Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 491: Kiều Hạc: Tôi bói một quẻ, hôm nay em gặp nạn
Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:12:39
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên còn đang tìm cái túi nhỏ của mình.
Nhưng khi nghe thấy lời Kiều Kỳ Duệ nói, cô lập tức quay đầu, ngẩng đầu nhìn Sở Sở đang đứng bên bờ ao.
Chỉ một lát sau, Mặc Thiên đã đưa ra nhận xét:
“Kiều Hạc và cô không có tướng phu thê.”
Sở Sở nghe vậy, cúi đầu trừng mắt nhìn cô:
“Không có với tôi, chẳng lẽ có với cô chắc!”
Nghe Sở Sở nói, Mặc Thiên thực sự suy nghĩ một chút.
Cô cân nhắc mất ba phút, rồi nghiêm túc ngẩng đầu lên đáp:
“Kiều gia gia từng nói tôi và Kiều Hạc có tướng phu thê.”
Kiều Kỳ Duệ: “???”
Cái lúc đó chẳng phải ta thuận miệng nói bừa sao!
Giờ lại đổ hết lên đầu ta à!
Kiều Kỳ Duệ bực mình liếc Mặc Thiên một cái:
“Hồi đó thấy cô là đứa trẻ ngoan, giờ mới biết là bản chất xấu xa từ trong xương tủy.”
Mặc Thiên thản nhiên đáp:
“Vậy bây giờ ông mù nặng thật rồi.”
Kiều Kỳ Duệ: “……”
Mặc Thiên cũng chẳng rảnh mà bận tâm ai với ai có tướng phu thê.
Dù sao sáu anh trai nhà cô cũng đủ khiến cô đau đầu rồi.
Giờ điều cô để ý nhất là cái túi nhỏ của mình.
Mặc Thiên ngẩng đầu, đổi giọng mềm mỏng thương lượng với Kiều Kỳ Duệ:
“Ông già, sau này tôi sẽ không phun nước b.ắ.n ông nữa, ông mau trả túi lại cho tôi đi.”
Mặc Thiên rất hiểu đạo lý mềm nắn rắn buông, đặc biệt sau khi pháp thuật bị phong ấn, cô tự giác học được cách sống khiêm tốn.
Đáng tiếc, Kiều Kỳ Duệ đã nắm được điểm yếu của cô.
Giờ chẳng cần phải thỏa hiệp gì hết.
Kiều Kỳ Duệ đứng bên bờ ao, nhìn chằm chằm vào cái cổng lưới sắt của hồ cá, không hiểu cái túi nhỏ kia làm cách nào lại bị cuốn trôi vào đó.
Vịt Bay Lạc Bầy
Ông ta nhìn một hồi rồi mới nói:
“Cô đến đây ở đi, Kiều gia gia chào đón cô. Còn túi, đợi mỗi tuần người ta đến dọn dẹp hồ rồi tính.”
Một già một trẻ, vừa rồi còn lời qua tiếng lại.
Giờ bỗng chốc hòa hợp đến kỳ lạ.
Mặc Thiên không chịu trèo lên bờ, Kiều Kỳ Duệ cũng không gọi người giúp cô tìm túi.
Hai người cứ thế giằng co.
Nhưng cảnh sát đâu cho họ nhiều thời gian.
Họ nhanh chóng lội xuống nước lôi Mặc Thiên lên:
“Đừng lãng phí nhân lực, mau về đồn với chúng tôi.”
Mặc Thiên ấm ức leo lên bờ, chỉ tay vào hồ:
“Túi của tôi…”
Cảnh sát bực bội quát:
“Đến nhà người ta gây chuyện, còn đòi đền túi, coi như mạng cô không mất là may rồi.”
Đám cảnh sát dạo này cũng phát mệt với cô.
Cô bé này, ngày nào cũng vào đồn, bị giam ba ngày, thả ra tối lại tới gây chuyện!
Nhưng họ cũng không thể thực sự giận được.
Nhà họ Cố ngày nào cũng mang cờ lụa, quà bánh đến xin lỗi và cảm ơn, khiến đồn trưởng cũng ngại.
Thật ra, nếu không phải bên bị hại là Kiều gia, thì loại chuyện nhỏ này bọn họ cũng chẳng buồn để tâm.
Cảnh sát bọc Mặc Thiên trong chăn mỏng, rồi áp giải ba cô cháu rời khỏi Kiều gia.
Mặc Thiên vừa đi vừa ngoái đầu nhìn.
Từng bước đều không cam lòng.
Sở Sở cũng nhận ra.
Cô ta chế giễu nhìn theo:
“Đã nói rồi, ông trời sẽ trừng phạt cô, báo ứng đến nhanh vậy đấy.”
Mặc Thiên nghiêng đầu liếc Sở Sở một cái.
Quan sát mấy giây, rồi chán nản thu ánh mắt lại, lẩm bẩm:
“Đời trước lận đận, đời sau nhất định suôn sẻ.”
Nói xong, cô bực bội bước ra khỏi cổng.
