Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 492: Mặc Thiên: Mau cứu đạo pháp của tôi đi

Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:12:41
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

La Dương nhìn Mặc Thiên, mặt đầy bất lực:

“Không phải tôi không muốn giúp cô, mà là tôi không có cái bản lĩnh đó.”

Mặc Thiên nghe vậy, nghiêm túc gật đầu:

“Thế ra chuyện anh không có bản lĩnh cũng nhiều phết đấy.”

La Dương: “……”

Sự thật đúng là vậy thật.

Nhưng nhất thiết phải nói toạc ra thế này sao!

Anh giả vờ tức giận, chỉ vào Mặc Thiên:

“Cảnh cáo cô nhé, không được công kích cá nhân!”

Mặc Thiên chống cằm bằng hai tay, vẻ mặt hiếm thấy có chút ủ rũ:

“Tôi gặp phải khắc tinh rồi, nếu không sớm khôi phục đạo pháp, sợ rằng ngay cả bài vị của sư phụ cũng không giữ nổi.”

La Dương khó xử ngồi xuống đối diện cô:

“Tôi cũng muốn giúp cô lắm. Nhưng đạo pháp của cô bị phong ấn, không phải vì trúng tà, cũng không phải bị nguyền rủa hay dính bùa, mà là do lần trước cô đang thi pháp thì dừng giữa chừng, khiến toàn bộ linh lực phản phệ, gây tổn thương đến cơ thể.

Kinh mạch dẫn linh khí bị thương rồi, chỉ có thể tự mình chờ hồi phục, hoặc nhờ người đạo pháp cao hơn cô chữa trị. Cô nhìn tôi đi… có giống người giúp được không…”

Mặc Thiên bình thản đáp:

“Giống người giúp thêm phiền phức thì có.”

La Dương: “……”

Tự mình chuốc nhục…

Hai người nhìn nhau.

Nhắc đến người có đạo pháp cao hơn Mặc Thiên, cả hai đồng thanh thốt lên: “Lục Liễu!”

Nhưng nói xong, lại đồng loạt thở dài.

La Dương lắc đầu, cười gượng:

“Lục Liễu lão đầu ấy, giờ thì nửa sống nửa chết, trừ khi cô có cách giải bùa xác c.h.ế.t cho ông ta, bằng không ngay cả thân mình ông ta còn lo không xong.”

Mặc Thiên nhíu mày:

“Nhưng tôi không có đạo pháp, lấy gì giải cho ông ta?”

“……”

Vậy thì hết cách thật rồi.

Mặc Thiên chống đầu suy nghĩ, như thể muốn moi hết những tế bào não chưa từng dùng đến trong đời.

Cuối cùng, cô bỗng nhiên nghĩ ra một người:

“Hay là tìm lão già Kiều?”

“Phụt ”

La Dương đang uống trà, lập tức phun ra một ngụm.

“Khụ khụ khụ khụ ”

Anh ho sặc sụa không ngừng.

Lão Quỷ thấy vậy, vội vã lướt tới, thuần thục vỗ lưng cho anh.

Chỉ có điều, lão là quỷ, tay vừa vỗ được mấy cái thì xuyên thẳng qua lưng La Dương, đập luôn ra trước ngực.

La Dương ho càng dữ dội.

Mãi một lúc sau mới thở nổi, quay đầu lại chắp tay cảm tạ:

“Cảm ơn Lão Quỷ thúc, tôi ổn rồi!”

Lão Quỷ chỉ buông một câu:

“Nhớ đốt giấy tiền.”

Rồi vù một tiếng, biến mất.

La Dương: “……”

Lương tháng này chắc chưa kịp cầm đã phải chia cho ma quỷ mất rồi.

La Dương thở dài quay người lại, vừa vặn đối mặt với gương mặt phấn khởi của Mặc Thiên, lại càng muốn khóc.

“Không phải, tôi nói này tiểu tổ tông, cô dám tìm Kiều lão cứu mình? Ông ta không g.i.ế.c cô ngay thì cũng may lắm rồi, còn mong ông ta cứu cô?”

Mặc Thiên tràn đầy tự tin:

“Ông ta không muốn mạng tôi.

Ông ta chỉ muốn vận may của nhà Cố, nếu nhà Cố có người c.h.ế.t oan, vận số sẽ giảm mạnh.”

Chính vì lý do đó, Mặc Thiên mới nhận ra hai đứa trẻ nhà Cố đặc biệt thế nào.

Kiều lão liều lĩnh phá vận nhà Cố, muốn lấy mạng hai đứa nhỏ, điều đó chứng tỏ:

Hai đứa bé sống mới là mối đe dọa lớn nhất đối với lão.

Thật ra, Mặc Thiên chỉ tiện miệng nói vậy thôi.

Cô cũng không cho rằng Kiều lão có thâm thù gì với mình,

Mà là vì giờ lão rõ ràng có bản lĩnh nhưng lại không thi triển được.

