Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 495: Kiều Hạc: Cô Sở muốn kết hôn âm sao?
Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:17:01
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thật sự ông chẳng đáng tin chút nào.”
Sở Hằng Phú bán tín bán nghi thốt ra một câu.
Nếu không phải con bé Sở Sở này vừa hay lại thích Kiều Hạc, thì ông ta cũng chẳng thèm qua lại với cái lão già gian xảo như lão Kiều này.
Lúc trẻ, lão Kiều đã nổi tiếng mưu mẹo.
Khi ấy, đóa hoa của giới hào môn Kinh thành cũng bị lão Kiều trẻ tuổi rước về tay.
Kiều Kỳ Duệ cũng là một tay lão luyện trên thương trường.
Nói về mưu trí, Sở Hằng Phú tự biết mình chẳng địch lại nổi.
Nghe bạn cũ nói vậy, Kiều Kỳ Duệ cau có đáp trả: “Ông không tin tôi thì thôi vậy, dẫn Sở Sở đi đi, nhà tôi Kiều Hạc cũng không trèo cao nổi nhà ông.”
Được lắm, lần này đến lượt Sở Hằng Phú khó xử.
Sở Sở thích Kiều Hạc, chuyện này chỉ cần mở mắt ra là nhìn thấy. Cô bé không nói, ông cũng rõ mồn một.
Sở Hằng Phú quay đầu nhìn Sở Sở.
Chỉ thấy con bé như muốn khóc đến nơi, môi mím chặt.
Ông vội quay lại, nhìn Kiều Kỳ Duệ, ánh mắt lập tức dịu hẳn:
“Ái chà, lão Kiều chỉ đùa thôi mà, sao lại nhỏ mọn thế. Nào nào, mình bàn lại đi.”
Nghe vậy, Kiều Kỳ Duệ cũng không làm khó thêm:
“Tôi thực lòng rất coi trọng việc hôn sự của cháu trai với cháu gái nhà ông. Bây giờ tùy ông quyết định thôi. Ta chỉ mới bàn chuyện đính hôn, để bọn trẻ quen dần với nhau, chứ cũng đâu ép cưới ngay.”
Sở Hằng Phú vẫn luôn cảm thấy áy náy với Sở Sở.
Con bé từ nhỏ đã phải sống trong một gia đình vừa nghèo vừa trọng nam khinh nữ, khổ sở hơn hai mươi năm.
Tự mình cố gắng đỗ đại học danh tiếng, chẳng dễ dàng gì.
Bản thân ông già rồi, còn có thể bầu bạn với Sở Sở bao lâu nữa chứ?
Chỉ mong lúc còn sống có thể tìm cho con bé một gia đình tốt.
Sở Hằng Phú lại liếc nhìn Sở Sở:
“Sở Sở, cháu nghĩ kỹ chưa?”
Sở Sở liếc nhìn Kiều Hạc, nhưng chẳng thấy anh có phản ứng gì.
Dù vậy, cô vẫn kiên định gật đầu với ông:
“Ông nội, cháu nghĩ kỹ rồi.”
Sở Hằng Phú yêu cháu như muốn hái sao trên trời cho nó.
Giờ cháu chỉ muốn một người đàn ông, lẽ nào lại không giúp nó được?
“Được, lão Kiều, ông cứ chọn ngày đi. Sở Sở cũng 28 rồi, không còn nhỏ nữa. Nếu hai đứa hợp nhau, cưới cũng không cần kéo dài, tôi thấy nửa năm là đủ.”
Dù Sở Hằng Phú chưa tiếp xúc nhiều với Kiều Hạc, nhưng cái danh “đóa hoa cao lãnh” ở Kinh thành thì ông cũng biết.
Người theo đuổi Kiều Hạc chưa từng thiếu.
Nếu không phải bị bệnh nặng một trận, chỉ sợ cửa nhà Kiều đã bị giẫm nát rồi.
Không chốt sớm, ai biết khi nào Kiều Hạc lại bị người khác cướp mất.
Nghe vậy, Kiều Kỳ Duệ tất nhiên vui lòng:
“Không vấn đề gì. Tôi nhất định sẽ tổ chức cho Sở Sở một lễ cưới thật hoành tráng, tất cả đều dùng nghi thức lớn nhất! Cùng lắm cuối năm nay, nhất định phải xong chuyện này!”
Hai lão già hoàn toàn không thèm hỏi ý kiến Kiều Hạc, cứ thế tự quyết định.
Lúc này, người trong cuộc đột nhiên mở miệng:
“Cuối năm thì e không kịp đâu. Cháu chỉ còn sống được ba tháng nữa thôi. Ông Sở định để cô Sở tổ chức âm hôn sao?”
Kiều Hạc rất ít khi nói chuyện sắc bén như vậy.
Nhưng giờ phút này, anh cũng chẳng thèm giữ kẽ nữa.
Vịt Bay Lạc Bầy
Một câu này khiến Sở Hằng Phú và Sở Sở đồng loạt bật dậy khỏi ghế.
Sở Sở kinh ngạc nhìn Kiều Hạc:
“Sao chỉ còn ba tháng để sống?”
