Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 496: Sở Sở tỏ tình

Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:17:02
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Hạc đã lôi Sở Sở ra, Kiều Kỳ Duệ còn có cách nào khác?

Chẳng lẽ vừa mới để hai người tiếp xúc, liền ngăn cản họ không cho ra ngoài hẹn hò sao?

Ông cụ Kiều nhìn Kiều Hạc muốn đi.

Lại lần nữa tức giận quát lớn hắn:

"Đứng lại! Cứ như vậy dơ dáy mà đi hẹn hò hả? Mau quay lại, đi thay quần áo cho ông!"

Kiều Hạc dừng chân.

Một khi trong lòng người ta đã gieo xuống hạt giống nghi ngờ, quả nhiên nó sẽ đ.â.m chồi nảy lộc, mọc ra những đốt sần sùi.

Kiều Hạc càng lúc càng cảm thấy Kiều Kỳ Duệ lúc này không còn là Kiều Kỳ Duệ trước đây nữa.

Trước kia ông nội có thể dẫn anh đi lăn lộn trong bùn.

Chỉ vì tìm con cá vàng nhỏ bằng ngón tay mà anh vớt được từ dưới sông lên.

Nhưng Kiều Hạc biết, anh không thể trở mặt.

Cũng không ai tin lời anh nói.

Anh xoay người, ngoan ngoãn đi về phía phòng:

"Vâng, Sở Sở em đợi anh một chút."

"Vâng, không cần vội đâu ạ." Sở Sở hiểu chuyện đáp lời.

Kiều Hạc đi về phía phòng của mình.

Tuy rằng anh không thường xuyên đến đây, nhưng đồ dùng cá nhân đều được chuẩn bị đầy đủ.

Ngay khi Kiều Hạc vừa rời đi.

Kiều Kỳ Duệ liền kéo Sở Sở đứng sang một bên, nhỏ giọng nói với cô:

"Sở Sở, con phải để mắt đến Kiều Hạc, tuyệt đối đừng để nó đi tìm con bé nhà họ Cố kia. Con bé đó biết tẩy não, con xem Kiều Hạc bây giờ này, không nhận ông nội, không nhận ba, thậm chí còn nghi ngờ mình sắp chết, trước kia Kiều Hạc không như vậy đâu!

Con phải thay ông nội trông chừng nó, Kiều Hạc là cháu trai mà ông nội coi trọng nhất, là người thừa kế của nhà họ Kiều chúng ta, sau này sẽ là tổng giám đốc của Kiều thị, con chăm sóc tốt nó, ông nội cũng tin tưởng con có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc của Kiều thị chúng ta!"

Kiều Kỳ Duệ vừa nói vừa vẽ ra một chiếc bánh lớn cho Sở Sở.

Chiếc bánh kia vừa to vừa tròn, đến mùi thơm cũng muốn vẽ ra được.

Sở Sở nghiêm túc gật đầu với Kiều Kỳ Duệ:

"Vâng, ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ trông chừng Kiều Hạ cẩn thận."

Khuôn mặt Kiều Kỳ Duệ nở một nụ cười rạng rỡ như ánh xuân.

"Sở Sở à, con thật nên nói cho ông nội biết sớm hơn tâm ý của con. Nếu ông nội sớm biết, thì đã chẳng có chuyện gì liên quan đến con bé nhà họ Cố kia rồi! Haiz, trách ông nội mắt mờ tai điếc."

"Kiều gia gia, trước đây cháu cảm thấy mình không xứng với Nhị thiếu gia mà, con nhà nghèo như cháu sao dám mơ tưởng, là do bản thân cháu tự từ bỏ, không trách ông nội đâu ạ."

"Con cũng chịu không ít khổ sở rồi. Không sao, sau này có ông nội chống lưng cho con, những gì con muốn, ông nội đều sẽ sắp xếp cho con. Chỉ là, có lẽ ông nội sống không được bao lâu nữa, ông nội chỉ muốn lúc còn sống có thể bế được chắt, Sở Sở con phải giúp ông nội thực hiện nguyện vọng này nhé!"

"Kiều gia gia! Còn chưa có gì chắc chắn cả, ông đang nói đâu đâu vậy ạ!"

Vịt Bay Lạc Bầy

Khuôn mặt Sở Sở bị Kiều Kỳ Duệ nói đến đỏ bừng.

Kiều Kỳ Duệ cười ha hả.

Nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

Sở Sở là một nguyên liệu tốt - một nguyên liệu tốt để đối phó với Mặc Thiên.

Hắn phải lợi dụng cô ta thật tốt.

Dùng mệnh cách của cô ta, cộng thêm phúc vận của Kiều Hạc, để tạo ra một vũ khí đặc biệt đối phó với Mặc Thiên...

...

Kiều Hạc thay quần áo xong.

Cuối cùng cũng cùng Sở Sở rời khỏi nhà ông nội.

Ngôi nhà của ông nội rộng rãi và sang trọng.

Nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Ba người lên xe.

Diệp Phi không hỏi một câu nào, đã lái xe ra khỏi sân biệt thự.

Đến khi ra đường lớn, anh ta mới không quay đầu lại hỏi một câu: "Thiếu gia, đi đâu ạ?"

"Về nhà."

Kiều Hạc không chút do dự đáp lời.

Diệp Phi nhận được lệnh, đạp mạnh chân ga lái xe về hướng nhà.

Trong xe im lặng không một tiếng động.

Kiều Hạc nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời.

Sở Sở ngồi bên cạnh hắn, nghiêng người quan sát hắn, khóe miệng không giấu được ý cười.

