Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 493: Kiều Hạc đến giúp Mặc Thiên tìm túi

Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:16:55
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Mặc Thiên đòi kim chích, Diệp Phi lập tức lấy ra.

Không cho cô chút thời gian chuẩn bị nào.

Mặc Thiên nhận cây kim bạc hơi to đó, nhìn chằm chằm một lúc, rồi bỗng nhắm tịt mắt lại:

“Ôi, tôi sợ kim.”

Mọi người: “…”

Mặc Thiên đâu chỉ sợ kim, cô còn sợ m.á.u — đặc biệt là sợ chính m.á.u của mình.

Cô cầm kim, múa may nửa ngày, mà vẫn không dám chọc xuống.

Kiều Hạc đứng bên, cau mày, sắc mặt còn khó coi hơn cô.

Rồi chẳng hiểu nghĩ gì, anh ta đột nhiên hỏi:

“Hay là lấy m.á.u tôi đi?”

Diệp Phi: “…”

Từ lúc thiếu gia mắc phải ‘bệnh yêu đương’, Diệp Phi ngày nào cũng nghi ngờ liệu cậu chủ có bị trúng tà không.

Anh ta lập tức kéo Kiều Hạc lại, nhắc nhở nhỏ:

“Thiếu gia, phải là m.á.u của Mặc Thiên hoặc m.á.u người thân cô ấy.”

“Chồng cũng tính.” — Ngay lúc ấy, Vu Tôn nhanh miệng bổ sung.

Câu này vừa thốt ra, trong không khí đặc nhiệm tổ lập tức tràn ngập bong bóng màu hồng.

Diệp Phi thì vừa chặn được thiếu gia lên cơn, đã lại phải lao tới, tay đặt mạnh lên vai Vu Tôn, nghiến răng:

“Người ngoài thì không tính nhé.”

Vu Tôn vội gật gù:

“Không tính, không tính! Tôi lỡ lời!”

Dám nói nữa là hôm nay vai cũng bị anh này bẻ gãy mất.

Thật ra mọi người lo xa rồi.

Mặc Thiên sẽ không lấy m.á.u ai khác làm dẫn lực cho đạo pháp của mình.

Máu người ngoài chỉ dùng lúc cứu mạng, hoặc tích phúc đức cho họ.

Còn nếu đem m.á.u đó để phục hồi đạo pháp, vậy thì tu hành bao năm của cô khác nào đổ sông đổ biển.

Mặc Thiên lấy lại bình tĩnh.

Cô dúi kim vào tay Vu Tôn:

“Đây, ông chích đi.”

“Ơ tôi á?” — Vu Tôn tay run bần bật.

Không phải không dám chích người, mà không dám chích cái ‘tiểu tổ tông’ này.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Được rồi, được rồi…”

Cô đã chìa tay ra trước mặt, Vu Tôn đành nhẹ nhàng cắm kim vào đầu ngón tay cô.

Mặc Thiên lập tức nhíu chặt mặt mày, trông như một cái bánh bao nhăn nhúm.

Cô nắm tay kết ấn, bắt đầu vận công.

Mọi người xung quanh căng thẳng chờ đợi.

Ai dè, vận công nửa ngày, bốn phía vẫn im ắng không động tĩnh gì.

Cô đổi sang một ấn khác, thử lần nữa — vẫn vậy.

Vu Tôn càng lúc càng lo.

Tới lần thứ tư vẫn không ra kết quả, ông ta run giọng hỏi:

“Không được hả?”

Lần này Mặc Thiên mở mắt, giơ tay ra:

“Không được, chẳng lẽ ông lừa tôi?”

Vu Tôn sợ tới mức suýt quỳ xuống:

“Không dám! Thật mà! Nếu tôi gạt cô, tôi là đồ rùa rụt cổ!”

Mặc Thiên nhìn ông ta, lần này không vặn lại.

“Thực ra cũng có chút thay đổi, nhưng yếu lắm.”

Vu Tôn nghe xong thở phào:

“Thế thì do m.á.u ít quá, lần sau cô lấy nhiều chút!”

Mặc Thiên lườm nguýt:

“Muốn hút cạn m.á.u tôi à?”

Vu Tôn cười khan:

“Ơ… cũng không đến mức đó…”

Theo cảm nhận của cô, chỉ hai giọt m.á.u vừa rồi làm dẫn lực thì còn thiếu xa.

Nếu thực sự làm như Vu Tôn nói, chắc phải hút cạn m.á.u người ta mới đủ.

Thế thì có thể dùng, nhưng chẳng ai chịu nổi.

Mặc Thiên không dám nhìn tay, chạy vội vào nhà vệ sinh rửa sạch.

Xong xuôi, cô rời khỏi đặc nhiệm tổ.

Vừa lên xe, Mặc Thiên liền nắm lấy tay Kiều Hạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-493-kieu-hac-den-giup-mac-thien-tim-tui.html.]

