Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 501: Mặc Mặc – “Các người là ai?”

Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:57:17
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Mặc chẳng thèm quay đầu lại, dứt khoát bước tiếp về phía trước.

Cố Bắc Thừa thấy vậy liền ôm Tiểu Kim Tử chạy theo, nhưng khi còn cách Mặc Mặc vài mét, hai vệ sĩ của cô đã nhanh chóng lao ra, chắn đường anh.

Cố Bắc Thừa chẳng buồn để tâm việc đây là trước cửa đồn cảnh sát, lập tức động thủ với hai người kia.

Công việc của anh vốn là “liếm m.á.u trên lưỡi dao”, khác hẳn với kiểu đánh điểm đến là dừng của vệ sĩ, chiêu nào ra cũng là để hạ gục đối phương.

Chưa đầy vài chiêu, hai vệ sĩ đã bị Cố Bắc Thừa – tay ôm con – dễ dàng quật ngã.

Lúc này, Mặc Mặc mới quay người lại, thản nhiên nhìn thẳng vào anh:

“Các người là ai? Tôi cần biết các người sao?”

Giọng cô nhẹ nhàng, dễ nghe, nhưng tiếng phổ thông không chuẩn, lẫn lộn giữa âm “h” và “l”, nghe có phần buồn cười.

Cố Bắc Thừa quá quen với giọng này.

Nếu đây không phải là Mặc Tiểu Nhụy, thì còn ai vào đây!

Nếu không phải Ngọc Trúc lừa anh rằng cô ngã xuống biển, bị thương đổi cả giọng, anh sao có thể tin?

Anh tức giận bước lên, nắm lấy tay Mặc Mặc:

“Mặc Tiểu Nhụy, mở to mắt ra mà nhìn! Em dám nói không quen biết tôi? Có tin tôi vác em về nhà, bắt em nhìn đến khi nhớ ra mới thôi không?”

“Anh… anh… Cố Bắc Thừa, buông tay!”

“Em dám nói không nhận ra tôi? Mặc Tiểu Nhụy, đến tôi mà em cũng không nhận ra, em có gan lắm đấy!”

Cố Bắc Thừa nhất quyết không buông. Tìm người bao lâu, giờ đã thấy, anh tuyệt đối không thể để mất cô thêm lần nữa!

Anh nhét Tiểu Kim Tử – đứa nhỏ còn đang nước mắt lưng tròng – vào lòng cô:

“Con trai em đấy, em cũng không nhận? Tôi còn tưởng em mất trí nhớ, nhưng em còn nhớ Cố Bắc Thừa cơ mà!”

Vừa chạm vào Mặc Mặc, Tiểu Kim Tử lập tức vươn tay béo múp ôm chặt cổ cô, hai chân quặp lên người, như con khỉ nhỏ bám lấy mẹ, sợ bị bỏ rơi thêm lần nữa.

Khuôn mặt tròn trĩnh của bé ép sát vai mẹ, cả người dán chặt lấy cô:

“Mami, ôm con!”

Mặc Mặc ban đầu định gỡ bé ra, nhưng vừa nghe giọng non nớt kia, như có tia sét đánh trúng tim, toàn thân cô tê rần.

Ôm lấy thân thể mềm mại, bụ bẫm ấy, cô không hiểu sao mắt bỗng cay xè.

Cố Bắc Thừa nhìn hai mẹ con, vành mắt cũng đỏ lên, anh vươn tay ra ôm chầm lấy cả hai:

“Vợ ơi, mấy năm qua em đã đi đâu vậy!”

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim trống rỗng bấy lâu như được lấp đầy.

Mặc Mặc sững người mất một lúc mới phản ứng lại, lập tức nhét Tiểu Kim Tử lại cho Cố Bắc Thừa, rồi mạnh mẽ đẩy hai cha con ra:

“Cố Bắc Thừa, anh bị điên à! Tôi đã ly hôn với anh từ lâu rồi, lấy đâu ra con cái! Dắt con trai anh đi chỗ khác, tránh xa tôi ra, không tôi không khách sáo đâu!”

Cố Bắc Thừa sững sờ.

“Em nhìn kỹ lại đi, đây là con trai của chúng ta! Em thật sự không nhớ mình từng sinh nó sao?”

Ánh mắt Mặc Mặc nhìn anh như đang nhìn người điên, lạnh lùng đầy xa cách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-501-mac-mac-cac-nguoi-la-ai.html.]