Cô xòe tay, nhún vai:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-492-mac-thien-mau-cuu-dao-phap-cua-toi-di.html.]

“Tôi chỉ muốn thử xem ông ta còn lại bao nhiêu bản lĩnh. Không nhân lúc ông ta yếu mà diệt trừ, đợi đến lúc ông ta phục hồi, tôi chẳng khác gì con gà què trước cửa nhà.”

Nói xong, La Dương nhìn cô bằng ánh mắt đầy kinh ngạc:

“Cô mà cũng biết khiêm tốn rồi à?!”

Mặc Thiên mặt không cảm xúc ngẩng đầu nhìn anh:

“Kỹ thuật dịch dung của Ngọc Trúc, thuật gió xoáy của Lục Liễu, những y thuật cổ xưa trong Cốc Vu Y… anh chưa bao giờ thắc mắc sao họ học được? Nếu không có cao nhân chỉ điểm, với cái độ ngộ tính ấy, họ còn chẳng nhập môn nổi.

Giống như anh vậy.”

La Dương: “……”

Đời này anh gặp nhiều quỷ, chưa thấy con quỷ nào mồm mép độc địa như cô cả.

Mặc Thiên coi như dập tắt luôn cuộc nói chuyện.

La Dương im bặt.

Mặc Thiên không để ý, lại tiếp tục hỏi:

“Không ai giúp, vậy tôi tự mình có thể khôi phục được không?”

“Chờ.”

La Dương lạnh lùng đáp một chữ.

Mặc Thiên nghe xong, thật sự để tâm:

“Thế chẳng phải tôi mặc người ta bắt nạt sao?”

La Dương: “……”

Tiểu tổ tông, ai dám bắt nạt cô chứ…

Hai người giằng co không ra được cách giải quyết.

Đúng lúc này, bỗng một cái bóng già khòm khòm lén lút chui ra:

“Tôi có cách!”

Vu Tôn cười nịnh nọt, lết đến gần Mặc Thiên.

Thậm chí không dám ngồi xuống, chỉ khom lưng chống tay lên bàn.

Từ lần trước, sau khi Vu Tôn cùng Ngọc Trúc lừa gạt lấy đi Vũ Vệ của cô, Mặc Thiên đã chẳng thèm để mắt tới ông ta nữa.

Lần này cũng thế.

Mặc Thiên chỉ liếc nhìn, lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Vu Tôn bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục đóng vai ông cháu ngoan ngoãn:

“Tiểu tổ tông, trẻ con không chấp người già mà, cho tôi cơ hội lập công chuộc tội đi. Phương pháp này chuyên dùng để giúp đạo sĩ hồi phục linh lực đó.”

Bị dụ dỗ như vậy,

Mặc Thiên mới chậm rãi quay đầu, nhìn ông ta:

“Thật sự có tác dụng?”

“Thật mà!” Vu Tôn gật đầu như gà mổ thóc, sợ cô không tin.

Mạng già của ông ta vẫn còn trong tay con nhóc này, đắc tội thì chỉ có chết.

“Cô thử đi, xem có hiệu quả không. Y thuật của tôi tuyệt đối …”

“Ngắn gọn thôi.”

Mặc Thiên cắt ngang không để ông ta khoác lác tiếp.

Vu Tôn bị nghẹn, suýt sặc nước bọt.

Ông ta vội vàng nói thẳng:

“Kinh mạch vận khí của cô bị tắc nghẽn, phương pháp bình thường không thể khai thông. Nhưng có một cách: dùng một chất dẫn trong lúc vận công, tăng cường linh lực, giúp phá thông kinh mạch.

Phương pháp ấy, vừa nãy cô cũng dạy cho La Dương rồi…”

Nói đến đây, Mặc Thiên bỗng nhiên ngộ ra:

“Ý ông là, tôi cũng phải dùng m.á.u chó hỗ trợ?”

Vu Tôn bĩu môi:

“Tiểu tổ tông, bắt quỷ mới dùng m.á.u chó! Cô và nó đâu có giống nhau!”

Vu Tôn bất đắc dĩ thở dài:

“Cô phải dùng chính m.á.u của mình, hoặc m.á.u người thân.”

Mặc Thiên: “……”

Đến lượt cô cạn lời.

Cô xòe bàn tay nhỏ bé, bối rối hỏi lại:

“Chích m.á.u tôi à?”

Vu Tôn bổ sung:

“Cũng có thể lấy m.á.u của anh trai cô.”

Mặc Thiên: “……”

Cô bĩu môi, nhìn ngón tay mình, suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm:

“Đưa tôi cái kim! Vu tiểu tử, ông dám lừa tôi, tôi đ.â.m ông thành cái rổ!”

Vu Tôn run lên bần bật.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ông ta chỉ nói là hỗ trợ, chứ đâu dám đảm bảo chắc chắn thành công đâu…

Loading...