Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 485: Gặp nạn, cô út chạy trước

Cập nhật lúc: 2025-05-01 16:01:42
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nhìn ra ngoài, Mặc Thiên đã thấy đám truy binh kéo tới.

Ban đầu cô chẳng định lộ mặt đâu, chỉ muốn “giải quyết nỗi buồn” rồi chuồn đi, đừng để bị bắt quả tang.

Dẫn theo hai nhóc tì, lại chẳng có chút phép thuật nào, cô thật sự không thích hợp để cứng đầu đối đầu với người ta.

Mặc Thiên tuy ngày thường ngang ngược, nhưng không phải loại ngu xuẩn.

Cô ngang là vì tự tin thôi, lúc này cũng biết phải “rụt đuôi làm người”.

Nhìn đám đàn ông đang bao vây về phía này, cô cau mày thật sâu.

Nhưng chỉ mấy giây sau, cô đã nghĩ thông suốt:

Giờ làm sao?

Còn làm sao được?

Tất nhiên là vứt hai đứa này lại, mình chạy trước chứ sao!

Mặc Thiên quay đầu nhìn hai cục bột tròn vo.

“Các cháu chặn hậu nhé, cô đi trước!”

Hai nhóc con nghe xong, mặt mày lập tức rạng rỡ như hoa nở.

“Hahaha!”

“Giao cho bọn cháu!”

Hai đứa nhỏ vui đến mức mặt mũi tròn trịa đầy nếp nhăn vì cười.

Chúng cầm hai khẩu s.ú.n.g nước mini, chia ra trái phải tấn công, mở ra một con đường thoát thân cho Mặc Thiên.

Mặc Thiên cũng không khách sáo, vội vàng phóng đi, nhanh như một cơn gió lốc.

Có lẽ ngay cả Tiểu Hắc cô cô cũng chưa từng thấy cô chạy nhanh như vậy.

Hai nhóc nhỏ oai phong lẫm liệt, “phụt phụt” b.ắ.n nước cực mạnh, b.ắ.n tới đâu, đám người kia la oai oái tới đó.

Nhưng niềm vui thì ngắn chẳng tày gang.

Hai phút sau…

Bình nước trống không…

Hai nhóc nhỏ cứng đờ mặt, ba lô trên lưng cũng nhẹ hều, y như bản thân chúng — nhỏ bé, yếu ớt và tội nghiệp.

Bảo vệ nhà họ Kiều lúc này mới ập tới, bốn người khiêng hai cục bột nhỏ lên: “Đồ trẻ con hư, xem chúng mày còn chạy đi đâu!”

Cố Thành An và Cố Thành Ngôn vùng vẫy loạn xạ, hai cơ thể tròn vo vặn vẹo liên hồi.

“Cứu mạng, cứu mạng …”

“Ăn trộm trẻ con, bắt cóc trẻ con …”

Hai đứa bé tay không đánh lại, liền giở chiêu miệng.

Tiếng la hét vang trời vang đất, ai xung quanh mà không nghe thấy chắc chỉ có điếc.

Đám người xì xào bàn tán, nhiều người còn len lén móc điện thoại ra gọi cảnh sát.

Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của bảo vệ nhà họ Kiều lia tới, cuối cùng, đám người xem đều buông điện thoại xuống…

Bảo vệ đưa hai đứa trẻ tới trước đoàn xe.

Lúc này, Kiều Kỳ Duệ đã xuống lầu, đứng bên cạnh ông là Giang Chi Vân.

Vừa nhìn thấy hai đứa trẻ, m.á.u Giang Chi Vân như dồn hết lên não, suýt nữa nổ tung.

Hôm Kiều An Khang ngất xỉu, hai người họ còn bàn nhau ra nước ngoài thăm lão tam, kết quả chẳng những không đi được, mà lão Kiều lại phải nhập viện.

Tất cả đều nhờ hai nhóc này với cô út của chúng ban tặng!

Ánh mắt Giang Chi Vân đầy căm hận:

“Vẫn là hai đứa bọn bay! Hai cái thứ trời sinh ra đã xấu xa, đáng lẽ phải nhốt vào tù, sao có thể thả ra hại người thế này!”

Giang Chi Vân chưa từng nghĩ, có ngày mình lại mắng chửi hai đứa trẻ hơn ba tuổi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng khi chuyện đổ lên đầu, bà ta mới hiểu — dù chỉ ba tuổi, cũng đủ để mình hận đến nghiến răng!

Bà ta trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi:

“Đồ trẻ con hư, hại người rồi bỏ trốn! Cô út tụi bay cũng vậy, vô trách nhiệm, bỏ hai đứa lại tự chạy trốn, vừa hèn vừa ác!”

Hai nhóc nghe người đàn bà này mắng cô út, lập tức đen mặt.

Hai đứa cuống lên, bật từng từ từng từ một:

“Cô út, cứu người, bà xấu!”

“Ông già, đồ ác! Bà là, đồ ngu!”

Giang Chi Vân nghe xong, tức đến nổ phổi:

“Không phải tụi bay thích chơi s.ú.n.g nước sao! Lát nữa để bảo vệ mỗi người cầm một khẩu, chơi với tụi bay cho đã!”

Bà ta vốn định dọa hai nhóc, không ngờ chúng chẳng những không sợ mà còn mừng rỡ hét ầm lên.

“Yeahhh! Chơi s.ú.n.g nước!”