Cô nói giọng khinh khỉnh:

“Cố Bắc Thừa, tôi thấy đầu óc anh không ổn thật rồi, tới bệnh viện của anh ba anh khám thử đi.”

Nói xong, cô ra hiệu cho hai vệ sĩ, rồi cả ba người rời đi vào đồn cảnh sát.

Cố Bắc Thừa vẫn đứng yên tại chỗ, mắt không rời bóng lưng của Mặc Mặc cho đến khi cô biến mất sau cánh cửa.

Đứng bên cạnh quan sát nãy giờ, Mặc Thiên cuối cùng cũng bước tới.

Cô thong thả đi đến bên cạnh Cố Bắc Thừa, nhìn khuôn mặt anh tái mét không rõ cảm xúc, rồi lại nhìn Tiểu Kim Tử đang ôm cha khóc ròng, nước mắt ròng ròng như hạt đậu vàng.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé an ủi:

“Ít ra nhóc vẫn có số làm con có mẹ, đừng khóc nữa. Mẹ nhóc sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra nhóc. Còn ba nhóc ấy hả… thì hơi khó nói.”

Cố Bắc Thừa vốn đã tổn thương nặng nề, nghe vậy cảm thấy n.g.ự.c càng thêm nhói…

Chưa rõ Mặc Mặc vào đồn cảnh sát có chuyện gì, nhưng Cố Bắc Thừa và Mặc Thiên cũng vội vàng đi theo vào trong.

Nếu như việc Mặc Mặc tuyên bố không quen biết họ đã là cú sốc lớn, thì chuyện cô làm trong đồn lại càng gây chấn động hơn – cô đến để bảo lãnh Ngọc Trúc ra ngoài!

Cảnh sát chưa có chứng cứ rõ ràng để kết tội Ngọc Trúc, hiện chỉ đang lấy lý do chờ kết quả giám định và điều tra chưa hoàn tất để kéo dài thời gian tạm giữ.

Nhưng rõ ràng Mặc Mặc đã chuẩn bị kỹ càng.

Người đàn ông đi cùng cô đưa ra thẻ luật sư:

“Xin chào, tôi là Tôn Minh Biện – luật sư do cô Mặc mời để bảo vệ cô Ngọc Trúc. Mọi vấn đề sau này, xin hãy làm việc trực tiếp với tôi.”

“Nhân tiện, tôi nghi ngờ quy trình điều tra của phía cảnh sát có sai sót, tôi cần được xem toàn bộ hồ sơ liên quan đến việc tạm giam thân chủ của tôi trong thời gian qua.”

“Tất nhiên, nếu phía cảnh sát có thể nhanh chóng thả người, chúng tôi cũng sẽ không phải làm khó ai.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôn luật sư là một trong những luật sư nổi tiếng ở thủ đô, vừa ra tay đã khiến cảnh sát lúng túng.

Họ cũng hiểu rằng, nếu không có chứng cứ chắc chắn, thì chuyện giam giữ Ngọc Trúc lâu hơn là điều không thể.

Cuối cùng họ chỉ có thể trả lời mơ hồ: “Chậm nhất ba ngày nữa sẽ đưa ra kết luận.”

Cố Bắc Thừa nghe là đã hiểu ý cảnh sát.

Chờ đến khi Mặc Mặc nói chuyện xong, anh lập tức chắn đường cô:

“Mặc Mặc, mấy năm qua em đã đi đâu, rốt cuộc trải qua chuyện gì? Em có biết Ngọc Trúc giả mạo em trở về nhà họ Cố, hại cả nhà chúng ta không? Sao em còn giúp cô ta ra ngoài?”

Anh gần như phát điên.

Dù bình tĩnh đến mấy, đứng trước người vợ biến mất nhiều năm rồi đột nhiên quay lại như biến thành người khác, ai mà không sụp đổ?

Mặc Mặc nhìn anh như nhìn tai họa, ánh mắt lạnh lùng tuyệt đối, chẳng chút cảm xúc:

“Tránh ra, Ngọc Trúc là ân nhân của tôi. Không tới lượt anh chỉ trỏ phán xét. Cố Bắc Thừa, cho dù nhà anh có gặp tai họa, cũng là đáng đời các người!”

Ánh mắt cô là sự từ chối không thể rõ ràng hơn.

Cố Bắc Thừa chưa từng thấy Mặc Mặc như vậy.

Anh c.h.ế.t lặng tại chỗ, rất lâu sau mới hoàn hồn lại:

“Không được! Nhất định là cô ấy bị bọn họ tẩy não rồi! Tôi phải cứu cô ấy ra!”

Loading...