"Nhị thiếu gia, chẳng phải chúng ta định ra ngoài dạo phố sao, sao anh lại định đưa em về nhà vậy?"

Kiều Hạc nghe vậy, đột nhiên mở mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-496-so-so-to-tinh.html.]

Hắn nhìn thẳng vào mắt Sở Sở, khẽ mỉm cười: "Cô Sở muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi trước. Có vài lời, tôi cần nói rõ trước, chuyện đính hôn..."

"Nhị thiếu gia, em biết anh muốn đi tìm Mặc Thiên."

Sở Sở không đợi Kiều Hạc nói xong, đã vội vàng cắt lời hắn.

Kiều Hạc không ngờ Sở Sở lại trực tiếp như vậy.

Hắn không đổi sắc mặt nhìn Sở Sở, chờ cô nói tiếp.

Sở Sở dừng lại vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Nhị thiếu gia, anh muốn tìm Mặc Thiên, em có thể giúp anh. Mặc dù ông nội bảo em trông chừng anh, nhưng em cũng có thể giúp anh che mắt ông nội, em chỉ muốn giúp anh thôi.

Hơn nữa em cũng biết anh nghi ngờ Kiều gia gia, nếu anh cần em giúp điều tra gì, em cũng có thể giúp. Em không có ý đồ gì khác, em chỉ hy vọng, có một ngày... anh có thể nhìn thấy em."

"Khụ khụ khụ khụ khụ..."

Diệp Phi đang ngồi ở ghế lái, đột nhiên ho sặc sụa.

Ho đến nỗi tay không giữ nổi vô lăng.

Anh ta run rẩy khắp người, bất đắc dĩ phải vội vàng tìm một chỗ ven đường dừng lại, uống nửa cốc nước mới dịu bớt cơn ho.

Diệp Phi nào ngờ, cô Sở này lại nói ra những lời kinh người như vậy.

Anh ta hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần, khó tránh khỏi bị giật mình...

Diệp Phi hết ho.

Anh ta cười gượng gạo quay người lại, áy náy cúi đầu với cô Sở: "Xin lỗi cô Sở, tôi, tôi, tôi..."

Diệp Phi ấp úng không nói nên lời.

Kiều Hạc lạnh lùng nói đỡ một câu: "Tôi tôi cái gì, cậu sắp bị sa thải rồi. Tinh thần trách nhiệm ngày càng kém. Được rồi, lái xe nhanh lên."

Kiều Hạc tuy ngoài mặt mắng Diệp Phi.

Nhưng cũng là giúp anh ta giải vây.

Diệp Phi lập tức quay người lại, nắm chặt vô lăng: "Vâng! Xuất phát ngay!"

Diệp Phi đạp mạnh chân ga lái xe đi.

Lời tỏ tình táo bạo của Sở Sở thực sự nằm ngoài dự đoán của Kiều Hạc.

Hắn dừng lại vài giây, quay sang Sở Sở: "Vậy nếu cô Sở đã đồng ý giúp đỡ, vậy tôi xin không khách sáo nữa. Bình thường tôi cũng không muốn ở nhà ông nội, phiền cô Sở giúp tôi nói với ông ấy một tiếng."

Sở Sở nghe vậy, nụ cười trên mặt trở nên hơi gượng gạo.

Cô chỉ muốn đưa cho Kiều Hạc một cái thang.

Ai ngờ, anh lại thuận theo cái thang đó mà leo lên.

Lúc này, Sở Sở cũng không thể hối hận.

Chỉ có thể nghĩ cách làm quen với Kiều Hạ trước, những chuyện khác để sau hẵng nói.

...

Diệp Phi lái xe thẳng về nhà.

Xe không rẽ vào nhà họ Kiều.

Mà dừng lại trước cổng nhà họ Cố.

Vừa hay Mặc Thiên đang ở trong sân, luyện tập vẽ bùa.

Cô nhìn thấy Kiều Hạc xuống xe, lập tức đi tới, còn Tiểu Hắc đang ngủ trong sân cùng cô, tốc độ còn nhanh hơn cả cô, dù sao Tiểu Hắc là lăn tới, lực cản quả thực ít hơn một chút.

Một người một mèo đi ra khỏi cửa nhỏ.

Kiều Hạc trực tiếp đưa túi lên: "Này, túi của em tìm được rồi, đồ bên trong vẫn ổn chứ?"

Kiều Hạc không dám động lung tung.

Bên trong toàn là bảo bối của Mặc Thiên, giống như túi của Doraemon vậy, mỗi ngày đều có thể lấy ra những bất ngờ mới.

Mặc Thiên vừa nhìn thấy túi, mắt đã sáng lên.

Cô vươn tay muốn lấy.

Nhưng còn chưa chạm vào, cô đã nhớ ra gì đó, lại rụt tay về: "Không được, tôi phải về rửa tay đã."

Đến gần, Kiều Hạc mới nhìn ra tay nhỏ của Mặc Thiên dính đầy máu.

Những lá bùa cô kẹp trong tay cũng lấm tấm vết máu.

Lông mày Kiều Hạc lập tức nhíu chặt: "Em lại dùng cái cách của Vu Tôn đó à?"

"Ừm." Mặc Thiên gật đầu: "Cách của hắn có chút tác dụng, chỉ là lực không đủ lớn."

Mặc Thiên hoàn toàn không dám cúi đầu.

Đầu gần như ngửa lên trời: "Có phải m.á.u tôi vắt ra ít quá không?"

Kiều Hạc: "..."

Thêm chút nữa.

Đạo pháp có khôi phục được hay không thì không biết.

Tính mạng chắc chắn sẽ nổi loạn...

Loading...