Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 498: Kiều Hạc rời đi, Mặc Thiên ngất xỉu
Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:17:07
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa.
Kiều Hạc trả túi xong, nói chuyện khác cũng không thể phát huy được, dù sao mặc kệ anh nói gì, Mặc tiểu tiên cũng có thể lái sang hướng khác.
Kiều Hạv bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Đồ trong túi, ngày mai tìm người xem thử có sửa được không, có cái gì bán thì lại đi mua. Cái cũ không đi, cái mới không đến, chỉ có niềm vui của Mặc tiểu tiên là không mua được thôi."
Kiều Hạc dường như thuận tay.
Giơ tay lên nhéo má Mặc Thiên một cái.
Qua vài lần tiếp xúc, Kiều Hạc đã phát hiện ra quy luật, tiếp xúc với cô nhóc này thời gian ngắn thì không chảy m.á.u mũi.
Nhưng thời gian dài, bất kể tâm trạng lúc đó của hắn là căng thẳng, lo lắng, hay là hồn bay phách lạc, đều sẽ chảy m.á.u mũi.
Cho nên sau khi trả giá nhiều lần bằng máu.
Kiều Hạc đã có thể kiểm soát được thời gian này rồi.
Hắn nhéo Mặc Thiên xong.
Cô nhóc này cũng không có phản ứng gì.
Mặc Thiên ôm túi đeo chéo của mình, vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Sở Sở:
"Thật ra anh ở bên cô ta cũng được. Mệnh cô ta phúc vận đầy mình, thời trẻ đã ăn hết khổ rồi, về già phúc khí càng nhiều, biết đâu anh cưới cô ta, có thể giúp anh đỡ được tam sát chi tai."
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Thiên nghiêm túc giới thiệu cho Kiều Hạc.
Cô vừa nói, còn theo phản xạ sờ vào túi nhỏ.
Vừa sờ mới nhớ ra, quẻ là không bói được nữa rồi.
Cô chỉ có thể tiếc nuối vỗ vỗ Kiều Hạc: "Đợi tôi làm xong cái ống linh mới, sẽ giúp anh bói quẻ. Bất quá, người phụ nữ này bát tự không hợp với tôi, hai người kết hôn, phải cách xa tôi một chút."
Kiều Hạc: "..."
Nói chuyện với Mặc Thiên, phải biết dừng đúng lúc.
Nói xong chuyện chính thì nhanh chóng chạy.
Nếu không không biết câu nào sẽ cho anh một đòn chí mạng vào tâm hồn.
Kiều Hạc bất đắc dĩ cười một tiếng:
"Mạng của tôi có giữ được hay không, còn giữ được bao lâu, đều không nói rõ được, không nên làm lỡ dở người ta con gái chứ. Tôi không muốn gây phiền phức cho người ta, vả lại, nếu mạng giữ được, thì cái mạng này chẳng phải là của Mặc tiểu tiên em, chỉ có thể theo em thôi."
Kiều Hạc coi mình như một gánh nặng.
Hoàn toàn ném cho Mặc Thiên.
Mặc Thiên ngẫm nghĩ lời hắn nói, cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý:
"Mạng của anh là của tôi, vậy có phải tôi không cần trả lương cho anh nữa không?"
Kiều Hạc: "..."
Từ nhỏ đến lớn, bất kể già trẻ, Kiều Hạv đều có thể giao tiếp không gặp trở ngại.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự khác biệt lớn đến vậy trong mạch não.
Kiều Hạc cảm thấy không thể nói tiếp nữa.
Nói tiếp nữa, Mặc Thiên sợ là sẽ bán anh đi mất.
Kiều Hạc cam chịu gật đầu:
"Đúng, đòi lương là tôi quá đáng rồi, sau này không đòi nữa. Khụ, vậy tôi đi trước đây, em cũng mau về đi, đừng luyện công nữa."
Kiều Hạc vừa nói, vừa chạm nhẹ vào ngón tay Mặc Thiên: "Châm nữa nó sẽ náo loạn đấy."
Nói xong, Kiều Hạc liền vẫy tay với Mặc Thiên.
Xoay người đi về phía xe.