Sở Hằng Phú cũng không hiểu:
“Ý cậu là sao? Cậu mắc bệnh gì à?”
Kiều Hạc nhún vai:
“Đúng thế, bệnh nặng lắm rồi, cháu đang đếm ngày chờ c.h.ế.t đây.”
Thái độ tùy ý như vậy khiến người ta hoàn toàn không đoán nổi hắn còn sống được bao lâu.
Sở Sở lo lắng nhìn hắn, không dám rời mắt:
“Anh không muốn lấy em nên mới viện cớ này đúng không?”
“Không phải, thực sự không còn sống được bao lâu đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-495-kieu-hac-co-so-muon-ket-hon-am-sao.html.]
(Tất nhiên, nếu không có Mặc Tiểu Tiên cứu thì…)
Kiều Hạc âm thầm bổ sung trong lòng.
Những chuyện khác Sở Hằng Phú có thể chịu đựng, nhưng cháu rể đoản mệnh thì tuyệt đối không được!
Ông nhìn chằm chằm Kiều Hạc, nhưng trên gương mặt kia không hề có vẻ gì là sắp chết.
Sở Hằng Phú cẩn trọng hỏi:
“Cháu thật sự sắp chết, hay là không muốn cưới cháu gái ta?”
Vừa hỏi xong, ánh mắt Kiều Kỳ Duệ đã quét tới Kiều Hạc, mang theo ý cảnh cáo rất rõ.
Kiều Hạc cũng chẳng hiểu tại sao ông nội nhất định phải ép hắn cưới Sở Sở, nhưng bây giờ mạng ba anh còn trong tay đối phương, anh không thể mạo hiểm.
Kiều Hạc nuốt lại những lời định nói, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Thật sự sắp c.h.ế.t rồi.”
Sở Hằng Phú vừa nghe, lập tức dứt khoát từ chối chuyện đính hôn:
“Thế thì không được! Sở Sở, đi với ông. Nếu hai đứa có duyên, ba tháng sau gặp lại cũng chưa muộn.”
Dứt lời, ông kéo Sở Sở đứng dậy muốn đi.
Nhưng Sở Sở chẳng hề nghe theo ông ngoại.
Cô quay lại, nghiêm túc nói trước mặt mọi người:
“Không sao, em không để ý. Dù chỉ ba tháng, em cũng muốn đi cùng anh.”
Kiều Hạc suýt chút nữa thì đỡ trán.
Đây là nữ chính phim truyền hình nào lạc vào thực tế vậy, cho tôi xin!
Sở Sở một lời gần như tỏ tình, khiến Kiều Kỳ Duệ cảm động đến rớm nước mắt.
Lão vỗ mạnh tay:
“Sở Sở, ông nội hiểu lòng cháu! Chỉ cần cháu muốn, ông nội sẽ giúp cháu đến cùng!”
“Cháu cảm ơn ông nội!”
Hai ông cháu lập tức đạt thành thỏa thuận.
Chỉ có Sở Hằng Phú đứng bên cạnh, đầy vẻ hoang mang.
Không đúng lắm.
Nhà thì một người nằm viện, một người thì sắp chết, cái lão Kiều Kỳ Duệ này còn có tâm trí đi lo chuyện hôn nhân?
Khó trách cô Mặc lại nói ông ta có vấn đề.
Người bình thường lúc này, ai còn rảnh đi tính chuyện kết thân chứ?
Sở Hằng Phú nhìn cháu gái, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng ông không làm người xấu, đổi giọng dịu dàng:
“Thế này đi, hôm nào mời một cao nhân đến, xem bát tự hai đứa hợp không, tính toán kỹ lưỡng.
Chuyện đính hôn cũng chờ chọn được ngày đẹp rồi tính.”
Nói xong, ông lảo đảo đi sang chỗ khác,
Không muốn nghe thêm về chuyện đính hôn nữa.
Kiều Hạc thấy Sở gia gia đã tránh đi,
Cũng đứng dậy:
“Ông nội, vậy cháu có thể đi được chưa? Muộn rồi, cháu muốn về.”
“Không được đi!” Kiều Kỳ Duệ lập tức gọi giật lại:
“Cứ ở đây mà ở, ở bên Sở Sở nhiều hơn, tình cảm tự nhiên sẽ sâu sắc!”
Nói xong, Kiều Kỳ Duệ cũng chống gậy đi về phòng.
Kiều Hạc đã hiểu.
Kiều Kỳ Duệ căn bản không định để anh rời khỏi đây.
Hắn trầm ngâm, suy nghĩ một lát, rồi đổi cách tiếp cận, quay sang hỏi Sở Sở:
“Cơ Sở, tối nay có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Sở Sở ngẩn ra:
“Đi dạo à?”
Cô dừng vài giây, rồi lập tức gật đầu như giã tỏi:
“Được ạ!”
Kiều Kỳ Duệ thấy Sở Sở đồng ý, quay đầu nhìn hai đứa, định nói lại thôi,
Cuối cùng chỉ có thể hậm hực ném lại một câu:
“Đi rồi thì nhớ về sớm! Tối nay phải ngủ ở đây!”