Mặc Thiên bị giam ở đồn thêm một tiếng, rồi lại được bảo lãnh ra ngoài cùng hai đứa nhỏ.
Chủ yếu là vì đồn cũng phát ngán rồi.
Hai thằng nhóc kia ầm ĩ tới mức ai nấy đau đầu, decibel chắc chắn vượt chuẩn ô nhiễm tiếng ồn.
Cố Nam Cảnh đến đón họ.
Mặc Thiên liền nói:
“Em muốn đến tổ điều tra đặc biệt, anh đưa bọn trẻ về đi.”
Cố Nam Cảnh ngạc nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-491-kieu-hac-toi-boi-mot-que-hom-nay-em-gap-nan.html.]
“Em tự đi? Hay là theo anh về nhà gửi trẻ trước, rồi anh đưa em đi?”
“Không cần, em tự đi.”
Mặc Thiên nói xong, đội cái đầu ướt sũng đi ra khỏi đồn.
Không ngờ, vừa ra cửa, đã thấy Kiều Hạc đang chờ.
Nhìn thấy Kiều Hạc, Mặc Thiên hơi sững lại:
“Sao anh tới đây?”
Kiều Hạc thấy cô như con chuột lột, vừa buồn cười vừa thương.
Anh mở cốp xe lấy ra tấm chăn, phủ lên người cô:
“Tôi bói một quẻ, hôm nay em gặp nạn.”
Mặc Thiên: “???”
Sao nghe quen vậy trời?
Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Hạc:
“Vậy bói tiếp đi, xem bây giờ tôi nên đi đâu.”
Kiều Hạc: “……”
Anh làm gì biết bói thật chứ!
Anh chỉ biết được tình hình từ người báo tin ở nhà ông nội thôi.
Kiều Hạc khẽ ho hai tiếng, nghiêm túc đáp:
“Tôi đoán em muốn đi tìm túi.”
Mặc Thiên nghe nhắc tới cái túi nhỏ, lập tức mím môi.
Cô đúng là định tìm, nhưng không phải trực tiếp tìm.
Cô muốn đến tổ điều tra đặc biệt, nhờ La Dương nghĩ cách giúp mình khôi phục đạo pháp.
Hai người không nói nhiều nữa, cùng lên xe đi tới tổ điều tra đặc biệt.
Tổ điều tra đặc biệt.
La Dương đang cầm một cây gậy trừ quỷ mới tậu, múa may trong phòng.
Anh học y chang như đại sư truyền dạy, nhưng vẫn chẳng thấy tác dụng gì.
Mặc Thiên vào phòng, không nói tiếng nào, đứng nhìn La Dương thao tác xong một lần.
Chỉ liếc mắt một cái, cô đã nhận ra vấn đề:
“Trên người anh không có linh khí, tất nhiên pháp khí không khởi động được.”
La Dương ngớ ra:
“Hả? Linh khí là cái gì?”
“Khí trời, khí đất, khí của chính anh.”
La Dương: “……”
Anh trừng mắt nhìn Mặc Thiên, chẳng biết nên trả lời sao.
Nhưng Mặc Thiên cũng không để tâm.
Cô lững thững bước đến, quan sát La Dương, rồi nói:
“Anh có thể bôi chút m.á.u chó hoặc m.á.u động vật dữ lên lòng bàn chân, có thể dẫn động pháp khí.”
La Dương nhìn cô nghi ngờ:
“Đây là trò giang hồ ở đâu ra vậy, tôi chưa từng nghe.”
Mặc Thiên ngẩng đầu đắc ý:
“Tôi tự nghiên cứu ra đấy.”
La Dương: “……”
Anh không dám nói ra hai chữ “không tin”.
Dù gì Mặc Thiên, xét về các chiêu trò kỳ lạ, đúng là thiên phú dị bẩm.
Tổ điều tra đặc biệt luôn dự trữ sẵn m.á.u chó để trừ tà.
La Dương len lén vào phòng, bôi một ít lên lòng bàn chân.
Kết quả, khi anh quay lại cầm gậy trừ quỷ.
Quả nhiên, vừa nắm lấy, liền cảm nhận được dị động.
Anh vung gậy vài lần, thậm chí còn kéo theo cả luồng gió.
La Dương mừng rỡ, múa một bộ quyền pháp với gậy.
Khi chiêu cuối phóng ra, tầng lầu trên - nơi giam giữ linh thể - còn khẽ chấn động.
La Dương mắt sáng rực, chạy đến nắm tay Mặc Thiên.
Tiếc là chưa kịp chạm, cô đã nhanh chóng rút tay về.
La Dương ngượng ngùng, cười hề hề:
“Mặc đại sư, cô còn bí kíp nào dạy tôi thêm không?”
“Được.”
Mặc Thiên sảng khoái đồng ý.
La Dương suýt quỳ xuống vái lạy.
May mà anh chậm nửa giây, vì ngay sau đó, Mặc Thiên nghiêm túc ra điều kiện:
“Muốn tôi dạy, trước tiên phải giúp tôi khôi phục đạo pháp.”
La Dương: “……”
Xem ra, mình đúng là học chẳng được gì rồi…