Động tác này khiến Kiều Hạc cứng đờ người:

“Khụ, sao thế?”

Mặc Thiên cầm tay anh, nhìn vết thương nhỏ trên ngón tay, mím môi:

“Lần sau tôi sẽ không đòi m.á.u anh nữa, trừ khi cứu người.”

Kiều Hạc nghe vậy, khựng người giây lát, rồi cong môi cười nhạt:

“Chút xíu thế này thôi mà, không đau đâu. Mặc Thiên đại sư, đây cũng là tích đức cho tôi mà.”

“Ừm, cũng đúng.”

Mặc Thiên gật đầu, nhưng rồi lại nghiêm mặt:

“Nhưng cũng không được. Anh nhiều tiền như vậy, còn nhiều cách khác để tích đức cơ mà.”

Vừa nói, tay cô vẫn cứ nắm chặt ngón tay anh, không có vẻ gì định buông ra.

Kiều Hạc lần này đã rút kinh nghiệm, vội rụt tay về, tránh lại cảnh mình nhìn cô chảy m.á.u mũi.

Ngón tay Kiều Hạc hơi lạnh.

Nhưng trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay cô, nóng hổi.

Khoé môi Kiều Hạc khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhè nhẹ.

Kiều Hạc đưa Mặc Thiên về tận nhà rồi mới rời đi.

Trên đường quay về, Diệp Phi quay lại báo cáo:

“Thiếu gia, người chúng ta phái tới nhà ông cụ chưa tìm được túi xách của Mặc Thiên tiểu thư.”

Kiều Hạc nhíu mày:

“Không tìm thấy?”

Từ trước, lúc thuộc hạ bên nhà họ Kiều báo lại tình hình, Kiều Hạc đã dặn người đi tìm cái túi đó.

Anh thậm chí còn đào ra cả sơ đồ kết cấu vườn, hệ thống thoát nước để hỗ trợ.

Không lý gì lại tìm không ra.

Suy nghĩ một lát, Kiều Hạc dứt khoát ra lệnh:

“Quay đầu, tới nhà ông nội.”

“Rõ!”

Diệp Phi lập tức xoay đầu xe.

Lúc này, Kiều Kỳ Duệ không có nhà.

Ông ta cùng Sở Sở đã ra bệnh viện tái khám.

Vì vậy Kiều Hạc mới tranh thủ thời gian này lục tìm.

Sân nhà thì không thể lục bừa, sẽ quá lộ liễu.

Huống chi, vườn đã cho người tìm hết rồi.

Khả năng còn sót lại rất thấp.

Kiều Hạc chỉ còn cách lục tìm ở các khe nối đường ống, bộ lọc.

Bốn vệ sĩ toàn thân ướt nhẹp, vừa tìm vừa báo cáo.

Các cống ngầm chính, họ đã tìm sạch.

Muốn tìm tiếp, chỉ có thể ra chỗ xả thải tổng.

Kiều Hạc cầm bản đồ công trình nước thải, khoanh vùng các khu vực đã tìm.

Sau đó chỉ định Diệp Phi:

“Anh dẫn hai người tìm mấy cái cống này, tôi và nhóm còn lại đi hướng kia.”

Hai đội lập tức chia nhau hành động.

Địa điểm xa nên Diệp Phi phải mất hơn mười phút mới tới nơi.

Chẳng ngờ vừa tới đã nhận điện thoại:

“Thiếu gia tìm được rồi!”

Diệp Phi quay xe tức tốc trở lại.

Vừa tới đã thấy cảnh tượng hết hồn:

Kiều Hạc áo sơ mi đen dính đầy lá cây, đất cát, lấm lem như mới lăn dưới bùn lên.

Diệp Phi vừa bực vừa buồn cười, sầm mặt mắng hai vệ sĩ:

“Để thiếu gia tự mình xuống tìm là sao hả!”

Hai người kia xụ mặt:

“Là… là thiếu gia tự xuống mà…”

Kiều Hạc lạnh nhạt nói:

“Không nhanh thì túi bị nước cuốn trôi rồi.”

Nói xong, anh xách cái túi nhỏ về phía xe.

Diệp Phi chỉ còn biết bặm môi, dặn đám vệ sĩ:

“Lần sau phải linh hoạt lên, đừng để thiếu gia động tay động chân!”

Nói rồi, anh vội lên xe.

Kiều Hạc cũng nhanh chóng giục khởi hành.

Dù sao, Kiều Kỳ Duệ với Sở Sở cũng đi bệnh viện được hơn ba tiếng rồi, lỡ quay về thì khó giải thích.

Trùng hợp thay, vừa quẹo ra khỏi cổng biệt thự, họ đã thấy một chiếc xe từ hướng bệnh viện phóng tới…

Loading...