Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 497: Kiều Hạc: Vị trí bà xã của tôi để dành cho em
Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:17:05
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Hạc xuống xe lấy khăn ướt.
Anh rút ra hai tờ, sau đó trực tiếp nắm lấy tay Mặc Thiên, giúp cô lau đi vết m.á.u trên đó.
"Túi đã tìm về rồi, em còn vội cái gì. Cơ thể em muốn nghỉ ngơi thì cứ để nó từ từ hồi phục, coi như em trải nghiệm cuộc sống của người bình thường đi."
Kiều Hạc nửa đùa nửa thật nói.
Mắt Mặc Thiên bị m.á.u làm cho sợ hãi không dám mở.
Vừa nghe hắn nói vậy, cô liền mở to mắt.
"Cuộc sống của người bình thường là bị bắt nạt sao?"
Kiều Hạc: "..."
Đây là cái logic bá đạo gì vậy...
Nhưng anh lại không thể phản bác.
Tay Kiều Hạc nắm lấy tay Mặc Thiên cũng dừng lại.
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Thiên nheo mắt, lén lút liếc nhìn tay mình.
Tuy rằng khăn ướt đỏ lòm, nhưng lòng bàn tay đã sạch sẽ rồi.
Mặc Thiên lập tức rụt tay về.
Giật lấy chiếc túi nhỏ ướt át trong tay Kiều Hạv.
Mặc Thiên cũng không để ý đến bẩn hay sạch, giơ túi lên áp thẳng vào má mình, cọ qua cọ lại.
Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn bị cọ đến lem luốc.
Nhưng ý cười hoàn toàn không giấu được.
Niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt.
Kiều Hạc nhìn cô, khóe miệng cũng theo đó mà cong lên.
Hai người đứng đó như một bức tranh.
Trai tài gái sắc, ngay cả chiều cao chênh lệch cũng dường như được sắp đặt cố ý, dưới ánh đèn đường vàng vọt, được vầng sáng bao phủ, mỗi một khoảnh khắc đều đẹp như phim điện ảnh.
Hai người họ vô tư lãng mạn.
Ờ, lãng mạn.
Hoàn toàn không để ý đến sự sống c.h.ế.t của người khác.
Trong xe, Sở Sở tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, móng tay muốn bấm nát cả lòng bàn tay.
Diệp Phi ở ghế trước không biết cố ý hay vô tình.
Tựa người vào ghế phụ, vô tư lự nói một câu.
"Thiếu gia, cho chó ăn rồi!"
Sở Sở: "..."
Không khí trong xe quỷ dị.
Người bên ngoài xe hoàn toàn không hay biết.
Mặc Thiên quý trọng chiếc túi nhỏ của mình một hồi lâu.
Cuối cùng cũng nhớ ra phải cảm ơn Kiều Hạc.
Cô lại vung nắm tay nhỏ, "bộp" một tiếng đ.ấ.m vào người Kiều Hạc: "Cảm ơn Tiểu Kiều, sau này cho anh tích công đức!"
Mặc Thiên nhìn thì gầy gò nhỏ bé.
Nhưng dù sao cô cũng là người từ nhỏ đã leo núi chặt cây đấu mãnh thú.
Sức lực không thể xem thường.
Một đ.ấ.m này, khiến n.g.ự.c Kiều Hạc tê rần.
Anh nắm chặt cổ tay Mặc Thiên.
Khẽ ho một tiếng: "Lòng tốt của em tôi nhận rồi, lần sau đừng tặng 'lễ vật động tay' như thế này nữa."
Đáng tiếc, Mặc Thiên căn bản không nghe hắn nói.
Rút tay nhỏ ra, bắt đầu hành động mở túi.
Mặc Thiên thành kính kéo khóa túi.
Nhìn ba giây.
Lập tức kéo khóa lại.
Cô giống như nửa tỉnh nửa mê, chớp chớp mắt.
Một lúc sau, cô hướng về phía túi bái một cái, rồi lại kéo khóa ra.
Là mơ, là mơ hay là mơ!
Mặc Thiên không nghĩ ngợi gì, "vút" một tiếng lại kéo khóa túi.
Kết quả, cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần.
Lần cuối cùng, cô mới cam chịu hai tay nâng chiếc túi nhỏ của mình, cúi đầu ủ rũ nhìn đống "giấy vụn" bên trong ngẩn người.
Kiều Hạc thấy cô bận rộn cả buổi.
Lúc này mới có cơ hội nhìn rõ diện mạo bên trong chiếc túi.
Được thôi.
Bên trong một mớ hỗn độn.
Giống như một cuộn giấy vệ sinh bị ném vào máy giặt rồi giặt xong vậy.
Trong túi, đầy những mảnh vụn.
Đỏ, hồng, xanh, vàng, đủ các màu bùa chú, đều hóa thành những bông tuyết nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-497-kieu-hac-vi-tri-ba-xa-cua-toi-de-danh-cho-em.html.]
Đầu bút lông rơi ra.
Chu sa nhuộm đỏ lớp lót màu xám.
Bát quái bàn, ống đựng thẻ xăm, mõ cá nhỏ vỡ thành mảnh gỗ.
Ngay cả quyển sổ nhỏ ghi chép của Mặc Thiên cũng bị giặt sạch, quyển sổ mới tinh, lật từ đầu đến cuối cũng không tìm thấy một chữ.
