Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 481: Tình cờ gặp ở tiệm thuốc Bắc
Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:22:09
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng…
Giang Ngôn Phong cũng phải thừa nhận
Mở tiệm thuốc Đông y nhiều năm, mở cả chục chi nhánh, nhưng thực tế là chẳng hề có lãi!
Báo cáo tài chính hằng năm, may ra chỉ huề vốn, không thì lỗ, chưa từng có năm nào sinh lời.
Giang Ngôn Phong đã bị cuộc đời “tẩy não” đến mức: chỉ cần không lỗ vốn, đã xem như thắng rồi…
Bình thường còn gắng gượng giữ chút thể diện.
Ít nhất nhìn bên ngoài thì “hào nhoáng vàng son”.
Mà hôm nay, cô nhóc nhà họ Cố vừa mở miệng đã đ.â.m thẳng vào tim đen, không cho nổi chút mặt mũi nào…
Giang Ngôn Phong cười gượng hai tiếng,
“Thất tiểu thư, cô đúng là có con mắt tinh đời.”
“Ừm, cũng tàm tạm thôi.”
Mặc Thiên rất đắc ý nhận luôn lời khen.
Còn không quên quay đầu khoe với ông lão nhân viên:
“Thấy chưa, tôi thật sự không phải đến gây sự đâu.”
Ông lão nhân viên: “…”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông càng nhăn nhúm hơn.
Không hiểu rốt cuộc Đông gia với cô nhóc này có quan hệ gì.
Cuối cùng chỉ đành gật đầu lấy lệ, lủi đi chỗ khác làm việc.
Thấy ông lão rời đi,
Mặc Thiên quay đầu hỏi Giang Ngôn Phong:
“Tiệm này là anh mở à?”
Giang Ngôn Phong cười gật đầu:
“Ừ, là của tôi.”
Mặc Thiên lập tức nhíu mày, kéo tay áo anh ta tố cáo:
“Sao tiệm của anh cái gì cũng không có, tử ngọc thảo không có, ly hồn thảo cũng không, nguyên linh đan không có, mầm trúc xanh cũng không, tôi hỏi thêm chắc cũng không có nốt! Dược liệu thiếu hụt thế này!”
Giang Ngôn Phong: “???”
Anh ta nhìn Mặc Thiên đầy bối rối:
“Những thứ đó… tiệm khác có sao?”
“Không có.”
“…”
Giang Ngôn Phong dở khóc dở cười:
“Mấy loại đó, tiệm thuốc Bắc bình thường sẽ không bán đâu.
Nhưng tôi biết một nơi, có thể có đấy.”
“Ế?”
Mặc Thiên nghe xong, mắt sáng rực.
Cô và La Dương gần như lật tung cả thành phố cũng không tìm thấy, vậy mà giờ nghe nói có nơi bán, mắt cô lập tức long lanh đầy hy vọng:
“Ở đâu?!”
Giang Ngôn Phong thấy vẻ mặt mong chờ ấy, khẽ nhướng mày.
Không vội trả lời, còn cố tình làm ra vẻ úp mở:
“Tiệm tôi chẳng kiếm được đồng nào, bận đến mức đầu óc rối tung, chắc… tạm thời chưa nhớ ra.”
Nghe vậy, ánh mắt Mặc Thiên lập tức tối sầm.
“Coi như… đời này anh cũng đừng nhớ ra nữa.”
Giang Ngôn Phong: “!!!”
Suýt nữa bật thốt ra lời thô tục!
Người nhà họ Kiều vừa nhắc tới Mặc Thiên là muốn nổi trận lôi đình, thật đúng là do cái miệng ‘độc’ này tự gây họa!
Anh ta ôm trán thở dài.
Hối hận, cực kỳ hối hận, sao lại đi bày trò úp mở làm gì chứ, chẳng khác nào tự tìm đòn…
Bị tức đến á khẩu, cảm giác nghẹn ứ, không thể nói thành lời.
Mặc Thiên thì vẫn rất thản nhiên,
Còn vô cùng dịu dàng vỗ vỗ vai anh ta an ủi:
“Anh đừng vùng vẫy nữa.
Anh mệnh không có đại tài, sớm buông bỏ thì sớm được hạnh phúc. Nghĩ thông suốt rồi, tự nhiên sẽ nhớ ra.
Trời linh, đất linh, Mặc Thiên nói gì cũng linh, anh tin tôi đi, giờ nhận mệnh còn kịp!”
Mặc Thiên dùng giọng ngây thơ vô tội nhất, nói ra những lời đ.â.m thẳng tim người ta nhất.
Nói xong, cô còn dí sát mặt vào, chăm chú nhìn anh:
“Bây giờ, anh nhớ ra chỗ đó chưa?”
“…”
Giang Ngôn Phong thấy thái dương giật giật liên hồi.
Trong đầu ba chữ “quỷ sống dậy” bùng nổ!
Anh ta nhắm mắt, bóp chặt sống mũi,
Chuẩn bị hồi phục tinh thần để tiếp tục đấu với cô nhóc “tai họa” này.
Đúng lúc đó,
Vịt Bay Lạc Bầy
Trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân “rầm rầm”, mang theo cả một luồng tức giận.
