Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 484: Ông nội Kiều bị tẩy lễ bằng nước tiểu trẻ nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:30:03
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Hạc và Diệp Phi đang chờ bên ngoài biệt thự.
Vũ Tuyết còn chưa đầy tháng, thời điểm này, Kiều Hạc đương nhiên không tiện vào nhà thăm hỏi.
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn trời, buột miệng nói:
“Thiếu gia, dạo này phu nhân không tìm cậu, có khi nào đang âm thầm chuẩn bị một cú lớn không?”
“Ba tôi còn chưa tỉnh, bà ấy đâu rảnh mà để ý tới tôi.” Kiều Hạc mệt mỏi day day trán.
Hôm nay anh đến Cù Tiên Đường để lấy thuốc cho ba, tiện thể trò chuyện với cậu và đại phu về tình hình của ba.
Nhưng sau khi nói chuyện xong, kết quả vẫn không có tiến triển gì.
Kiều Hạc chọn tin tưởng Mặc Thiên, không phải do tình yêu làm mờ lý trí, mà vì tình hình hiện tại quá giống ba năm rưỡi trước.
Khi đó không ai cứu nổi Kiều An Khang.
Ba năm sau, thì ai cứu nổi?
Cân nhắc tới lui, người anh có thể tin chỉ có Mặc Thiên.
Hơn nữa, anh tin rằng người hại ba anh tuyệt đối không phải là Mặc Thiên.
Nếu là cô làm, chắc cô còn hận không thể tuyên bố với thiên hạ: “Đúng, là tôi làm đấy!”
Kiều Hạc chìm đắm trong suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới Diệp Phi lảm nhảm bên cạnh.
Mãi đến hơn một tiếng sau, Mặc Thiên mới ra ngoài.
Ba cô cháu cùng lên xe.
Diệp Phi hỏi:
“Tiểu thư Thiên Thiên, đi đâu vậy?”
“Đến bệnh viện Kinh Hoa.”
“???”
Nghe tên bệnh viện, lập tức có cảm giác không lành.
Kiều Hạc quay đầu lại, thuận miệng hỏi:
“Em… không phải đi tìm ông nội tôi đấy chứ?”
Mặc Thiên: “Đúng vậy.”
Kiều Hạc: “……”
Dù anh tin lời Mặc Thiên rằng ông nội có vấn đề, nhưng… cũng đâu thể trực tiếp đối đầu ngay được?
Kiều Hạc nhíu mày trầm tư, định nghĩ cách rút lui.
Nhưng Mặc Thiên đã không kiên nhẫn được nữa.
“Diệp Phi, lái xe nhanh lên, phải tới trước ba giờ!”
Nghe vậy, Diệp Phi nhìn về phía Kiều Hạc.
Kiều Hạc chỉ nhún vai, nhướng mày:
Đi thôi.
Anh cũng muốn xem Mặc Thiên rốt cuộc định làm gì…
Diệp Phi lái xe vào bệnh viện.
Rất biết điều, tìm chỗ đỗ thật xa thật khuất, sợ bị người nhà họ Kiều trông thấy.
Giờ thiếu gia đã thành cái gai trong mắt cả nhà.
Trong gia đình đầy âm mưu như họ Kiều, từ nhỏ đã quen ứng biến khôn khéo, vậy mà lần này, lần đầu tiên anh bị đẩy vào thế bí.
Xe đỗ ở góc khuất.
Mặc Thiên chẳng để tâm, kéo hai nhóc con xuống xe.
Ba người, đã lắp đầy “đạn dược” cho s.ú.n.g nước, sẵn sàng lên chiến trường.
Mặc Thiên giờ không dùng được đạo pháp, như bị trói tay trói chân.
Cô vỗ vai Kiều Hạc ngồi ghế trước:
“Nếu tôi bị bắt, nhớ cứu tôi.”
Kiều Hạc nhíu mày:
“Tôi? Cứu kiểu gì?”
Mặc Thiên:
“Dùng mạng cứu.”
Kiều Hạc: “???”
Thái dương anh giật giật, cảm giác vẫn còn chưa tỉnh ngủ…
Đúng là nói nhảm một cách nghiêm túc!
Nhưng Mặc Thiên thậm chí không chờ anh trả lời, tự mình xuống xe, như thể đương nhiên anh sẽ đồng ý.
Khu vực dưới tòa nhà bệnh viện vô cùng bề thế.
Ông nội Kiều xuất viện, đương nhiên phải tổ chức long trọng!
Một hàng dài xe sang đậu dưới bậc thang.
Bên cạnh mỗi xe đều có tài xế và vệ sĩ đứng chỉnh tề.
Một loạt họ hàng nhà họ Kiều đứng hai bên cầu thang, chờ đón ông nội xuống.
Mặc Thiên dẫn theo hai nhóc chạy từ xa tới.
Nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này, cô vội vàng tìm vài bụi cây, dắt hai nhóc trốn vào.
