Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 499: Mặc Thiên động lòng, người nhà họ Cố hoảng hốt
Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:17:12
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Như Lan nhìn chằm chằm Mặc Thiên.
Đến khi bóng lưng cô khuất hẳn, bà mới hỏi một câu:
"Thiên Thiên bị chứng sợ m.á.u à? Bình thường có thấy con bé sợ m.á.u đâu."
"Vậy con bé lại thấy m.á.u ở đâu?" Cố Hưng Quốc cũng kỳ lạ.
Cố Hoằng Thâm mặt không biểu cảm ngồi trên sofa, vẫy tay với quản gia:
"Quản gia Trần, cho người mở camera giám sát lên, xem m.á.u ở đâu ra."
Thật sự không thể trách người nhà họ Cố không nhìn thấy.
Chủ yếu là Tiểu Hắc cô cô vừa nãy muốn cứu Mặc Thiên.
Đã lau mặt, lau tay cô sạch sẽ quá mức, ngay cả lá bùa dính m.á.u kia cũng bị ném ra ngoài sân, sợ cô lại nhìn thấy.
Trên người Mặc Thiên không có chút vết m.á.u nào.
Người nhà họ Cố chỉ có thể tìm kiếm trong video giám sát, xem m.á.u ở đâu ra.
Vừa nhìn, người nhà họ Cố suýt chút nữa thì nổ tung!
Máu không tìm thấy!
Ngược lại nhìn ra được rốt cuộc tại sao Mặc Thiên lại ngất xỉu!
Hình ảnh giám sát này, quả thực giống như một bộ phim truyền hình cẩu huyết.
Cố Bạch Dã "bộp" một tiếng đập mạnh chiếc máy tính bảng trong tay.
"Cái tên Kiều lão nhị khốn kiếp này, tôi thấy hắn chán sống rồi! Dám dẫn tiểu tam đến trước mặt em gái tôi khiêu khích, mẹ nó chứ, cho hắn mặt mũi rồi!"
Cũng không trách người nhà họ Cố hiểu lầm.
Trong hình ảnh giám sát, Kiều Hạc không chỉ dẫn Sở Sở đến nhà họ Cố.
Mà còn tùy tiện trêu chọc Mặc Thiên, lúc thì nắm tay, lúc thì sờ mặt!
Sau đó trêu xong thì phủi m.ô.n.g bỏ đi.
Cố Bạch Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y đến kêu răng rắc:
Vịt Bay Lạc Bầy
"Con cáo già này, hắn chính là bắt nạt Mặc Thiên đơn thuần, không hiểu tình cảm, còn dám dẫn người phụ nữ khác đến trước mặt Thiên Thiên!
Trêu chọc Thiên Thiên xong, hắn liền dẫn người phụ nữ kia đi, cũng không quản Mặc Thiên ở phía sau đuổi theo, Thiên Thiên bùa chú cũng ném ra rồi, nếu như bây giờ đạo pháp của con bé khôi phục, cũng không thể để Kiều Hạv bắt nạt như vậy! Cái tên súc sinh hỗn láo này, tôi phải đi tìm hắn!"
Lão lục nóng nảy, một giây cũng không nhịn được.
Hận không thể bây giờ liền liều mạng với Kiều Hạc.
Tiểu Hắc đã tắm rửa sạch sẽ lông, ngồi xổm trong phòng khách, vẻ mặt mèo đầy dấu chấm hỏi nhìn Cố Bạch Dã.
Nó nhắc nhở "meo meo" hai tiếng.
Nhưng căn bản không ai để ý đến nó.
Không, vẫn có người để ý đến nó.
Tô Như Lan bưng một đĩa hoa quả cắt sẵn đến cho nó: "Tiểu Hắc bảo bối, ngoan, ăn nhiều trái cây vào, cho khỏe người."
Tiểu Hắc: "..."
Nó đứng giữa đồ ăn ngon và việc gọi tỉnh kẻ ngốc.
Không chút do dự, nó chọn đồ ăn ngon...
Cố Bạch Dã quả pháo này đã châm ngòi.
Cái gì cũng không ngăn được sự bùng nổ của hắn.
Cái xe tăng này đã muốn xông ra ngoài.
Cố Bắc Thừa một tay túm lấy gáy áo hắn.
"Lão lục, ngồi xuống cho anh, đừng có làm loạn. Sao anh cảm thấy có chút không đúng, Thiên Thiên nhà mình giống người tình cảm dạt dào như vậy sao?"
"Sao lại không phải, chẳng phải Thiên Thiên không đuổi kịp, sốt ruột quá nên mới ngất xỉu đó sao! Tứ ca, con bé đâu phải ngốc, nó chỉ là chưa hiểu chuyện, cái tên cáo già kia, hắn giỏi lắm, một bụng đầy mưu mô, bình thường hắn không biết chừng trêu chọc Thiên Thiên thế nào! Nếu không sao Thiên Thiên lại thích hắn!
Cái thứ vô đạo đức này, Thiên Thiên cái gì cũng không hiểu, hắn mù quáng trêu chọc, trêu chọc xong còn không quản! Không được, em phải đi thu thập cái tên khốn kiếp này! Còn nói Thiên Thiên không hiểu, sao nó lại không hiểu, cái này còn biết sĩ diện, tự bịa ra chuyện vớ vẩn."
Cố Bạch Dã vừa nói vừa gỡ tay tứ ca ra.
Lại bước chân muốn đi.
Hắn vừa bước một bước.
Cố Hoằng Thâm ngồi bên cạnh hắn, vững vàng giơ chân lên, trực tiếp chặn trước chân hắn.
Cố Bạch Dã bị hắn ngáng chân, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
Hắn tức giận quay đầu lại: "Đại ca, anh ngáng chân em làm gì!"
