn Kiều thiện nhân.”
Mặc Thiên cúi người hành lễ, nghiêm túc vô cùng.
Khoảnh khắc đó, huyết áp Kiều Hạc vọt thẳng lên trời, mặt vốn điềm đạm như hồ thu, cũng bắt đầu run rẩy cả ngũ quan.
Mặc Thiên thì như không có chuyện gì xảy ra.
Cảm ơn xong là vừa ngâm nga một điệu hát lệch tông, vừa đi gõ cửa phòng Sở Sở.
Kiều Hạc từ nhỏ lớn lên trong môi trường “người ăn người” ở nhà họ Kiều.
Người loại gì anh chưa gặp?
Quỷ loại gì anh chưa xử?
Bằng không sao có tiếng “hồ ly già”?
Nhưng kiểu như Mặc Thiên…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-528-dan-gay-tai-trau-voi-kieu-hac.html.]
Thật sự là lần đầu gặp trong đời.
Cả nhóm thu xếp hành lý xong.
Sở Sở chu miệng, từ phòng đi ra:
“Diệp Phi! Diệp Phi! Anh đâu rồi!”
Cô phát hiện mình xếp xong hết rồi mà Diệp Phi còn chưa lên giúp cô dọn đồ!
Tức điên lên được!
Sở Sở hét to ở hành lang một lúc, chẳng ai để ý.
Thì ra… tất cả đã xuống tầng dưới từ lâu.
Không ai chờ cô!
Sở Sở tức đến nỗi phát điên ngay tại khách sạn.
Một lát sau, có nhân viên nghe tiếng động vội vã chạy đến,
“Tiểu thư, xin đừng giận, cô cần giúp gì ạ?”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Tôi… tôi…”
Sở Sở tức quá nói không ra hơi.
Mãi sau mới vừa lau nước mắt vừa chỉ vào phòng,
“Hành lý… tôi không bê được…”
Nhân viên nghe vậy, vừa ngại ngùng cười vừa cùng nhau giúp cô bê đồ xuống.
Sở Sở chống nạnh, hùng hổ bước ra khỏi thang máy.
Đảo mắt một vòng trong sảnh, rồi lao thẳng về phía Diệp Phi, trên mặt viết rõ ràng: Tôi đến hỏi tội đây!
“Diệp Phi, ai cho anh không đợi tôi!”
“Là tôi bảo đấy.”
Kiều Hạc bình tĩnh thốt ra ba chữ.
Rõ ràng là giọng điệu quen thuộc, nhưng Sở Sở lại cảm thấy hơi sợ.
Cô ráng cười gượng:
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi… lần sau tôi mang ít đồ hơn là được rồi…”
Sở Sở biết điều liền dừng lại, thái độ lập tức dịu đi.
Kiều Hạc cũng không nói gì thêm.
Đứng dậy, đi thẳng ra xe đợi sẵn ngoài cửa.
Sở Sở chu môi, lẩm bẩm sau lưng anh:
“Hung dữ! Hung dữ cái gì chứ! Nếu không phải anh hung mà đẹp, tôi đã gọi ông nội dạy dỗ anh rồi!”
Cô vừa càm ràm vừa theo ra cửa.
Đi ngang Mặc Thiên còn liếc xéo cô một cái.
“Cô tốt nhất đừng gây chuyện nữa, bằng không tôi không để cô yên đâu, hừ!”
Sở Sở đang tức, tìm được chỗ xả liền quăng luôn một câu.
Nói xong, bước chân hùng dũng ra khỏi khách sạn.
Mặc Thiên đi sau, tự lẩm bẩm đầy nghi hoặc:
“Tôi đâu có gây chuyện… tôi còn cứu người nữa mà… Cô không nhìn ra à? Quả nhiên là có phúc nhưng thiếu não.”
Hai cô gái đầu óc không bình thường cùng ngồi lên xe.
Phía sau, Giang Ngôn Phong khẽ thở dài, một vẻ mặt xám xịt đi theo sau.
“Tiểu thư não tàn tiền nhiều nhiều, tiểu thư ngốc ngếch phúc đầy đầy…
Sao cái bánh trời rơi to thế lại không rơi trúng đầu tôi chứ…”
Cả nhóm ngồi xe đến Mạnh phủ.
Quy mô, khí thế, độ hoành tráng, nói là mở cả một hoàng thành riêng cũng chẳng ngoa.
Dù gì cũng là thị trấn nhỏ.
Đất đai rộng, người thưa, giá đất rẻ, nên mới xây nổi cả một trang viên to đến thế.
Sở Sở tuy đã lấy lại thân phận tiểu thư, nhưng kiểu “ấm rồi lại lạnh”, trải nghiệm vẫn còn hạn chế.
Cô dán mặt vào cửa sổ xe, không ngừng hò hét:
“Woa! Woa! Có nuôi cừu kìa!
Woa! Woa! Có cả trường đua ngựa!
Woa! Woa! Có hồ nước! Còn có cả đảo nữa!”
Sở Sở ngạc nhiên hét lên, hoàn toàn quên mất mình là tiểu thư danh giá.
Nhưng lạ thay, người thường tò mò mọi thứ như Mặc Thiên, lúc này lại đặc biệt im lặng.
Cô nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Khi xe chạy qua khuôn viên rộng lớn, tới trước căn biệt thự chính giữa, cuối cùng cô cũng lên tiếng:
“Nơi này… âm khí nặng thật đấy…”