Sở Sở thấy Kiều Hạc cuối cùng cũng chịu lên xe.
Lúc này mới quay đầu hếch mũi với Mặc Thiên.
Sau đó cũng ngồi trở lại xe.
Mặc Thiên nhìn hai người, trong lòng tự dưng có chút kỳ lạ.
Bất quá, cô cũng không để trong lòng.
Lấy sợi dây đỏ sư phụ tặng trong túi nhỏ ra, lại đeo trở lại tay, đeo cùng với chuỗi hạt trầm hương.
Cổ tay thon dài trắng nõn, càng thêm vẻ kiều diễm.
Mặc Thiên không rảnh nghĩ chuyện khác.
Cô bây giờ chỉ có một việc gấp, đó là khôi phục đạo pháp.
Mặc Thiên đặt túi nhỏ lên bồn hoa trong sân.
Lại cầm lấy lá bùa, cầm kim lấy m.á.u của mình, bắt đầu làm phép...
Mặc Thiên phát hiện dùng m.á.u quả thật có thể thúc đẩy một chút linh lực.
Vu Tôn không lừa cô.
Lần này Mặc Thiên trực tiếp dùng ba kim cùng lúc, đối với bản thân cũng không hề nương tay.
Chỉ là kim đã châm xuống rồi.
Nhưng đầu một chút cũng không dám cúi, nhìn một cái thôi cũng có thể khiến cô trời đất quay cuồng, choáng váng.
Mặc Thiên châm xong, bóp ngón tay nặn máu, bôi lên lá bùa.
Cô cầm lá bùa, tập trung toàn bộ tinh thần bay về phía cổng lớn.
Lần này lá bùa không còn vừa ném ra đã nhanh chóng rơi xuống đất nữa.
Mà bay thẳng ra mấy mét mới rơi xuống, cách cổng lớn chỉ hai ba mét.
Mặc Thiên vẻ mặt kinh hỉ.
Lập tức lại nặn m.á.u từ ba vết kim nhỏ kia.
Cô cố hết sức miễn cưỡng lại vẽ ra một lá bùa đầy máu.
Lúc này, vừa hay chiếc xe vừa nãy quay về nhà họ Kiều, lại một lần nữa lái ra.
Mặc Thiên đứng ở cổng lớn, vừa thấy, liền không chút nghĩ ngợi ném lá định thân phù trong tay về phía xe của Kiều Hạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-498-kieu-hac-roi-di-mac-thien-ngat-xiu.html.]
Nhưng lực của bùa không đủ.
Bay đến bên xe thì không bay được nữa, lực của nó không đủ, trực tiếp bị chiếc xe đang lao nhanh tới cuốn ngược gió trở lại người Mặc Thiên.
Lá bùa dính đầy máu, "bộp" một tiếng dán lên mặt cô.
Cả người Mặc Thiên ngây ngẩn cả ra.
Không phải là linh lực của cô cuối cùng cũng có thể thúc đẩy định thân phù.
Mà là lá bùa đó đầy m.á.u của cô.
Mặc Thiên đứng ngây tại chỗ.
Chỉ ba giây sau, "bộp" một tiếng, ngất xỉu xuống đất...
...
Mặc Thiên ngất xỉu một cách kỳ lạ.
Khiến bảo vệ ở cổng sợ c.h.ế.t khiếp.
Vội vàng chạy vào biệt thự thông báo cho chủ nhà.
Cả nhà họ Cố chạy ra, chỉ thấy Tiểu Hắc đang lăn lộn trên mặt Mặc Thiên.
Cố Bạch Dã vội vàng bế Tiểu Hắc lên di chuyển sang một bên: "Nào, Tiểu Hắc cô cô nhường một chút, anh bế Mặc Thiên vào nhà."
Tiểu Hắc không ngăn cản, chỉ kêu meo meo hai tiếng.
Sau đó tự mình chạy đến ao nước dưới hòn non bộ trong sân chơi nước.
Cố Bạch Dã bế ngang Mặc Thiên, nhanh chân đi vào nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Thiên Thiên còn không nặng bằng Tiểu Hắc cô cô."
Tiểu Hắc cô cô đang chơi nước đột nhiên dừng lại.