"Cậu đánh lại Diệp Phi sao?" Cố Hoằng Thâm lạnh nhạt hỏi, "Đừng có chưa đánh được Kiều Hạc, đã tự mình vào bệnh viện rồi."
Một đòn chí mạng.
Cố Bạch Dã trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cái thân thể vừa nãy còn như trâu điên, cứng ngắc thu về.
Bốc đồng thì bốc đồng.
Nhưng trước thực lực tuyệt đối, người ta luôn rất dễ dàng nhận ra bản thân mình...
Cố Bạch Dã im lặng lại, lại ngồi trở về sofa.
Người nhà họ Cố bắt đầu lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-499-mac-thien-dong-long-nguoi-nha-ho-co-hoang-hot.html.]
Trong video giám sát đó, Mặc Thiên chính là đuổi theo xe của Kiều Hạc.
Sốt ruột đến nỗi rõ ràng đạo pháp bị phong ấn, còn cố gắng bay bùa, nhưng vẫn không bỏ rơi người.
Xe của Kiều Hạc thậm chí còn không dừng lại.
Mặc Thiên mắt mong chờ nhìn họ rời đi, đuổi theo không kịp, muốn dán bùa cũng không dán được, tức giận đến nỗi cô nhóc trực tiếp ngất xỉu!!!
Tình huống này khiến người nhà họ Cố rơi vào lo lắng.
Không chỉ tức giận chuyện hôm nay.
Mà còn lo lắng cho Mặc Thiên.
Cô nhóc này bình thường bộp chộp như vậy, vậy mà lại có mặt cảm tính như thế.
Nếu như thật sự rơi vào cái bẫy của con cáo già nhà họ Kiều kia.
Bây giờ chưa chắc đã chỉ là lừa tình.
Hai nhà Cố - Kiều đã thành kẻ thù, rốt cuộc Kiều Hạc muốn lừa gạt Mặc Thiên thế nào, có thao túng tâm lý cô không, có làm tổn thương cô không, có...
Tô Như Lan lo lắng đến mức muốn nhổ hết tóc.
Cả nhà mở một cuộc họp nhỏ đơn giản.
Cuối cùng đơn giản phân công công việc cho mỗi người...
Hành động "chướng ngại vật".
Chính thức khởi động...
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Thiên xuống lầu ăn cơm.
Cả nhà đều căng thẳng nhìn cô.
Tô Như Lan không ngừng gắp thức ăn vào bát Mặc Thiên, cẩn thận hầu hạ:
"Thiên Thiên, tối qua ngủ có ngon không?"
"Không ngon lắm."
Mặc Thiên thành thật nói.
Tối qua cô qua nửa đêm vẫn chưa ngủ.
Bởi vì, hôm nay là ngày Mặc Mặc trở về!
Mặc Thiên từ nửa đêm đã bắt đầu đốt hương bói quẻ, tính toán hết các phương vị có thể.
Cô nói được nửa câu thì dừng lại.
Nghe vào tai người mẹ già, suýt chút nữa thì đau tim.
"A, không ngon à? Thiên Thiên, con có tâm sự gì, nói với mẹ đi, đừng giấu trong lòng. Hay là, ba mẹ đưa con ra ngoài đi dạo, du lịch mấy tháng có được không?"
"Mấy tháng?" Mặc Thiên nghe xong, ngơ ngác nhìn mẹ, "Mấy tháng sau về, Kiều Hạc c.h.ế.t rồi, lão già họ Kiều cũng dỡ nhà họ Cố rồi, vậy không được đi."
"..."
Người nhà họ Cố vừa nghe thấy tên Kiều Hạc, như ngồi trên đống lửa.
Ai nấy đều thẳng lưng, đũa trong tay cũng đặt xuống.
Mặc Thiên không để ý đến vẻ mặt tái mét của họ.
Cô vui vẻ ăn xong bữa cơm.
Sau đó đẩy bát ra, đứng dậy, đi đến bên cạnh lão tứ.
"Em bói thêm một quẻ nữa, tính đúng thời gian, chúng ta có thể xuất phát rồi. Lão tứ, anh đợi em, em dẫn anh đi tìm Mặc Mặc."
Vừa nhắc đến Mặc Mặc.
Cố Bắc Thừa càng thêm căng thẳng.
Cả khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, dữ tợn đến đáng sợ.
Mặc Thiên vừa thấy, nhớ ra điều gì đó: "Ồ, em không gọi anh là lão tứ nữa, anh đừng khóc. Tứ ca, tứ ca, tứ ca."
Mặc Thiên hiểu chuyện gọi ba tiếng tứ ca.
Ba tiếng này, lập tức khiến cả nhà ghen tị.
Cố Bạch Dã nhướng mày: "Tứ ca? Con bé còn chưa gọi lục ca bao giờ! Là em gặp con bé đầu tiên, còn đưa con bé về nhà nữa chứ."
"Ồ." Mặc Thiên đáp một tiếng, nghiêng đầu liếc hắn, "Em không gọi anh ta, anh ta sẽ khóc."
Cố Bạch Dã: "???"
Tứ ca sẽ khóc?
Con nhóc này lừa hắn không cần nháp à!
"Thiên Thiên, em nói tứ ca—"
"Em lên lầu trước đây, lập đàn bói quẻ, chuẩn bị xuất phát, các vị thiện nhân tạm biệt."
Mặc Thiên không đợi Cố Bạch Dã nói xong.
Quay đầu đi lên lầu.
Đợi Mặc Thiên vừa rời đi.
Ánh mắt của người nhà họ Cố, đồng loạt nhìn về phía Cố Bắc Thừa.
Tứ ca?
Khóc rồi?