“Đi đâu cũng gặp cái họ Kiều đó, âm hồn bất tán, xúi quẩy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-481-tinh-co-gap-o-tiem-thuoc-bac.html.]
Thiên Thiên, đi mau, kẻo bị thứ bẩn thỉu bám theo!”
Cố Bạch Dã vừa chửi vừa chạy xuống.
Nghe hắn nói vậy,
Mặc Thiên chẳng những không đi, còn thò đầu ra nhìn sau lưng hắn.
“Người họ Kiều nào thế? Là Kiều Hạc hả? Anh ta đâu rồi?”
Cố Bạch Dã đang bước xuống bậc cuối,
Nghe câu đó suýt nữa ngã lăn khỏi cầu thang.
Hắn nhức cả đầu.
Vội vàng bước tới kéo tay Mặc Thiên:
“Thiên Thiên, nhà ta với nhà họ Kiều tứ hành xung, nhanh theo anh về, sau này hễ họ Kiều là tuyệt đối không được qua lại!”
“Nhưng trước kia anh em hai nhà chẳng phải nói ‘trời sinh một đôi’, ‘trời đất tác hợp’ à?”
Hồi đó Cố gia và Kiều gia bàn chuyện đính hôn giữa Cố Hương Vi và Kiều Hạc, ai cũng nói “bát tự rất hợp”.
Mặc Thiên nhớ rất rõ.
Liền lôi lại lời cũ phản bác.
Cố Bạch Dã nhìn trời than thở.
Tiểu tổ tông ơi, sao em cứ thích vạch trần anh thế này!
Mặc Thiên không chịu đi,
Cố Bạch Dã cũng không lôi nổi cô đi.
Chỉ chốc lát sau, Kiều Hạc từ trên lầu bước xuống.
Vừa thấy, Mặc Thiên tươi cười, vẫy tay chào anh:
“Kiều lão nhị! Anh cũng tới à!”
Nét cười trên mặt Kiều Hạc cứng đờ.
Dù đã nghe mấy lần,
Nhưng ba chữ “Kiều lão nhị” từ miệng Mặc Thiên thốt ra, vẫn cứ khiến anh cảm thấy cực kỳ kỳ quái.
Kiều Hạc đi xuống lầu,
Vẫy vẫy túi thuốc trong tay:
“Lấy thuốc cho ba tôi.”
“Thuốc này không cứu được ba anh đâu.”
Mặc Thiên rất nghiêm túc nói.
Nếu người khác trong Kiều gia nghe được, chắc lại muốn xông lên đánh cô.
May mà Kiều Hạc hiểu, biết ý cô không phải ác ý.
Anh mỉm cười giải thích:
“Thuốc này chỉ để duy trì chức năng cơ thể của ba tôi, cũng không mong nó cứu tỉnh ông ấy.”
“À.”
Mặc Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cô nhìn Kiều Hạc, bỗng nhón chân lên, như vuốt mèo, xoa đầu anh.
“Chờ tôi khôi phục đạo pháp, tôi sẽ tìm cách cứu ba anh tỉnh lại.”
Hành động của cô cực kỳ tự nhiên.
Nhưng Cố Bạch Dã thì tim như đang nhỏ máu!
Gì vậy trời, gì vậy trời, sao cô nhóc này lại thân thiết với “lão hồ ly” như thế?!
Anh không chịu nổi!
Không thể nhìn nổi!
Cố Bạch Dã lập tức kéo Mặc Thiên ra sau lưng:
“Nhóc con, em, em, em! Mau về đây! Nam nữ thụ thụ bất thân, không được động tay động chân!”
Mặc Thiên không biểu cảm liếc nhìn ông anh lắp bắp của mình:
“Anh đừng lo, nếu cần tôi có thể chịu trách nhiệm.”
Cố Bạch Dã: “!!!”
Há hốc miệng, nhìn Mặc Thiên, không thốt nổi một lời.
Đúng lúc ấy, Kiều Hạc bất ngờ bật cười:
“Vậy thì tôi vinh hạnh quá.”
Cố Bạch Dã: “!!!”
Biết thế nào là ‘máu dồn lên não’, biết thế nào là ‘nổi cơn tam bành’, biết thế nào là ‘bốc hỏa đội trời’ — giờ hắn hoàn toàn lĩnh hội!
Hắn kéo Mặc Thiên chắn chặt sau lưng,
Đối đầu trừng mắt với bạn học cũ, oan gia cũ:
“Đồ lão hồ ly, anh biết mình bao nhiêu tuổi rồi không!
Anh dám mơ tưởng đến em gái tôi à, em tôi còn nhỏ xíu đấy!”
“20 tuổi, đủ tuổi kết hôn hợp pháp rồi.”
Kiều Hạc thản nhiên đáp,
Như thể đang xem trò cười.
Từ nhỏ đến lớn, trêu tức Cố Bạch Dã luôn là thú vui của Kiều Hạc, niềm vui này đã kéo dài cả cuộc đời, chưa từng thấy chán.
Quả nhiên, cái thùng thuốc s.ú.n.g Cố Bạch Dã, chỉ cần châm nhẹ liền nổ tung!
“Đồ lão hồ ly, anh cũng dám nghĩ! Tôi, tôi, tôi —— thôi vậy, tôi nhịn!!”
Kiều Hạc: “???”
Đổi chiêu rồi?