Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 500: Hôm nay Mặc Mặc sẽ xuất hiện
Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:17:15
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên vừa lên lầu.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Cố Bắc Thừa.
Tô Như Lan dò xét nhìn anh: "Có phải con giả khóc lừa Thiên Thiên không?"
Cố Bắc Thừa: "..."
Cố Hoằng Thâm lạnh lùng nói thêm một câu: "Cũng có thể là thuốc nhỏ mắt."
Cố Bắc Thừa: "..."
Cố Bạch Dã đi vòng quanh anh: "Đồng chí Cố Bắc Thừa, anh lắm mưu nhiều kế thật, ngay cả chuyện lấy nước mắt lừa em gái ruột cũng làm được, anh tin không, tôi báo cảnh sát bắt anh đấy."
Cố Bắc Thừa: "..."
Anh có miệng mà không nói được.
Dù sao có một số chuyện, thật sự rất khó lựa chọn.
Ví dụ như lúc này.
Anh nên thành thật khai báo, anh đã nhìn thấy Mặc Mặc hủy hoại những thứ trước đây, suy sụp khóc lớn.
Hay là nhận lấy cái danh "nước mắt cá sấu" mà họ gán cho anh...
Sau khi Mặc Thiên lên lầu.
Chỉ nghe trên lầu vang lên tiếng "loảng xoảng loảng xoảng", không biết cô đang làm gì.
Làm ầm ĩ gần nửa tiếng.
Mặc Thiên mới xuống lầu.
Lần này không đeo chiếc túi nhỏ màu xám kia nữa.
Đổi một chiếc mới toanh, nổi bật, đặc biệt dễ bị trộm nhòm ngó.
Túi đeo chéo màu hồng cánh sen bằng vải lanh, nửa dưới là một chuỗi sọc màu sắc ghép lại, nửa trên là một hình vẽ tay búp bê phong cách dân tộc.
Túi đẹp hay không thì không nói.
Nhưng thu hút sự chú ý thì có thật.
Đặt ở đâu cũng là tiêu điểm của đám đông.
Mặc Thiên bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, hoàn toàn quên mất chuyện "vì tình mà đau khổ", "vì yêu mà ngất xỉu" ngày hôm qua.
Người nhà họ Cố thấy cô như vậy, cũng không dám nhắc lại nữa.
Mặc Thiên chậm rãi đi đến giữa đám người.
Ngẩng đầu với Cố Bắc Thừa: "Đi, cục cảnh sát."
"Mặc Mặc ở cục cảnh sát?"
"Ừ." Mặc Thiên gật đầu, "Giờ ngọ cô ấy sẽ xuất hiện ở cục cảnh sát, anh không đi nhanh, sẽ không kịp đâu."
Cố Bắc Thừa vừa nghe.
Hành động nhanh nhẹn, động tác như bay.
Một tay anh xách chiếc áo vest trên giá.
Tay kia túm lấy Tiểu Kim Tử đang gõ mõ cá trên thảm.
Với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, anh đã đi trước Mặc Thiên, đến cửa biệt thự.
Mặc Thiên chỉ cảm thấy trước mắt có một cơn gió thổi qua.
Nhìn lại, Cố Bắc Thừa trước mặt đã đến cổng rồi.
Mặc Thiên chậm rãi lấy từ trong túi ra chiếc bàn bát quái mới mua, nhàn nhạt nói: "Cũng không cần nhanh như vậy. Em còn phải làm quen với bàn bát quái một chút."
Cố Bắc Thừa: "..."
Vừa nãy là ai nói không kịp nữa...
Dù Mặc Thiên nói không cần vội đi.
Cố Bắc Thừa vẫn đứng đợi ở cửa, không chịu vào nhà.
Tô Như Lan vừa thấy, vội vàng đuổi theo.
Cứu Tiểu Kim Tử từ tay ba nó.
"Lão Tứ, con nhẹ nhàng với con một chút, xem con kéo kìa, cổ áo sắp thít c.h.ế.t con rồi! Tiểu Kim Tử nhà chúng ta dễ dàng gì!"