Quay đầu nhìn chằm chằm Cố Bạch Dã, đôi mắt xanh biếc phát sáng.
Cố Bạch Dã hoàn toàn không chú ý đến sát khí phía sau.
Hai bước một bậc thang, bế Mặc Thiên xông vào biệt thự.
Tiểu Hắc cô cô nhìn hắn vào cửa.
Mắt khẽ đảo một vòng.
Sau đó quay người lại, đi rửa lông trên người, trên đó dính đầy m.á.u của Mặc Thiên bị dọa ngất.
Người nhà họ Cố trở về biệt thự.
Vội vàng gọi Mặc Thiên.
"Thiên Thiên, tỉnh lại! Chuyện gì vậy, chẳng lẽ bệnh lần trước của Thiên Thiên vẫn chưa khỏi?"
"Hôm nay Thiên Thiên hình như đi nhà họ Kiều rồi, chẳng lẽ Kiều gia gia lại giở trò quỷ quái gì với con bé?"
"Lão Tứ đi lấy chậu nước lạnh, quản gia Trần gọi bác sĩ Tôn đến."
Cả nhà bận rộn cứu Mặc Thiên.
Vừa bấm nhân trung, vừa hắt nước lạnh.
Mặc Thiên cũng không để họ hoảng loạn lâu, rất nhanh tự mình tỉnh lại.
Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, lau nước trên mặt.
Ban ngày vừa rơi xuống ao, bây giờ lại thành gà rớt xuống nước, Mặc Thiên đã không cười nổi nữa.
Cô hướng về phía cả nhà nói: "Lần sau đừng cứu tôi, tôi sẽ tự tỉnh."
"A, con còn muốn ngất nữa à?" Tô Như Lan lo lắng hỏi.
Mặc Thiên ngơ ngác nhìn mẹ.
Không biết nên trả lời câu hỏi này của bà thế nào.
Tô Như Lan thấy Mặc Thiên không nói gì.
Cho rằng cô ngầm thừa nhận.
Người mẹ già đau lòng không thôi.
Bà vội vàng lấy khăn lau khô nước trên mặt Mặc Thiên: "Thiên Thiên à, sao tự dưng lại ngất xỉu vậy? Có phải di chứng lần trước vẫn chưa khỏi không? Bảo bối Thiên Thiên, con đừng làm việc quá sức như vậy, mẹ không cầu nhà mình có núi vàng biển bạc, chỉ cần cả nhà mình đều khỏe mạnh là tốt rồi."
Tô Như Lan lau khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của Mặc Thiên.
Từ khi về nhà đã hơn nửa năm rồi.
Cô nhóc này một chút thịt cũng không tăng.
Nhìn mà xót xa.
Vết nước trên mặt Mặc Thiên đã lau khô.
Lúc này cô mới vuốt tóc, an ủi vỗ vỗ Tô Như Lan: "Con bị chứng sợ máu, sẽ nhanh khỏi thôi."
"???"
Mẹ già, cha già và ba người anh trai khó hiểu nhìn Mặc Thiên.
Bình thường cô nhóc này thấy người ta đập đầu chảy m.á.u cũng không thấy cô sợ m.á.u mà.
Cố Bạch Dã vừa định hỏi: "Thiên Thiên, em…"
"Túi của em!"
Mặc Thiên không đợi anh nói xong.
Đột nhiên kinh hãi đứng bật dậy.
Cô bước những bước dài, nhưng tốc độ vẫn chậm rãi, đi ra khỏi biệt thự.
Hơn mười phút sau.
Cô lại trở về.
Mặc Thiên đau lòng ôm chiếc túi nhỏ của mình.
Miệng lẩm bẩm: "Sổ nhỏ của tôi, bàn bát quái của tôi, thẻ xăm của tôi, bùa chú của tôi, tôi—tôi muốn liều mạng với lão già họ Kiều."
Cô vừa nói, vừa quên cả ăn tối.
Trực tiếp lên lầu.
Người nhà họ Cố nhìn bóng lưng cô nhóc, cũng không nghe rõ cô nói gì.
Chỉ cảm thấy, hôm nay cô nhóc này sao lại kỳ lạ như vậy...