Toàn bộ trong túi chỉ còn lại sợi dây đỏ nhỏ sư phụ tặng cho cô, và những bức chân dung tàn khuyết của mười bảy đời tổ sư, vốn đã cũ nát, giờ lại càng thêm phần "rách rưới" thời thượng.
Mặc Thiên nâng chiếc túi vải nhỏ.
Trong tay dường như nặng ngàn cân.
Khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó thành một cái bánh bao.
"Cái cô gái Sở Sở đó lợi hại thật."
Kiều Hạc nghe thấy tên Sở Sở, nhướng mày: "Sở Sở ném túi của em xuống ao à?"
"Cũng không phải."
Mặc Thiên lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: "Tôi với cô ta bát tự không hợp, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại."
Lời vừa dứt.
Cửa xe Kiều Hạc mở ra.
"Cộp cộp cộp", vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.
Người phụ nữ mà Mặc Thiên không muốn gặp mặt, cứ như vậy xuất hiện.
Sở Sở toàn thân hàng hiệu.
Đứng trước xe, giống như một cỗ máy in tiền di động, chỗ nào cũng dát vàng.
Cô ta xuống xe, cũng không chào hỏi Mặc Thiên.
Chỉ hướng về phía Kiều Hạc nói: "Nhị thiếu gia, không còn sớm nữa, em đói rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm đi."
Mặc Thiên vừa nhìn thấy Sở Sở.
Đôi môi hồng nhuận mím chặt, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô ta.
"Sao cô lại ở trên xe của Kiều Nhị?"
Ánh mắt Sở Sở liếc xéo về phía Mặc Thiên: "Sao, không được à? Ông nội tôi và Kiều gia gia đang chuẩn bị đính hôn cho tôi và Kiều Hạc, chẳng lẽ còn phải báo cáo với cô sao?"
Mặc Thiên vừa nghe, quay đầu nhìn Kiều Hạc: "Thật không?"
"Giả."
Kiều Hạc không cần nghĩ ngợi, liền phản bác lời Sở Sở.
Mặc Thiên lập tức quay sang Sở Sở, hếch mũi về phía cô ta: "Kẻ nói dối."
Sở Sở vừa tức vừa giận.
Hậm hực dậm chân, quay người đi.
Cái tên Kiều Hạc này, cô ta đã chịu giúp anh đối phó với Kiều gia gia rồi, vậy mà anh đến chút mặt mũi này cũng không chịu cho cô ta!
Sở Sở âm thầm nghiến răng.
Cái con nhóc thối tha này, cô ta tuyệt đối sẽ không nhường Kiều Hạc cho nó.
Bên kia Sở Sở vừa quay người đi.
Bên này Kiều Hạc đột nhiên tiến lại gần Mặc Thiên.
Anh cúi người xuống, tầm mắt ngang với Mặc Thiên, sau đó nghiêng người ghé sát tai Mặc Thiên.
Nửa thật nửa giả nói với Mặc Thiên: "Ông nội tôi quả thật muốn tôi đính hôn với Sở Sở, nhưng tôi cảm thấy không thích hợp. Mặc Thiên đại sư chẳng phải luôn nói muốn làm bà xã của tôi, để hợp pháp kế thừa khối tài sản kếch xù của tôi sao, cái vị trí này, tôi cũng không tiện tùy tiện hứa cho người khác. Đại sư, cô thấy sao?"
Lời của Kiều Hạc, ẩn chứa ý sâu xa.
Ngay cả Mặc Thiên cũng ngộ ra được chút gì đó.
Kiều Hạc ghé sát Mặc Thiên, tai Mặc Thiên có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
Sở Sở quay lưng lại không nhìn thấy.
Nhưng Diệp Phi vừa xuống xe cùng Sở Sở, thì nhìn thấy rõ ràng.
Góc độ của anh ta vừa vặn lệch đi một chút.
Từ chỗ anh ta nhìn, Kiều Hạc căn bản đã hôn lên mặt Mặc Thiên rồi.
Trời ơi!
Đất ơi!
Thiếu gia điên rồi!
Thiếu gia, thiếu gia sao dám hôn Thất tiểu thư ngay trước cổng nhà họ Cố chứ!
Đây đúng là rước sói về nhà - chán sống rồi!
Diệp Phi phản ứng lại, lập tức quay về chỗ lái xe, lấy ra cây gậy rút trong tay nắm cửa, chuẩn bị chiến đấu.
Cũng may, hôm nay anh em nhà họ Cố không biết trốn đi đâu hết.
Không ai hành động.
Bên kia Kiều Hạc nói xong, không đợi Mặc Thiên trả lời.
Hắn đứng thẳng người, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Mặc Thiên: "Để phòng ông nội tôi nhớ thương vị trí bà xã của tôi, hay là Thiên Thiên em chiếm chỗ trước đi?"
Lần này Mặc Thiên cuối cùng cũng hiểu.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Kiều Hạc.
Một lúc lâu sau mới nghiêm túc nói: "Tuy anh mệnh tốt, nhưng kết hôn sẽ có họa huyết quang, chẳng lẽ anh sẽ bị anh trai tôi đánh c.h.ế.t sao?"
Kiều Hạc: "..."
Không hổ là Mặc Thiên.
EQ âm vô cùng, phá hỏng bầu không khí số một...