Tô Như Lan chỉnh lại quần áo cho Tiểu Kim Tử.
Từ khi Tiểu Kim Tử có mõ cá bầu bạn, tần suất khóc đã giảm đi rất nhiều.
Còn biết khách khí cảm ơn bà nội: "Cảm ơn bà nội thiện nhân."
Tô Như Lan: "..."
Trời ơi mẹ ơi, sao lại nhảy ra một tiểu Mặc Thiên nữa vậy.
Tô Như Lan dở khóc dở cười.
Bà nghiêng đầu hôn má Tiểu Kim Tử: "Cục cưng Kim Tử ơi, hôm nay gặp mẹ không được khóc đâu nhé, phải ôm mẹ thật chặt và hôn mẹ thật nhiều nhé."
Tiểu Kim Tử vừa nghe, khoanh tay sau lưng ưỡn cái bụng tròn vo, tại chỗ suy tư xoay một vòng.
"Mẹ, cũng, không, không, không được."
Cậu bé lắp bắp khó khăn từ chối lời bà nội.
Tô Như Lan bỗng cảm thấy đứa cháu trai nhỏ bé của mình thật vĩ đại!
Nó còn nhỏ như vậy, mà đã có nguyên tắc như thế!
Nếu không sợ cảnh tượng quá hỗn loạn.
Tô Như Lan cũng muốn đi đón Mặc Mặc cùng.
Bà chỉnh tề cho cháu trai xong.
Lúc này mới đứng dậy, lại đi kiểm tra con trai.
Tô Như Lan xoay một vòng quan sát lão tứ, ăn mặc rất chỉnh tề ngay ngắn, trên quần áo không một nếp nhăn, hoàn toàn không tìm ra vấn đề gì.
Cuối cùng điểm duy nhất không vừa mắt, chính là khuôn mặt "đen" của lão tứ.
Người mẹ già lo lắng.
Nghĩ đến bao nhiêu năm không gặp Mặc Mặc.
Người mẹ già lại muốn rơi nước mắt.
Bà cố gắng kìm nén.
Cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó giơ tay ấn vào khóe miệng lão tứ, gượng gạo tạo ra một đường cong: "Lão Tứ cố lên! Mẹ bảo đầu bếp làm món Mặc Mặc thích ăn, đợi các con về nhà! Cố lên cố lên cố lên!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-500-hom-nay-mac-mac-se-xuat-hien.html.]
Người mẹ già cổ vũ con trai, nhưng càng gọi, nước mắt càng không kìm được.
Cuối cùng trực tiếp không kìm nén nữa.
"Lão Tứ à, mặc kệ Mặc Mặc thế nào, con cũng phải đưa con bé về. Ba năm này, con bé ở bên ngoài chịu khổ rồi, mau về nhà đi, không phải chịu khổ nữa đâu!"
"Vâng."
Cố Bắc Thừa nghe lời mẹ, cố gắng nở một nụ cười.
"Mẹ, yên tâm, con nhất định sẽ đưa Mặc Mặc về. Đợi con."
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Tô Như Lan nhìn hai anh em dẫn Tiểu Kim Tử ra khỏi cửa lớn.
Ánh mắt đó giống như người nhà thời xưa tiễn con ra trận vậy.
Cho đến khi xe của họ rời khỏi nhà họ Cố.
Tô Như Lan mới nghẹn ngào hít hít mũi.
Tự lẩm bẩm một câu.
"Lần này thật sự là Mặc Mặc của chúng ta rồi..."
Dưới lầu cục cảnh sát.
Thời gian còn chưa đến.
Hai anh em liền đứng đợi ở cửa.
Khuôn mặt dữ tợn của Cố Bắc Thừa, lúc này lại có vẻ hơi bối rối.
Mặc Thiên vô tư chơi chiếc bàn bát quái của mình.
Bàn mới mua, còn chưa khai quang, dùng có chút không thuận tay.
Tiểu Kim Tử cũng không để ý đến bẩn hay sạch, ngồi xuống bên bồn hoa, tiếp tục gõ mõ cá.