Hai nhóc con, lần trước bị Ngọc Trúc tẩy não, ra tay với Kiều An Khang, trở thành vật thế thân, đã bị nhốt nửa tháng nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-484-ong-noi-kieu-bi-tay-le-bang-nuoc-tieu-tre-nho.html.]
Hôm nay Mặc Thiên mới lôi chúng ra cho “xả hơi”.
Vừa ra khỏi “chuồng”, hai đứa đã bùng nổ!
Hai nhóc đứng lên còn thấp hơn bụi cây.
Mông chổng lên trời, chân nhỏ cào đất, chỉ muốn lao ra ngoài.
Nếu không có Mặc Thiên đè lại, chắc đã bốc hỏa như pháo thăng thiên mà bay ra rồi.
Ba cô cháu cứ thế chờ đợi.
Mặc Thiên tính toán thời gian, cho rằng Kiều Kỳ Duệ sẽ xuất hiện vào giờ Thân.
Nhưng chính xác phút nào, giây nào, cô không đoán được.
Chỉ có thể phục kích chờ sẵn.
May thay, Kiều Kỳ Duệ cũng “hợp tác”.
Chỉ để họ đợi hơn mười phút đã xuất hiện!
Kiều Kỳ Duệ sắc mặt vàng vọt, giữa trán nổi sắc xanh.
Rõ ràng mới sinh nhật còn trông rất khỏe mạnh, mà chỉ sau nửa tháng, vẻ suy tàn c.h.ế.t chóc đã phủ lên gương mặt ông.
Kiều Kỳ Duệ cố gắng tỏ ra cứng cỏi, bước xuống cầu thang.
Vừa đi được một bước —
“Phụt!” Hai luồng nước b.ắ.n thẳng vào hai bên mặt, thậm chí còn b.ắ.n vào mắt, mũi, miệng ông!!!
Kiều Kỳ Duệ giật b.ắ.n mình.
Chưa kịp phản ứng, đợt tấn công thứ hai đã tới, đổi góc bắn, vẫn chính xác vào mặt.
Kiều Kỳ Duệ lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Chỗ da thịt tiếp xúc với nước bỗng đau rát.
Không chỉ đau ngoài da, mà như xuyên thấu vào tận linh hồn.
Cả linh hồn như bị thiêu đốt trong luyện ngục.
Kiều Kỳ Duệ hoảng loạn, lảo đảo suýt ngã xuống cầu thang.
May có Giang Chi Vân và Kiều Ức Tâm đang đỡ hai bên.
“Ba, cẩn thận!”
“Ông nội, chậm thôi!”
Lúc này, Kiều Kỳ Duệ mặc kệ mọi thứ.
Quay người bỏ chạy về phía sau.
Nhưng ngay sau đó —
“Phụt phụt!” hai dòng nước nữa b.ắ.n trúng sau gáy!
Tốc độ Kiều Kỳ Duệ làm sao nhanh bằng nước bắn?
Ướt đẫm hết áo khoác xanh đậm thành đen sì.
Cơn giận của lão già bùng nổ.
Họ nhà Kiều và đám vệ sĩ tài xế dưới chân cầu thang còn chưa hiểu chuyện gì.
Giang Chi Vân đứng trên bậc thềm hét lớn:
“Mau bắt người! Có kẻ hắt nước lên ông nội!”
Dưới chân lập tức hỗn loạn.
Cả sân viện đuổi bắt.
Không ai biết nước b.ắ.n từ đâu, cũng không biết phải bắt ai.
Một dãy xe sang chắn tầm nhìn.
Người nhà họ Kiều phải nhón chân, cúi người, thậm chí nằm sấp mà tìm.
“Ra bồn hoa tìm đi!”
“Xem có ai núp trong đó không!”
“Chia ra! Bên này một đội, bên kia một đội!”
Tiếng quát tháo càng lúc càng gần, tiếng chạy rầm rập cũng ngày càng rõ.
Mặc Thiên quay đầu nhìn hai nhóc.
Hai nhóc… không hề có ý định chạy!
Không những vậy, còn định tháo túi nước trên s.ú.n.g để thay “đạn” mới!
Không thể phủ nhận, hai nhóc b.ắ.n rất chuẩn!
Khoảng cách từ bồn hoa tới tòa nhà rất xa.
Không hiểu sao hai đứa lại b.ắ.n chuẩn tới vậy.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nhưng dù kỹ thuật b.ắ.n tốt, thì… cũng chỉ là s.ú.n.g nước trẻ em!
Mặc Thiên đập mỗi đứa một phát lên đầu.
“Cất súng! Chạy nhanh!”
Hai nhóc bị mắng, mới chịu cất súng, lóc cóc chạy theo Mặc Thiên.
Chỉ tiếc — chân quá ngắn.
Cả người mới có 99 cm, chân thì ngắn tủn.
Chạy còn chậm hơn Mặc Thiên!
Ba cô cháu vừa thoát khỏi bụi cây, người đuổi bắt đã ập tới rồi…