“Ta một chọi mười, quét sạch luôn!”

Hai đứa nhỏ nhảy nhót vui sướng, Giang Chi Vân tức đến suýt xỉu tại chỗ.

May mà lúc này Kiều Kỳ Duệ mở miệng:

“Hai đứa, nói mau, vừa rồi phun ra cái gì vậy?”

Giọng lão già lạnh băng, khuôn mặt thâm trầm đáng sợ.

Hai nhóc nhìn ông ta, chẳng hề sợ, còn đồng thanh đáp:

“Đồ uống ngon lắm, ông thử đi!”

Kiều Kỳ Duệ nghe vậy, ánh mắt càng thêm u ám:

“Có tin ta bắt tụi bay thử không?”

Nói xong, ông ta cầm lấy khăn lau trong tay quản gia, vắt ra thứ nước bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-485-gap-nan-co-ut-chay-truoc.html.]

Dù gì cũng chỉ là hai đứa trẻ ba tuổi rưỡi, vừa nghe liền sợ hãi, lắc đầu nguầy nguậy:

“Không uống! Không uống!”

Kiều Kỳ Duệ hừ lạnh một tiếng, lại quát:

“Rốt cuộc là cái gì?!”

“Đái! Là nước đái của em bé!”

Hai anh em chẳng cần tra tấn đã khai tuốt tuồn tuột.

Kiều Kỳ Duệ lập tức đoán ra “em bé” mà hai đứa nói là ai!

Ông ta siết chặt nắm tay, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

Hóa ra Mặc Thiên thật sự đã phát hiện hai đứa con nhà lão Lục có thể khắc chế ông ta.

Chỉ là bây giờ cô ấy chưa tìm đúng cách.

Nhưng Kiều Kỳ Duệ hiểu, với trí tuệ của Mặc Thiên, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ ra!

Bàn tay ông ta run rẩy không ngừng, không sao khống chế được.

Chỉ còn một bước cuối cùng.

Chỉ cần bước cuối cùng này hoàn thành, ngày gia tộc Cố thất thế cũng là ngày ông ta hồi sinh!

Không thể để Mặc Thiên phá hỏng được!

Không thể!

Trong ánh mắt Kiều Kỳ Duệ ánh lên sát ý kinh người.

Hai nhóc nhỏ lúc nãy không sợ, nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt ông ta, đột nhiên ngây người.

Ba giây sau, cả hai đồng loạt “Oa” một tiếng, bật khóc om sòm!

Mặc Thiên đã chạy thoát.

Đám người đuổi theo không bắt được, vì cô đã nhanh trí trốn lên xe của Kiều Hạc.

Cô lồm cồm chui vào xe, Kiều Hạc nhìn cô đầy thắc mắc:

“Em làm sao thế?”

“Người nhà anh phát hiện ra tôi rồi, muốn bắt tôi.”

“Ờm…”

Kiều Hạc nhất thời nghẹn lời.

Anh ta ngẩn ra ba giây, ánh mắt lướt qua Mặc Thiên, nhìn ra ngoài.

Ngoài xe, không một bóng người.

Kiều Hạc nghi ngờ hỏi:

“Vậy hai nhóc con đâu?”

“Bị bắt rồi.”

“Cái gì?!”

Kiều Hạc và Diệp Phi đều choáng váng.

Mặc Thiên vậy mà bỏ lại hai thằng cháu ba tuổi rưỡi cho nhà họ Kiều!

Mà Giang Chi Vân thì hận hai cục bột kia đến tận xương…

Cả khuôn mặt hai người đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Mặc dù Mặc Thiên đầu bù tóc rối, nón cũng lệch sang một bên, nhưng vẻ mặt cô hoàn toàn không có chút lo lắng nào.

Cô ngồi ngay ngắn, phất tay ra hiệu với Diệp Phi:

“Đi thôi, đi cứu người!”

“…”

Diệp Phi không dám nhúc nhích.

Anh ta lo lắng nhìn Kiều Hạc:

“Thiếu gia, chạy xe qua đó là anh xong đời luôn đấy.”

Kiều Hạc bóp trán bất đắc dĩ.

Anh còn không biết mình xong rồi sao?

Nhưng đến nước này, không thể để hai đứa nhỏ rơi vào tay mẹ anh ta được.

Kiều Hạc nhận mệnh, vẫy tay:

“Lái xe.”

Vừa nghe hai chữ đó, Diệp Phi âm thầm khấn xin thần linh phù hộ thiếu gia.

Xe sắp chạy đến nơi.

Kiều Hạc lập kế hoạch:

“Diệp Phi, tí nữa đổi chỗ, tôi lái xe, cậu đi cướp người.”

“Không cần.”

Mặc Thiên lắc đầu từ chối thẳng thừng.

Không ai biết cô đang định giở trò gì, nhưng đã lên tiếng, Kiều Hạc cũng không nói thêm.

Diệp Phi cứ thế lái thẳng đến chỗ hai nhóc.

Lúc này, Mặc Thiên kéo cửa sổ xe xuống, rút trong túi ra chiếc loa mini, hướng về phía Giang Chi Vân hô lớn:

“Mẹ Kiều, con trai bà đã rơi vào tay tôi, mau thả cháu tôi ra!”

Kiều Hạc: “?!?!”

Tiểu tổ tông!

Sao em lại nghĩ mẹ tôi sẽ bỏ tiền chuộc tôi chứ!

Loading...