Người đi đường vừa thấy, liền dừng chân.
"Ôi chao, tiểu hòa thượng này đẹp trai quá! A a a a có thể cho dì hôn một cái không?!"
"Cục cưng, con tích được bao nhiêu công đức rồi? Dì kể cho con nghe một câu chuyện cười địa ngục có được không?"
"Bé ơi, nhà dì có coca, kem que, kem hộp, con có muốn đi theo dì không?"
Tiểu Kim Tử gõ mõ cá, quá nhiều người đến quấy rầy việc tu hành của cậu bé.
Ngay khi mọi người xung quanh vây kín.
Tiểu Kim Tử cuối cùng cũng đặt mõ cá xuống.
Ánh mắt quét một vòng trên khuôn mặt họ.
Vài giây sau, "oa" một tiếng khóc lớn!
Tiếng khóc này, dọa những người xung quanh lập tức tránh xa mười mét, không dám đến gần nữa.
Đám đông vừa tản ra.
Trên con đường lộ ra kia, liền xuất hiện bóng dáng một người phụ nữ.
Mà đồng thời, bàn bát quái của Mặc Thiên bắt đầu không ngừng xoay tròn, còn mang theo cả gió xung quanh.
Cố Bắc Thừa và Mặc Thiên đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía người đến.
Chỉ thấy một người phụ nữ thân hình thon thả, khí chất bất phàm xuất hiện trong tầm mắt.
Người phụ nữ tóc ngắn ngang vai, toàn bộ trán lộ ra, trông rất có khí thế.
Cô ta vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Cố Bắc Thừa cả người ngây dại.
Chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người phụ nữ kia, là Mặc Mặc, cô ấy thật sự là Mặc Mặc.
Cố Bắc Thừa dù chỉ nhìn thấy một nụ cười, một cái nhíu mày, một cử động, đều có thể nhận ra đó là Mặc Mặc.
Không giống với Ngọc Trúc, người giả mạo Mặc Mặc kia.
Mặc Mặc này, khiến người ta rung động.
Cố Bắc Thừa như bị trúng định thân phù, cả người không biết làm sao.
So với sự ngơ ngác của anh.
Con trai anh lại bản lĩnh hơn nhiều.
Tiểu Kim Tử vừa nhìn thấy người phụ nữ, liền quên cả khóc.
Cũng không để ý người phụ nữ kia có tiền hay không.
Cậu bé nhảy xuống từ bồn hoa.
Dang hai cánh tay nhỏ bé nhào về phía người phụ nữ.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Ôm ôm, hôn hôn!"
Tiểu Kim Tử chưa bao giờ thân thiết với ai như vậy, ngay cả Cố Hoằng Thâm, Kiều Hạc, Vạn Kiều, cậu bé cũng chưa từng thân thiết như thế.
Vịt Bay Lạc Bầy
Lúc này chủ động, giống như một chiếc bánh nếp dính, chỉ muốn dính chặt vào người mẹ.
Đôi chân ngắn ngủn của Tiểu Kim Tử thoăn thoắt như bay.
Chạy thẳng về phía Mặc Mặc.
Nhưng cậu bé vừa giơ tay muốn ôm lấy đùi mẹ.
Mặc Mặc lại nhanh hơn một bước né tránh.
Tiểu Kim Tử không nơi nương tựa, thân hình thấp bé mất kiểm soát, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.
Sau đó liền oa oa khóc lớn: "Mẹ ơi, ôm!"
Mặc Mặc không có phản ứng gì.
Nhìn thấy Cố Bắc Thừa, ánh mắt cũng chỉ thoáng qua.
Nhìn hai cha con họ như nhìn người xa lạ.
Lúc này, Cố Bắc Thừa mới phản ứng lại.
Anh nhanh chân đuổi theo.
Bế Tiểu Kim Tử đang nằm sấp trên đất lên.
Sau đó quay người gọi người phụ nữ lại.
"Mặc Tiểu Nhụy, em không thấy nó sao? Nó đang gọi em là mẹ!"
"Em, em cũng không thấy tôi sao..."