Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 482: Cố Bạch Dã: Sao lại có nhiều con heo nhớ thương cây cải nhà tôi thế

Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:22:12
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tình thế thay đổi quá nhanh.

Diệp Phi đang đứng bên cạnh đã chuẩn bị động thủ với Cố Bạch Dã rồi.

Kết quả, Cố Bạch Dã lại đột ngột “phanh gấp”, không nổi nóng nữa.

Cú rẽ gấp đó của hắn còn khiến cho Kiều Hạc có chút trở tay không kịp.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn hơn còn đang ở phía sau.

Cố Bạch Dã không những không nổi giận, còn trái ngược thường ngày, khẽ cười một tiếng…

Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng, mở miệng ra rồi lại ngậm lại, như thể những lời sắp nói ra nóng bỏng đến khó chịu.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới khó khăn nói ra được:

“Khụ… Kiều Nhị, mạng con trai tôi là cậu cứu về đấy, cảm ơn nhé! Sau này có việc gì, chỉ cần tôi làm được, cậu cứ mở lời.”

Cố Bạch Dã làm cha rồi, dường như bỗng chốc trưởng thành hẳn.

Cả tính khí cũng thu liễm lại.

Kiều Hạc nghe vậy, chỉ tùy tiện đáp một tiếng: “Ừ.”

Cố Bạch Dã nhíu mày: “Sao cậu thờ ơ vậy?”

“Kiều Nhị, cậu đúng là con cáo già, không ai mắng thì chịu không nổi hả?”

“……”

“Nói cho cậu biết, cậu cứu con trai tôi, nhưng Tiểu Thiên cũng cứu cậu, thế nên Tiểu Thiên không nợ cậu ân tình, cậu đừng có mơ tưởng đến nó, nếu không tôi tuyệt đối không tha cho cậu!”

“……”

“Ân tình là ân tình, tình cảm là tình cảm. Con trai tôi mang ơn cậu, nhưng em gái tôi không có nghĩa vụ trả nợ thay. Hiểu chưa, Kiều Nhị!”

“……”

Cố Bạch Dã cứ đứng đó lải nhải với Kiều Hạc.

Nói đến mức khô cả miệng, lưỡi cũng cứng đơ.

Đối diện, Kiều Hạc chẳng buồn đáp lại.

Cố Bạch Dã siết chặt nắm tay hai bên, khó mà kiềm chế được cơn giận…

Hắn giơ nắm đ.ấ.m lên, giơ sát vào mặt Kiều Hạc, đe dọa.

Nhưng rồi phát hiện, Kiều Hạc căn bản không để ý tới hắn, ánh mắt cũng chẳng nhìn hắn, mà nhìn vượt qua hắn, về phía sau.

Cố Bạch Dã, “……”

Thì ra nãy giờ mình đang nói chuyện với không khí…

Cố Bạch Dã hít sâu một hơi, gắng nén cơn giận, cuối cùng cũng quay người lại, theo ánh mắt Kiều Hạc nhìn ra sau…

Mặc Thiên, người nãy giờ vẫn đứng sau lưng Cố Bạch Dã, không biết từ lúc nào đã bị người ta “lừa đi” mất.

Giang Ngôn Phong đang cầm điện thoại, nói gì đó với Mặc Thiên.

Hai người vừa nói vừa cười, đầu gần như dính sát vào nhau.

Kiều Hạc nhìn cảnh đó, ánh mắt lạnh hẳn đi.

Ngay từ lúc Giang Ngôn Phong giơ điện thoại ra làm hiệu, gọi Mặc Thiên đi, Kiều Hạc đã chú ý tới.

Mặc Thiên vốn dĩ là người không có khái niệm “khoảng cách an toàn”.

Giang Ngôn Phong dán rất sát vào cô, thậm chí còn rất tự nhiên, tiện tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai.

Mặc Thiên hoàn toàn không để tâm.

Hai người thân thiết, chưa được mấy phút đã kết bạn WeChat.

Kiều Hạc nhìn toàn bộ quá trình, cũng không biết có phải mình nghĩ nhiều không, cảm thấy… hình như cậu cậu cố ý.

Lúc này, Cố Bạch Dã cũng nhìn theo bên đó, miệng không ngừng “chậc chậc” tiếc nuối.

Kiều Hạc nhướng mày, bất chợt cong khóe môi, bước một bước, đứng cạnh Cố Bạch Dã, chậm rãi nói:

“Đây là cậu của tôi, 32 tuổi, trẻ trung tài giỏi, sự nghiệp thành công, là chủ chuỗi mười mấy cửa hàng Cù Tiên Đường trên toàn quốc. Tính cách còn cực kỳ tốt, là người điềm tĩnh nhất nhà tôi.”

Kiều Hạc ho nhẹ một tiếng, tiếp tục:

“Chỉ có một điểm không tốt, đó là… vẫn chưa tìm được mợ. Lần này trở lại Kinh Thành, chính là để an cư lập nghiệp. Mẹ tôi đã hạ lệnh, năm nay nhất định phải tìm được một gia đình môn đăng hộ đối để kết hôn.”

“Ngũ thiếu gia, anh không ưng tôi, chẳng lẽ cũng chê cậu tôi?”

Cố Bạch Dã, “???”

Vừa nghe xong lời Kiều Hạc, chuông báo động trong đầu Cố Bạch Dã lập tức reo inh ỏi!

Hắn nghiêng đầu trừng Kiều Hạc một cái sắc như dao:

“Đùa cái gì vậy! Cậu mà tôi còn chê già, huống hồ là cậu của cậu? Thật đúng là trâu già muốn gặm cỏ non, sao không soi gương mà tự nhìn mình đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-482-co-bach-da-sao-lai-co-nhieu-con-heo-nho-thuong-cay-cai-nha-toi-the.html.]

Kiều Hạc, “……”

Chọc người một ngàn, tự hại tám trăm…

Nhưng cũng may, Cố Bạch Dã vẫn không làm người ta thất vọng.

Vị lão lục nóng nảy ấy, vẫn cứ nóng nảy như cũ, một giây cũng không kìm được.

Chỉ thấy hắn lao thẳng tới chỗ Giang Ngôn Phong và Mặc Thiên, chen thẳng vào giữa hai người.

“Ôi chao, Thiên Thiên, em đang nói chuyện gì với chú Giang vậy?”

Giang Ngôn Phong, “?”, chú Giang???

“Chú Giang à, cô Giang với em gái tôi không hợp nhau lắm đâu, chẳng có chuyện gì thì đừng nói chuyện nhiều với nó.”

Giang Ngôn Phong, “……”

“Còn Thiên Thiên, không có gì nữa thì mau chào tạm biệt chú Giang đi.”

Giang Ngôn Phong, “……”

Cứ thế, bất chấp lý lẽ, Cố Bạch Dã một miệng “chú Giang” “chú Giang”, lập tức kéo giãn khoảng cách bối phận.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Bạch Dã cứ như tổ trưởng đội phá hoại đứng đó, Kiều Hạc thì khoanh tay đứng xa xa quan sát, ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt không thay đổi chút nào.

Anh ta thực sự rất bình tĩnh.

Nhưng Diệp Phi đứng bên cạnh thì chịu không nổi!

Anh ta kinh ngạc nhìn Kiều Hạc, lại kinh ngạc nhìn đám ba người bên kia.

Sao thiếu gia nhà anh lại lợi hại vậy, vài ba câu đã chuyển hết hỏa lực từ mình sang “tình địch”?

Chỉ vài phút bị Cố Bạch Dã phá đám, Giang Ngôn Phong cảm giác mình già thêm mười tuổi.

Bị người ta gọi liên tục “chú chú chú”, bây giờ vừa nghe thấy hai từ “chú” thôi là anh ta đau đầu.

Giang Ngôn Phong vội vàng tiễn người:

“Thiên Thiên, liên hệ sau nhé, anh đi tìm thuốc cho em trước.”

“Vâng.” Mặc Thiên gật đầu.

Thì ra, lúc nãy hai người đang nói chuyện về mấy vị thuốc.

Mặc Thiên nhắc tới mấy vị thuốc lạ, Giang Ngôn Phong thực sự từng nghe qua.

Anh ta từ nhỏ đã theo mẹ tiếp xúc với dược liệu Trung y, hiểu biết rất rộng.

Sau khi mở Cù Tiên Đường, càng đi khắp nơi tìm hiểu dược liệu.

Anh ta từng tình cờ gặp một cửa tiệm chuyên bán những loại dược liệu kỳ quái, dù đã có ba mươi năm kinh nghiệm, cũng chưa từng nghe đến những thứ đó.

Sau có người bảo, đó là nguyên liệu luyện đan trường sinh cho giới tu tiên.

Giang Ngôn Phong khi đó đã hiểu:

Thì ra là chỗ lừa đảo.

Nhưng hôm nay gặp Mặc Thiên, Giang Ngôn Phong lại nhận ra

Thế gian thật sự có kiểu “lừa đảo” thế này, mà còn là dạng lừa đảo vừa giàu vừa xinh đẹp…

Giang Ngôn Phong không ngại giúp đỡ Mặc Thiên lần này.

Dù sao cũng chỉ là lừa mấy người có tiền.

Thế nên anh ta đang nói với Mặc Thiên về vị trí cửa hàng đó, và bảo cô liệt kê danh sách các vị thuốc cần tìm.

Dù sao Giang Ngôn Phong đã đi khắp Nam Bắc, cơ hội tìm kiếm cũng nhiều hơn.

Mặc Thiên chào tạm biệt Giang Ngôn Phong.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô móc ra một lá bùa hộ thân từ túi áo, đưa cho Giang Ngôn Phong:

“Cái này tặng anh. Đợi tôi khôi phục đạo pháp, sẽ vẽ cho anh một lá bùa giữ tài lộc. Nhưng chỉ giữ được tiểu tài thôi, vận mệnh lớn thì tôi không thay đổi được.”

Giang Ngôn Phong nhận lấy lá bùa, cúi đầu ngắm nhìn tấm bùa hồng nhạt đó, một lúc lâu sau mới cất nó vào túi áo ngực, rồi mỉm cười với Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, cảm ơn em. Anh nhất định sẽ giữ cẩn thận.”

Mặc Thiên khẽ mím môi, lúm đồng tiền nhỏ xinh nơi má cũng hiện ra.

Cố Bạch Dã chen ở giữa hai người, nhìn lá bùa cứ đưa qua đưa lại, cuối cùng lại rơi vào túi Giang Ngôn Phong, đến mức nhăn hết cả trán lại.

Một lúc lâu sau, hắn mới hồi thần lại, liếc Giang Ngôn Phong một cái sắc lẹm:

“Chú Giang à, bùa hộ thân năm trăm tệ, nhớ trả tiền đấy.”

Giang Ngôn Phong, “……”

Xin ban cho tôi một viên thần dược!

Câm miệng cái tên này lại hộ tôi!

Loading...